Lưu Niên Tự Thủy

Chương 24: Dịch: LINH LINH/ BETA: HALLIE



Khi Lệ Hàn Bân từ từ tỉnh dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Bỏ khăn đang chườm trên trán ra, mặc dù đầu vẫn có chút choáng váng, nhưng cảm giác khó chịu trong dạ dày đã dịu bớt đi rất nhiều. Nghĩ lại chuyện xảy ra tối qua, bản thân đúng là đã nôn đến choáng váng trong ngực Mẫn Hướng Hàng. Thở dài một hơi, cho dù cậu có bị hen suyễn cũng chưa từng yêu đuối như thế này.

Nghiêng đầu nhìn về phía Mẫn Hướng Hàng đang tựa đầu bên giường, trong lúc ngủ mơ màng, một tay anh để dưới đầu, một tay còn lại đặt ở trên bụng Lệ Hàn Bân.

Lệ Hàn Bân chậm rãi đứng dậy, hôn lên bên bờ môi mỏng của Mẫn Hướng Hàng.

Trên môi bị một cảm giác mềm mại chạm vào nên đột nhiên bừng tỉnh, Mẫn Hướng Hàng chậm rãi mở ra đôi mắt mơ màng ngái ngủ, khuôn mặt tuấn tú của Lệ Hàn Bân gần ngay trước mắt.

"Em tỉnh rồi à, có còn khó chịu nữa không?"

Lệ Hàn Bân nhẹ cười một tiếng: "Không có".

Mẫn Hướng Hàng giơ tay lên thăm dò nhiệt độ trên trán cậu: "Đã bớt sốt".

"Đã bảo không sao rồi, không cần lo lắng".

Mẫn Hướng Hàng đứng dậy, duỗi lưng một cái: "Tối hôm qua em nôn rất nghiêm trọng, chắc chắn bây giờ rất đói bụng. Anh nấu chè hạt sen cho em nhé, ăn xong chúng ta đi bệnh viện".

Lệ Hàn Bân từ chối: "Em không sao, có thể do canh cá hôm qua tanh quá nên mới vậy. Hơn nữa, sáng nay em có cuộc họp quan trọng".

"Lệ Hàn Bân, em thật không coi thân thể mình ra gì soa? Bệnh viện có thể đi sau, nhưng sau khi ăn cháo xong phải uống thuốc".

Mẫn Hướng Hàng chưa dứt lời đã đưa tới thuốc đắng chát khó ngửi, dạ dày đã trở lại an tĩnh của Lệ Hàn Bân dường như lại muốn phát tác.

Nhẹ nhàng cười, gạt tay Mẫn Hướng Hàng ra: "Hướng Hàng, anh nhìn xem em đã hết sốt, dạ dày cũng tốt hơn rồi. Không cần uống thuốc đâu! Ừm... Em đói, anh mau đi nấu cháo đi!"

"Em..." Mẫn Hướng Hàng biết Lệ Hàn Bân có rất nhiều công việc cần xử lý, đành lắc đầu: "Chờ em làm xong việc, chúng ta đi bệnh viện khám một chút".

"Ừm".

Bên trong phòng hội nghị, Lệ Hàn Bân đứng trên bục nhìn bốn phía xung quanh, từ tốn nói: "Hôm nay triệu tập các vị tới đây là muốn thảo luận về một vấn đề thực tế".

Phía dưới xôn xao, không biết trong hồ lô của của vị tổng giám đốc trẻ tuổi này bán thuốc gì.

"Mọi người đừng vội". Lệ Hàn Bân khoát tay, "Trần Bình, đem tài liệu phát cho các vị".

Đám người đọc qua tài liệu trong tay, ánh mắt phức tạp.

"Văn kiện trong tay mọi người là tỉ lệ lợi nhuận và tổn thất của Lệ Thị trong mấy năm nay. Lệ Thị nợ nần lừa bịp, cổ phiếu, thị trường chứng khoán lên xuống thất thường, các vị xem sẽ hiểu ngay".

Phía dưới lại xôn xao.

Một người đàn ông trung niên không nhịn được đứng dậy nói: "Thằng nhóc này, cậu để chúng tôi đến đây là để thảo luận vấn đề của công ty khác sao?"

Lệ Hàn Bân hờ hững đáp một tiếng: "Đừng nóng vội, vấn đề hôm nay thảo luận là vấn đề quan trọng".

Lệ Hàn Bân dừng một chút, nói tiếp: "Tất cả mọi người là người làm ăn, mục đích của việc làm ăn là cái gì, đều là kiếm tiền. Mọi người đều là cổ đông lớn nhỏ của Lệ Thị, Lệ Thị mấy năm này tình trạng kinh doanh ở trong tài liệu đã viết rõ, năm nào cũng hao tổn. Thử hỏi một công ty như thế làm sao có thể mang lại cho mọi người lợi ích kinh tế? Chi bằng bán cổ phần không đáng tiền thậm chí là thua lỗ trong tay đi. Hiện tại, Warner chúng tôi nguyện ý mua lại cổ phần trong tay mọi người với giá cao, xin mọi người suy nghĩ thật kỹ."

Mọi người phía dưới cau mày, không biết nên xử lý như thế nào mới tốt. Trong lòng Lệ Hàn Bân thầm đắc ý, xem ra đã phá được phòng tuyến tâm lý thứ nhất.

Một lão già cảm thấy phản cảm với hành vi bỏ đá xuống giếng này: "Tổng giám đốc Lệ, giở trò sau lưng một công ty đang kinh doanh trì trệ rốt cuộc là có mục đích gì? Ta là cổ đông lâu năm của Lệ Thị, tuyệt đối không bị cậu dắt mũi."

Lệ Hàn Bân chẳng hề để ý: "Bác à, đây là hiện thực. Thương trường như chiến trường. Tôi mua lại cổ phần của các vị đều là đang giúp các vị. Chẳng lẽ bác muốn trơ mắt nhìn tiền mình vất vả cả đời mới kiếm được bị lãng phí ở cái động không đáy Lệ Thị sao?"

Lão già á khẩu không trả lời được, Lệ Hàn Bân nói không sai, muốn đặt chân tại Thượng Hải thì nhất định phải đặt lợi ích lên trên hết.

Nhìn tất cả mọi người không dị nghị chút nào, Lệ Hàn Bân cười nói: "Tôi cho mọi người thời gian vài ngày để suy nghĩ thật kỹ, Warner chúng tôi không bao giờ làm việc miễn cưỡng người khác".

Lúc này không biết ai hỏi một câu: "Tiền của cậu cho chúng tôi so với Giang Thị nhiều hơn ư?"

Nụ cười nhạt trên mặt Lệ Hàn Bân chậm rãi phai màu. Giang Thị? Giang Như Mộng? Chẳng lẽ bà ta muốn chiếm lấy công ty của chồng mình sao? Ha ha, thú vị...

Lệ Hàn Bân lạnh lùng nói: "Đương nhiên sẽ nhiều hơn bọn họ".

Buổi chiều, trong văn phòng tổng giám đốc.

Lệ Hàn Bân ngồi liệt bên trong ghế da, đấm đi đấm lại phía sau eo đang đau nhức, thầm nghĩ vì sao mới đứng một buổi sáng mà eo đã bắt đầu đau? Chẳng lẽ mình thật sự mắc phải bệnh gì nghiêm trọng? (Linh Linh: anh có bảo bảo nó hành anh chứ sao =))

Bỗng nhiên, hình như cậu nghĩ đến cái gì đó, nhẹ nhàng vuốt tay trên bụng dưới, chẳng lẽ nơi này có bé con? Nhớ tới những phản ứng không khỏe, cậu càng thêm khẳng định suy đoán của mình, âm thầm cảm thấy may mắn vì sáng nay mình không uống thuốc. Xem ra nên đi bệnh viện, chờ sau khi có kết quả nhất định Hướng Hàng sẽ rất vui vẻ.

"Đinh ring ring..." Điện thoại nội bộ cắt ngang ảo tưởng ngọt ngào của Lệ Hàn Bân: "Tổng giám đốc, tổng giám đốc Lệ của Lệ Thị yêu cầu gặp ngài".

Lệ Hàn Bân giương lên một nụ cười giễu cợt nơi khóe miệng, trong lòng thầm nghĩ, cũng biết được tin tức thật nhanh. Ngược lại tôi muốn xem xem rốt cuộc ông đến muốn nói với tôi cái gì!

"Để ông ta vào!" Âm thanh lạnh lùng vô tình quanh quẩn trong văn phòng trống trải.