Lưu Manh Đại Đế

Chương 130: Trần Mông



Nhìn một màn này, đám thành viên Phục Minh Hội đồng tử chợt co lại, cổ họng khô khốc, trong đầu không thể nào tin nổi, cũng khó dằn được kinh hoảng.

Đầu tiên là phó hội chủ Châu Đăng Khoa, bây giờ đến lượt hội chủ thất bại. Đều là người trong Phục Minh Hội, bọn họ phi thường rõ ràng chiến lực của Trần Công Minh, trong đồng giai cảnh giới có thể nói là vô địch.

Không ai ngờ được, Võ Thiện Nhân chỉ là Tướng Cấp sơ kỳ, thế nhưng lại có sức mạnh đáng sợ đến vậy. Ngay cả cường giả Tướng Cấp trung kỳ như Trần Công Minh cũng có thể bị đánh bay đi chỉ với một chiêu.

Kết quả nằm ngoài dự đoán, quả thực làm cho người ta có chút ứng phó không kịp.

Lúc này, Trần Công Minh tâm trạng biến hoá phức tạp, vừa ghen ghét đố kỵ, vừa cảm thấy nhục nhã. Trong lòng hắn có quỷ nên chỉ muốn thật nhanh đem Võ Thiện Nhân xử lý ngay tại đây, nào ngờ không những chẳng thể nghiền ép được đối phương, bản thân còn bị phản kích cho một đòn chí mạng.

Trần Công Minh hướng về Võ Thiện Nhân, sự thù địch trong mắt không chút che giấu.

Đáp lại hắn, khóe miệng Võ Thiện Nhân vẽ lên một đường cong nhàn nhạt: “Chẳng phải ta đã nói trước sao? Ta là thiên tài. Phá Huyết Đao cùi bắp của Trần Gia chỉ cần nhìn qua một lần là học được ngay.”

Lại nói, một màn thi triển Đẩu Chuyển Tinh Di vừa rồi khiến Võ Thiện Nhân thực sự chật vật. Hậu quả là nội thể bị tàn phá, gây thương tổn ít nhiều. Cũng may là đang được Ngũ Hành Giới Chỉ âm thầm tiến hành chữa trị nên không quá nguy hiểm.

Nhưng qua chuyện này, Võ Thiện Nhân phần nào xác định được thực lực của bản thân mình mạnh yếu đến đâu.

“Con bà nó chứ! Không ngờ ta lại lợi hại đến vậy? Khặc khặc…”

Dính trọn một chiêu Phá Huyết Đao của chính mình, Võ Thiện Nhân tin rằng nếu muốn hồi phục, Trần Công Minh cần bế quan ít nhất là dăm bữa nửa tháng.

Nhìn tình cảnh sống dở chết dở của Trần Công Minh, Võ Thiện Nhân thực cảm thấy thoả mái, tiêu sái bước đến gần, cất giọng: “Khôn hồn thì mang Bích Thuỷ Thủ Trạc ra đây. Ngươi nuốt không trôi đâu!”

Trần Công Minh tròng mắt phún hoả, hét lên: “Đây rõ ràng là ngươi muốn cậy mạnh cướp đoạt tài vật của ta.”

“Chát.”

Nghe hắn hét điếc cả tai, Võ Thiện Nhân thuận tay, vả cho một cái nảy lửa: “Hừ! Câm miệng! Còn muốn khua môi múa mép, thay đen đổi trắng sao?”

Bị đánh cho choáng váng mặt mày, Trần Công Minh ngã bật ngửa về sau, nhưng miệng vẫn lớn giọng một mực phủ nhận: “Bích Thuỷ Thủ Trạc là linh bảo của Trần Gia ta. Ngươi muốn công khai cướp đoạt sao? Trần Gia nhất định sẽ không tha cho ngươi.”

Mở miệng một câu Trần Gia, hai câu Trần Gia, đây chính là cố ý để cho đại ca Trần Mông nghe rõ, muốn lôi kéo hắn vào vũng nước đục ngầu này. Loại người tâm kế giảo hoạt, tính toán cả trên người thân như Trần Công Minh thật khiến cho người ta chán ghét đến cực điểm.

“Giỏi lắm! Để ta xem ngươi còn ngoan cố đến khi nào?” Thấy hắn ăn nói ngang ngược, Võ Thiện Nhân điên tiết, định vung tay đánh một chưởng cực mạnh thì bất chợt lại có phát sinh biến hoá mới.

Một tiếng quát mang theo linh lực hùng hậu vang lên: “Hỗn láo! Dám ngang nhiên động tay động chân trên Thông Thương Phong?”

Ngay lập tức, Võ Thiện Nhân bỗng cảm thấy hai tai mình ù đi, toàn thân đông cứng, đồng thời có một nguồn bá khí siêu việt chụp thẳng lên đầu.

Không nhanh không chậm, trước mặt hắn hiện lên một nam tử, áng chừng tuổi gần ba mươi, thông qua y phục mặc trên người, rõ ràng là một vị đường chủ nội viện.

Thần thái của hắn lạnh tanh, nhìn qua dung mạo, hình như có nét rất giống với Trần Công Minh.

Trong những môn sinh đứng ở đây, có một số đã nhanh chóng nhận ra thân phận đối phương.

“Ồ chính là Trần Mông đường chủ.”

“Trần Mông! Trần Công Minh! Không lẽ hai người bọn họ có quan hệ sao?”

“Ta còn đang suy nghĩ tại sao hộ vệ quân lại mãi không xuất hiện. Có lẽ là liên quan đến Trần Mông đường chủ.”

“Trần Mông đường chủ hiện chính là đệ tử thân truyền của Linh Đan Phong. Chuyến này Võ Thiện Nhân không xong rồi!”

“…”

Nhìn thấy đại ca mình cuối cùng cũng chịu ra tay, khuôn mặt Trần Công Minh biến hoá, trong đôi ngươi loé lên một tia độc ác.

Thần sắc của Trần Mông lạnh lẽo u ám, ánh mắt quét qua Võ Thiện Nhân, không nói không rằng, tuỳ tiện vung tay vẩy ra một chưởng, linh lực trên người hóa thành một luồng hồng quang phóng tới.

Luồng hồng quang này vô cùng cường đại, chỉ bằng khí tức toả ra cũng khiến cho đám môn sinh hàng Nhân Vực hai chân run rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng.

“Đậu xanh rau má! Là Vương Cấp cường giả.”

Đối diện màn tấn công bất ngờ của Trần Mông, Võ Thiện Nhân hoảng sợ, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ, là chạy thật mau.

Cho đến lúc này, Võ Thiện Nhân chưa nhận ra thân phận thực sự của Trần Mông, miệng la lớn lên: “Đại nhân! Đệ tử Võ Thiện Nhân có chuyện cần bẩm báo!”

Hắn liền lập tức thi triển Phong Quyển Tàn Vân, thân thể hóa thành mơ hồ, tạo ra một chùm tàn ảnh, lấy tốc độ quỷ mị né tránh sang bên trái.

Nhưng bất ngờ, luồng hồng quang như có linh tính, cũng chuyển hướng sang trái truy đuổi mục tiêu, một đường xuyên phá không gian, không gì có thể ngăn cản.

Lại nghe Trần Mông hừ lạnh một tiếng, bất ngờ một nguồn lực lượng quỷ dị, giống như sóng âm vô hình vô sắc, đánh thẳng vào đại não của Võ Thiện Nhân.

“Hừ! Muốn chạy sao?”

Đang vất vả né tránh, đội nhiên Võ Thiện Nhân cảm thấy đầu óc ong lên, đau như có búa bổ. Kế đến, toàn thân như bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt, không cách nào di chuyển được nữa.

Nhất định đây là thủ đoạn khống chế của Vương Cấp cường giả, hắn chỉ là Tướng Cấp sơ kỳ, trong thời gian ngắn khó mà hoá giải được.

Đúng lúc này, luồng hồng quang đã vùn vụt lao đến, Võ Thiện Nhân tròng mắt như muốn rớt ra, liền cắn răng thi triển thủ pháp, dứt khoát đánh một quyền.

“Long Hổ Thần Quyền, thức thứ bảy, Thương Long Động Thiên.”

“Bồng.”

Hai nguồn lực lượng lao vào nhau, trong không gian lại tiếp tục vang lên một tràng âm thanh kịch liệt.

“Ầm… Ầm…”

Sau vụ nổ, thân hình Võ Thiện Nhân bắn văng xa một khoảng, lăn lộn mấy vòng, sắc mặt tái nhợt đi, ngay khoé miệng trào ra một dòng máu nóng.