Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 277: Em lo lắng, lần này có thể nhẹ nhàng c



Sanh Ca nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, trong lòng cô sợ muốn chết. Cô từ từ đứng dậy khỏi thảm và nằm úp sấp trên tay vịn của ghế sô pha.

Ngay khi cô vừa nằm xuống, cô liếc mắt nhìn Lộc Sâm đang đi đến bên cạnh cô, làm cho cảm giác làm người ta sợ hãi cũng đến gần theo.

Sắc mặt Sanh Ca tái nhợt: "Chờ, chờ một chút!"

"Nói."

"Anh... anh muốn đánh bao nhiêu?"

Cô phải chuẩn bị tâm lý trước, dù sao cũng phải giải quyết chuyện của Ninh Thừa Húc, lát nữa cô còn phải quay lại gặp Kỷ Ngự Đình.

Lộc Sâm hơi nhướng mày nghiêm túc, nói: "Em ngủ cùng cậu ta bốn năm lần, vậy thì đánh năm mươi cái đi, em nghĩ như thế nào?"

Năm mươi cái?

Trái tim Sanh Ca nguội lạnh.

Cứ tưởng là năm cái chứ, nhưng với sức lực của anh cả, cô thật sự sợ hãi. Hôm nay cô có còn sống để trở về biệt thự của Kỷ Ngự Đình không!

Hơn nữa, đây có phải là giọng điệu thương lượng đâu?

Cô yếu ớt quay lại, hỏi: "Em có thể từ chối không?"

Lộc Sâm đang tháo đồng hồ, cởi âu phục, anh ấy nâng cổ tay áo lên, nhìn cô một cách lạnh lùng.

"Không thể."

Cô biết ngay mà!

Tim Sanh Ca lạnh như tro tàn, đập đầu vào ghế sô pha như gà mổ thóc.

Ánh mắt cô liếc nhìn Lộc Sâm đang làm động tác vung thắt lưng lên, cô lại xoay người, nói: "Chờ đã! Em còn có lời này muốn nói!"

Lộc Sâm nhíu mày, nhẹ giọng dặn dò: "Sao vậy?"

Sanh Ca nhéo nhéo cánh tay mình, nước mắt tuôn rơi, là ra vẻ đáng thương nhìn anh ấy.

"Đã nhiều năm rồi em không bị đánh, em rất căng thẳng, lần này có thể... nhẹ hơn chút được không?"

Lộc Sâm vốn dĩ đang nổi giận, bị cô làm cho thích thú, anh ấy cười đùa: "Vậy thì hôm nay, anh sẽ cho em thử, xem có đau như ban đầu hay không."

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, lửa giận của Lộc Sâm từ lâu đã lắng xuống, anh ấy chỉ cố ý ra vẻ làm cô sợ hãi.

Tuy nhiên, những lời này khi vào trong tai Sanh Ca thì như thể cô bị kết án tử hình!

Nhìn thấy Lộc Sâm vung thắt lưng lên lần nữa, cô sợ hãi vô cùng, hét to lên: "A, đau quá! Chị dâu cứu em! Anh trai định giết em!"

Lộc Sâm kinh ngạc nhìn cô.

Anh ấy còn chưa đánh mà?

Đã mấy năm không gặp, đã quên hết phép tắc rồi sao? Cũng học cách tấn công phủ đầu, cầu cứu viện binh rồi?

Cơn giận của anh ấy lại nổi lên: "Lộc Sanh Ca! Hôm nay em đang mong còn cái chân này nữa!"

Chát!

Một chiếc thắt lưng cứng cáp, không có chút nhẹ nhàng nào, được đánh vào bờ mông cong vút của Sanh Ca.

Sanh Ca ngay lập tức ngừng gào lên, gần như nghiến chặt răng trong vô thức.

Đau quá!

Đây chỉ là lần đầu tiên mà cô đã toát mồ hôi lạnh, cảm thấy tê tái đau nhức.

Đại ca thật là tàn nhẫn!

Sanh Ca hai tay ôm chặt lấy cánh tay, trong lòng mắng chửi thầm, lúc sáng cô còn cố ý chọn một chiếc quần bò dày, cái quần này bà nó không có chút tác dụng bảo vệ nào.

Nếu biết trước thì cô nên mặc thêm năm hoặc sáu chiếc quần dài bằng lông cừu!

Thấy cô im lặng, Lộc Sâm cười khẩy: "Sao không giả vờ nữa? Vừa rồi còn hú hét dữ dội lắm mà!"

Vừa dứt câu, tiếng gào thét thứ hai vang lên, vẫn rất vang dội.

"Ôi, đau quá..."

Sanh Ca rít lên và rên rỉ thảm thiết, đau đến mức trào ra nước mắt.

Chị dâu, sao chị không xuống nhà!

Theo lực đánh tàn nhẫn của đại ca, cô có thể cầm cự đến mười lần, sẽ đau đến chết mất thôi!

"Là do em tự chuốc lấy, có đau cũng phải chịu!"

Lộc Sâm vẻ mặt tối mịt, cánh tay lại giơ lên.

Sanh Ca nhìn thấy cảnh này từ khóe mắt của mình, sợ hãi ngay lập tức nhắm mắt lại và căng cơ thể của mình lên.

Một giây tiếp theo, một đôi tay tinh tế non mịn ngăn lại ở phía sau cô.

Là Thịnh Tú Vân nghe thấy tiếng động lớn ở tầng dưới nên mới vội vàng chạy xuống từ căn phòng trên tầng bốn.

"Được rồi chồng, anh đánh hai lần là đủ rồi, da thịt em gái nhỏ mềm mại, anh thật sự muốn đánh gãy chân con bé sao?"

Lộc Sâm hừ lạnh một tiếng, lửa giận không giảm xuống.

Thịnh Tú Vân tiếp tục thuyết phục: "Hơn nữa, một bàn tay đập vào nhau cũng không phát ra tiếng. Cho dù là em gái muốn ngủ, mà Kỷ Ngự Đình cũng không từ chối, sao anh không đi đánh cậu ta?"

Sanh Ca: "?"

Lời thuyết phục này không đúng lắm, tại sao lại châm lửa đốt đến chỗ Kỷ Ngự Đình rồi?

Lộc Sâm: "Đánh Kỷ Ngự Đình làm gì? Chiều nay anh sẽ đưa người đến Kỷ gia, làm thịt cậu ta!”

Sanh Ca vẫn chưa giảm đau, rít lên và hít vào một hơi lạnh, vội vàng thuyết phục: "Anh à, tại sao anh lại nghĩ đến việc giết anh ấy! Bây giờ là xã hội được pháp luật cai trị, anh phải bình tĩnh một chút, chỉ đánh em gái của anh là được rồi, con của người khác không được động vào được!"

Lộc Sâm xắn tay áo lên, chế nhạo nói: "Được rồi, em còn bảo vệ cậu ta, còn có bốn mươi tám cái nữa, tiếp tục!"

Sanh Ca khi nghe thấy con số này thì run lên dữ dội.

"Được rồi! Anh nổi giận cái gì với em gái vậy? Anh vừa đánh nó hai lần, em đóng cửa trên cũng nghe được rất kinh hãi. Con bé chắc đau chết mất. Nếu đánh con bé đến hỏng người thì người sẽ đau lòng chết mất là anh chứ ai, bây giờ còn mạnh miệng cái gì?”

Thịnh Tú Vân là điểm yếu của Lộc Sâm.

Vài lời nói như đâm vào trên người anh ấy. Sau đó cô ấy ôm lấy eo của Lộc Sâm, chủ động đeo lại giúp anh ấy.

"Lần này về chuyện của Kỷ Ngự Đình, em nghe được cũng tức giận lắm. Anh không cho phép em gái ngủ với cậu ta, đó là vì tương lai của em gái nhỏ, nhưng mà, sau khi ở chung lâu như vậy cũng không có chuyện cãi nhau. Vả lại em gái cũng đã sẵn sàng chọn cậu ta, sao anh không thể tin tưởng em gái mình một lần, lại quan sát Kỷ Ngự Đình một thời gian xem sao."

Cơn giận của Lộc Sâm dần dần bị cô ấy dập tắt, anh ấy lạnh lùng ngồi lên trên ghế sô pha đối diện.

Thịnh Tú Vân vội vàng đỡ Sanh Ca, người vẫn đang nằm trên tay vịn của ghế sofa.

Đôi mắt Sanh Ca đầy nước, cô nói đầy biết ơn: "Chị dâu..."

“Đau không?” Thịnh Tú Nguyệt giúp cô lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi mới giúp cô khập khiễng đi đến ngồi xuống sô pha.

Vừa chạm vào đệm sô pha phía sau, cô khẽ rít lên một tiếng, nét mặt nhăn lại, vẻ đầy khổ sở: "Quên đi, ngồi lại càng đau hơn, em nên đứng một chỗ mới đúng."

Lộc Sâm ngồi đối diện với cô, thẳng thắn quan sát cô, ánh mắt từ sắc bén chuyển sang ôn hòa, cuối cùng là mềm mại lại bối rối.

Thịnh Tú Vân thấy vậy thì mím môi cười.

Chắc chắn rồi, ai đó bắt đầu cảm thấy đau lòng rồi!

Thịnh Tú Vân hiểu Sanh Ca rất rõ, trao đổi ánh mắt với cô, là đoán được sơ sơ rằng cô mạo hiểm đến đây là do có chuyện. Cô ấy chủ động nói mở lời giúp cô.

"Em gái, hôm nay em đến sớm như vậy, gần đây gặp phải khó khăn gì sao?"

Sanh Ca đỡ eo, gật đầu lia lịa, sau đó khập khiễng đi đến trước mặt Lộc Sâm, nửa ngồi xổm, gối lên đầu gối của anh ấy, giọng cô mềm mại làm nũng: "Anh à, anh có nhớ nửa năm trước Ninh Thừa Húc trộm thuốc trong phòng thí nghiệm, làm hại đến chuyện của em không?"

"Còn nhớ, chuyện gì đã xảy ra?"

Sanh Ca cắn môi dưới: "Em nghĩ để anh ta ở trong nhà tù cấp cao là quá thoải mái cho anh ta rồi!"

Lộc Sâm khó hiểu: “Mấy lần trước anh đã kêu người tiến vào đánh anh ta mấy trận giúp em, đều là đánh rất đau, còn chưa đủ trút giận cho em sao?"

"Không đủ!"

Ngồi xổm có chút mệt mỏi, nhất là ở tư thế này, quần jean đã bị căng ra, trên trán Sanh Ca lại bắt đầu đổ mồ hôi.

Cô hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Hôm qua Ninh Thừa Húc mời em đến thăm nhà tù, anh ta còn trơ trẽn nói rằng muốn cưới em. Nhìn cuộc sống của anh ta thoải mái như thế này, em thật sự không thở nổi!"

Lộc Sâm nhíu mày: “Vậy em muốn...?"

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Sanh Ca: “Em hy vọng anh trai có thể giúp em lén lôi anh ta ra ngoài!"