Lưu Niên Tự Thủy

Chương 23: Dịch: LINH LINH/ BETA: HALLIE



Tháng ba tới, đất mẹ hồi xuân.

Có lẽ đã lâu chưa tới vùng ngoại ô, Lệ Gia Kỳ hưng phấn nhìn qua cửa sổ: "Mẹ nhìn kìa, cây non trên sườn núi, còn có bông hoa kia thật kỳ quái, giống như sâu róm".

Giang Như Mộng đang điều khiển tay lái, mặt từ ái nói: "Mẹ đang lái xe, không thể phân tâm, con cẩn thận một chút, đừng để bị đập đầu".

"Ha ha, mẹ muốn đưa con đi đâu?"

"Để bất ngờ!"

Lệ Gia Kỳ lầu bầu, giả vờ tức giận: "Không nói thì thôi, dù sao đợi chút nữa cũng biết thôi".

"Ha ha", Giang Như Mộng không nhịn được bóp bóp khuôn mặt phấn nộn của con gái.

Chạy xe gần một tiếng, dừng lại trước cửa một trang viên u tĩnh. Cửa lớn màu đỏ lốm đốm, cỏ trong trang viên xanh như tấm nệm, hoa tươi thơm ngát, cổ thụ che trời. Ánh nắng ấm áp xuyên qua những tán lá dày đặc, tạo thành những đốm vàng nhỏ. Cách đó không xa, tòa nhà hai tầng có chút cũ kĩ toát lên nét quyến rũ cổ kính của thời gian.

Giang Như Mộng đẩy Lệ Gia Kỳ dạo bước tại đường dành cho người đi bộ: "Gia Kỳ, con có thích nơi này không?"

Lệ Gia Kỳ nhìn ngó xung quanh, khen ngượi: "Ừm, nơi này có phong cảnh đẹp, giống như tàn tích có giá trị lịch sử vậy".

"Gia Kỳ không hổ là học nghệ thuật, nhìn một chút liền biết. Không sai, đây chính là tàn tích trang viên từ thế kỳ trước, mẹ đã mua rồi, dự định tặng cho con gái yêu của mẹ".

"Mẹ, thật sao?" Lệ Gia Kỳ khó có thể tin được, "Công ty của bố bây giờ không phát triển như trước kia, mua tòa trang viên này có phải có chút lãng phí?"

Giang Như Mộng ngồi xổm người xuống, ánh mắt ngang với Lệ Gia Kỳ đang ngồi xe lăn: "Tại sao Gia Kỳ của mẹ luôn suy nghĩ cho người khác vậy? Chỉ là mua một trang viên nhỏ mà thôi, huống chi tương lai, toàn bộ Lệ Thị cũng đều là của Kỳ Kỳ".

"Mẹ, cái này..."

Giang Như Mộng dịu dàng cười một tiếng: "Mẹ biết con luôn muốn có phòng làm việc của mình. Nơi này yên tĩnh lại tú mỹ, chỉ cần sửa chữa đơn giản một chút. Không thể thích hợp hơn"!

"Vâng, cảm ơn mẹ".

Mặt trời dần đổ về phía tây, ánh dương chiều tà càng làm trang viên lộ ra vẻ tang thương quỷ bí.

Trong lòng Lệ Gia Kỳ thoáng có chút bất an, trang viên rất đẹp, nhưng luôn cảm thấy nơi này đã từng xảy ra chuyện gì đó...

"Giám đốc Huống, vì sao anh lại tới đây?"

Trần Bình cầm phương án đã làm xong đi vào phòng tổng giám đốc, cùng lúc đó gặp được một bộ mặt oán trách của Huống Du.

"Vừa qua trưa, tôi đã bị tên tiểu tử Lệ Hàn Bân gọi tới thương thảo văn án. Hiện tại đến nơi, gõ cửa cả buổi không trả lời? Đánh tiếng bên trong cũng không ai đáp? Chẳng lẽ cậu ta cho tôi leo cây? Aa... Mệt chết tôi rồi". Huống Du hé miệng ngáp thật to.

Mặt Trần Bình sạm lại, đã sớm qua trưa, lẽ nào giám đốc Huống mới dậy sao? Nếu như không có cuộc gọi của tổng giám đốc, có phải anh ấy định ngủ đến xế chiều, thậm chí là đến đêm không?

"Tổng giám đốc muốn đi ra ngoài sẽ đi qua văn phòng của tôi, tôi không nhìn thấy anh ấy đi qua. Khẳng định tổng giám đốc vẫn còn ở trong văn phòng!" Trần Bình chắc chắn nói.

"Chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi?" Trong lòng Trần Bình có chút bất an, "Trong khoảng thời gian này tinh thần của tổng giám đốc không tốt lắm..."

Oán trách trên mặt Huống du dần bị lo lắng thay thế, anh ta vừa dùng lực đập cửa vừa lớn tiếng kêu: "Lệ Hàn Bân! Lệ Hàn Bân!!..."

Ngay khi hai người chuẩn bị phá cửa, cửa mở ra, Lệ Hàn Bân đang ngái ngủ, gãi gãi mái tóc hơi rối: "Huống Du, anh tới rồi. Chờ anh cả buổi không đến, tôi ngủ quên mất..."

Bước vào văn phòng, Huống Du ngồi ghế đối diện bàn tổng giám đốc, tức giận nói: "Cậu... Ngủ một giấc mà đến cả tiếng điện thoại, tiếng đập cửa cũng không nghe thấy? Thật là làm cho vua ngủ tôi đây cũng cam bái hạ phong!"

Lệ Hàn Bân có chút xấu hổ: "Chắc là mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt".

"Được rồi, chúng ta nói chuyện phương án thu mua Lệ Thị đi!"

Nói tới làm việc, Lệ Hàn Bân lập tức cảm thấy cảm giác mỏi mệt đều tan thành mây khói, lật tài liệu Trần Bình đưa tới: "Mặc dù Lệ Thị bây giờ không bằng xưa, ngày càng sa sút. Nhưng muốn lập tức thu mua Lệ Thị đã được thành lập mấy chục năm là điều không thực tế. Chúng ta chỉ có thể làm từng bước, từng bước một thu mua cổ phần của bọn họ. Điều tiên có thể bắt đầu từ cổ phiếu của các cổ đông phân tán, tăng giá hoặc dẫn dụ đường thương mại, để bọn họ tự nguyện đem cổ phần trong tay bán cho chúng ta, đây là danh sách cổ đông, Huống Du, anh cầm một phần xem chút đi."

Huống Du đến bên cạnh Lệ Hàn Bân, nhìn tài liệu, chỉ lấy một người trong đó nói: "Cái này... Phương Hải là bạn cũ của tôi, nếu như muốn mua cổ phần trong tay anh ta chỉ cần nói một tiếng là được... Hàn Bân...?! Cậu làm sao vậy?"

Lệ Hàn Bân nhíu mày, bưng miệng ho khan vài tiếng, giống như đang cố gắng kiềm chế cái gì đó, cậu đẩy Huống Du đang cách mình rất gần ra: "Ụa... cậu... sao cậu thối vậy!..."

Huống Du xấu hổ cười một tiếng: "Ha ha... Hàn Bân, cậu đúng là thần! Tôi vừa nghe điện thoại của cậu đã vội vàng chạy tới, răng cũng chưa đánh, mặt cũng chưa rửa".

"Cậu... cách xa tôi ra một chút đi".

Lệ Hàn Bân xoa xoa thái dương đang nhói nhói, nuốt xuống mấy ngụm nước miếng mới dần bình phục cái cảm giác buồn nôn mãnh liệt kia, "Khụ khụ! Chúng ta tiếp tục nói chuyện phương án này..."

"Tổng giám đốc..."

"Hàn Bân, sắc mặt cậu không tốt lắm..."

"Tôi không sao!"

Lệ Hàn Bân không nhìn ánh mắt lo lắng của Trần Bình, thần sắc kinh ngạc của Huống Du. Hiện tại, chiếm lấy Lệ Thị là mục tiêu duy nhất của cậu.

"Hàn Bân thân yêu, về rồi a!"

Vào trong nhà, Lệ Hàn Bân thật vất vả áp chế cảm giác muốn nôn mửa đang rục rịch trong dạ dày.

"Hướng Hàng, anh đang làm gì đó?"

Mẫn Hướng Hàng tiếp lấy cặp trong tay Lệ Hàn Bân, kéo ghế ăn ra cho cậu ngồi xuống: "Dạo này tinh thần của em không được tốt, nên anh làm cho em canh cá liễu xốp giòn, phải bồi bổ tốt một chút".

Trên bàn, mùi tanh nồng của hải sản chui vào mũi Lệ Hàn Bân, kích thích khứu giác của cậu. Sắc mặt cậu trắng bệch, vội vàng che miệng: "Hướng Hàng... em... hôm nay không đói... không muốn ăn..."

"Ngoan, nào, uống một ngụm!" Mẫn Hướng Hàng tỏ vẻ đáng thương, nũng nịu nói: "Đây là anh đặc biệt làm cho Hàn Bân, còn bỏ ra một buổi chiều..."

Lệ Hàn Bân không cự tuyệt được đòi hỏi quấy rầy cùng nũng nịu của Mẫn Hướng Hàng, cắn răng gật đầu đáp ứng.

Dùng đũa gắp lấy miếng cá cho vào miệng, Lệ Hàn Bân nhắm mắt lại, hé miệng cắn một cái.

Mẫn Hướng Hàng cười hỏi: "Ăn ngon không?"

"..."

Lệ Hàn Bân không trả lời, mùi cá tanh tràn ngập khoang miệng của cậu, từng cơn buồn nôn như dời non lấp bể ọc lên cổ họng, không thể kiềm chế được mà phun ra. Cậu che miệng lại vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, ngồi nôn mửa kịch liệt bên cạnh bồn cầu.

"Ụa... ọe...ọe..."

"Ọe... ọe...khụ khụ...ọe"

Trong dạ dày sớm đã nôn đến không còn gì, cuối cùng đến cả dịch axit cũng không nôn ra được nhưng cảm giác buồn nôn vẫn kéo đến.

Mẫn Hướng Hàng lòng nóng như lửa đốt khẽ vuốt sau lưng cậu: "Hàn Bân, xảy ra chuyện gì? Khó chịu lắm sao? Chúng ta đi bệnh viện đi".

"Ọe ọe... ọe.. khụ"

"..."

Nôn khan chậm rãi dịu đi, Lệ Hàn Bân ngậm một ngụm nước rồi lại nhổ ra, dần dần hòa tan trong miệng chua mùi tanh, lảo đảo vịn vào Mẫn Hướng Hàng đứng thẳng người lên, tay vuốt ngực một cái, suy yếu cười một tiếng: "Khụ khụ... em không sao, chắc là do ngủ trong phòng làm việc bị cảm lạnh".

Mẫn Hướng Hàng ôm cậu đem trở về phòng ngủ, sờ trán thăm dò: "Có chút sốt nhẹ, anh lấy thuốc cho em".

"Ừm..."

Khi Mẫn Hướng Hàng lấy thuốc đi vào, Lệ Hàn Bân đã ngủ, lông mi dài rậm tạo thành một quầng tối nhàn nhạt quang mắt, lông mày khẽ chau lại, tay trái để trên bụng chỗ dạ dày, giống như đang chịu đựng cơn đau.

Không đành lòng đánh thức cậu, Mẫn Hướng Hàng vắt khăn lông khô lau mồ hôi lạnh trên trán cậu, bỏ tay đang để trước bụng cậu, nhẹ nhàng giúp cậu xoa bụng...

Cho đến khi lông mày nhíu chặt dần giãn ra...

Hôn một cái vào đôi môi đang vì khó chịu mà nhạt màu lạnh buốt, Mẫn Hướng Hàng đau lòng nói: "Hàn Bân, anh nên làm thế nào với em đây?"

- -----

Linh Linh: Bảo bảo đến rồi ☺