Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 278: Nếu anh ấy chết, anh sẽ chôn cùng anh



"Em gái ngốc, đó là một nhà tù cấp cao. Ninh Thừa Húc là một tù nhân nghiêm trọng. Trừ khi anh ra mặt nộp tiền bảo lãnh, nếu không thì sẽ rất khó để đưa được người ra ngoài."

Tất nhiên Sanh Ca biết.

Nhưng, nộp tiền bảo lãnh cho Ninh Thừa Húc tại ngoại, anh ta có xứng đáng không?

Cô bắt đầu khen ngợi, lấy lòng Lộc Sâm: “Đại ca luôn là người tuyệt vời, giỏi giang nhất trong lòng em, em biết anh phải có giải pháp cho chuyện này mà. Anh đừng lo lắng, em chỉ muốn sửa anh ta một chút, cho anh ta sống không bằng chết một chút. Sau khi làm xong, em sẽ để anh đưa người trở lại."

Lộc Sâm im lặng.

Đã không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.

Sanh Ca tựa vào lòng anh ấy, đôi mắt như sao ngấn nước, bắt đầu ra vẻ đáng thương: "Hôm nay anh cân nhắc nhiều thế... Bây giờ có người ức hiếp em, anh còn không định giúp em hay sao. Em khổ quá mà, có phải anh không yêu thương em nữa rồi hay không?"

Lộc Sâm nhận ra cô đang đổ mồ hôi lạnh vì đau, vội vàng lấy khăn ướt giúp cô lau mồ hôi.

Vừa rồi anh ấy thật sự tức giận, sức lực rất mạnh, bây giờ bình tĩnh trở lại, anh mới cảm thấy đau lòng, cả người anh đều khó chịu.

Cho dù cô có muốn những ngôi sao trên bầu trời, Lộc Sâm cũng sẽ hái xuống ngay lập tức, đặt lên tay cho cô.

"Làm sao anh có thể không thương tổn em, đại ca hứa với em."

Mục tiêu đã đạt được, Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, hôm nay cô diễn một vở kịch cường điệu như vậy cũng không phải là vô ích.

"Cám ơn đại ca, đại ca dự định bao lâu nữa mới đưa người ra ngoài?"

Lộc Sâm đang định nói, để anh ấy lập kế hoạch cho tốt đã.

Sanh Ca cười nói ngay: "Chọn ngày không bằng đúng ngày, chiều nay đi được không?"

"Cần gấp như vậy sao?"

Sanh Ca không trả lời, mà cô cẩn thận chống đỡ thắt lưng của mình, nói có chút chua xót: “Ôi, cái mông của em sắp bị anh đánh đến nở hoa rồi, anh làm em đau..."

Lộc Sâm đau lòng nói: “Được rồi, hôm nay anh sẽ gác lại tất cả những việc đang làm, lo cho em trước, chiều nay anh sẽ giúp em hoàn thành việc đó."

"Ôi, anh trai, anh thật là tốt!"

Lộc Sâm thở dài, gõ lên chóp mũi của cô: “Để Tú Vân đưa em về phòng uống thuốc, nghỉ ngơi đi, xong việc anh sẽ gọi cho em."

"Được chứ."

Với sự giúp đỡ của Thịnh Tú Vân, Sanh Ca bước lên cầu thang một cách khó khăn.

Khi đi đến góc cầu thang, cô cẩn thận liếc nhìn Lộc Sâm ở dưới lầu, chắc chắn rằng anh ấy không nhìn thấy cô, lập tức chuyển lại tư thế đi lại bình thường.

Thật sự rất đau, nhưng tổng cộng chỉ có hai cái đánh mà thôi, tự cô xoa xoa một chút, cơn đau cũng nhanh chóng qua đi.

Thịnh Tú Vân cố nén cười và lắc đầu bất lực.

Cô ấy biết chồng mình quá rõ, làm sao Lộc Sâm lại không nhìn ra em gái tới đây vì chuyện của Ninh Thừa Húc. Nhưng mà anh đúng là đã nổi giận, lại còn đánh người. Dù sao cũng phải bù đắp cho em gái một chút gì đó, mới thấy yên lòng.

Mà cô em gái cũng nắm được điểm này nên tính kế với anh ấy.

Cả hai cùng nhau bước vào phòng dành cho khách trên tầng ba, Thịnh Tú Vân giơ tay đóng cửa lại.

Sanh Ca rất biết ơn, nói: “Cảm ơn chị dâu, bây giờ không còn quá đau nữa, không cần uống thuốc nữa, phiền phức quá. Chúng ta tán gẫu một lát được không?"

Thịnh Tú Vân không yên tâm nói: “Vẫn nên bôi thuốc đi, nếu không vết sưng tấy ít nhất phải mất hai ngày mới có thể biến mất. Chị nghĩ lúc em trở về, em cũng không muốn cho người kia của Kỷ gia biết chuyện đúng không?"

Sanh Ca nghĩ nghĩ.

Đúng vậy, mặc dù vì Kỷ Ngự Đình bị bệnh, nên bây giờ cô cũng không ngủ với anh, nhưng cũng có thể bị anh phát hiện ra.

Kỷ Ngự Đình đặt cô lên đầu trái tim, rất cưng chiều cô, không nỡ làm bất cứ điều gì với cô. Mối quan hệ của anh với anh trai rất căng thẳng, trước đây là bởi vì cô nên mới chịu đựng.

Nếu cô biết mình bị anh trai đánh, chắc chắn anh sẽ rất tức giận.

Đến lúc đó sẽ là một cuộc gió tanh mưa máu!

Cô đã cố gắng lắm mới làm dịu được thái độ của anh trai mình đối với Kỷ Ngự Đình, vì vậy phải cẩn thận một chút mới được.

...

Trước nay Lộc Sâm hứa hẹn, luôn nói được làm được.

Buổi chiều.

Lộc Sâm cử một vài vệ sĩ đưa Sanh Ca đến tòa nhà đang xây dở ở ngoại ô.

Trong căn phòng đổ nát ở giữa tầng bảy, có tiếng lầm bầm của một người đàn ông.

“Ưm ưm...”

Ngôi nhà cũ kỹ, tiếng đẩy cửa lạch cạch vang lên.

Ninh Thừa Húc bị nhét vải bông vào miệng, trói tay chân vào ghế gỗ, trùm một cái túi vải đen lên đầu.

Khi nghe thấy tiếng ai đó bước vào, anh ta ngừng vùng vẫy.

Cái túi màu đen trên đầu bị ai đó nâng lên, ánh sáng tương phản mạnh khiến anh ta không mở mắt ra được. Chờ đến khi tầm mắt dần quen, anh ta quay đầu nhìn người đang đi tới.

Khi nhìn thấy đó là khuôn mặt lạnh lùng và xinh đẹp của Sanh Ca, anh ta mỉm cười.

Khi miếng vải bông trong miệng bị Sanh Ca cởi ra, anh ta nóng lòng nói: "Rốt cuộc thì em gái Sanh cũng hiểu ra rồi, tôi đã bảo em sẽ quay lại tìm tôi mà, mau thả tôi ra đi."

Sanh Ca không nhúc nhích, cằm hơi nhếch lên, nhìn chằm chằm vào anh ta từ trên cao.

Ngoài sự lạnh lùng, ghê tởm và mỉa mai trong đôi mắt ấy, không có một cảm xúc nào khác.

Ninh Thừa Thạc lập tức cảm giác được có gì đó không ổn, anh ta đưa mắt nhìn xung quanh: “Xem ra em gái Sanh không phải đến cứu tôi, mà muốn đến hỏi tội?”

Sanh Ca lấy ra một chai thủy tinh nhỏ trong suốt, chỉ to bằng hai ngón tay cái, đôi mắt lạnh lùng đó dò xét chất lỏng trong chai thủy tinh.

"Tôi đã biết về căn bệnh của anh ấy. Giờ đây, anh chẳng còn giá trị gì đối với tôi. Tôi thấy anh đang sống một cuộc sống yên bình trong tù, tôi cũng không vui cho lắm."

Ninh Thừa Húc cũng nhìn chằm chằm vào chai thủy tinh trong tay cô, luôn cảm thấy đó hẳn không phải là cái gì tốt đẹp.

Anh ta bật cười: “Em gái Sanh cố tình đưa tôi ra là vì muốn giết tôi và trút giận cho Kỷ Ngự Đình?"

Đôi mắt lạnh lùng của Sanh Ca khẽ nheo lại: “Anh chết thì coi như xong hết mọi chuyện, quá có lợi có anh rồi. Anh nên cầu nguyện cho anh Ngự đi, nếu như anh ấy chết, anh sẽ phải chôn cùng anh ấy!"

Ninh Thừa Húc cười và rất tự hào.

"Nghe như vậy thì có vẻ Kỷ Ngự Đình sắp chết rồi sao? Thật tuyệt, anh ta đã chết rồi, em chỉ có thể là của tôi! Tôi không tin rằng em sẽ giết tôi. Chúng ta lớn lên với nhau từ bé, là thanh mai trúc mã. Chỉ cần em còn nhớ đến tình cảm trước kia thì sẽ không thể nào giết tôi được!”

"Ồ, anh cũng xứng nhắc đến tình cảm với tôi sao?"

Đôi mắt của Sanh Ca dần trở nên lạnh lẽo, cô đưa chai thủy tinh trong tay đến trước mặt Ninh Thừa Húc.

"Đây là thứ tôi mới nhận được từ anh hai. Đó là lọ bệnh phẩm mà anh ấy dùng để nghiên cứu căn bệnh hiếm gặp. Tôi nghe nói bệnh này sẽ mưng mủ và nổi đầy những mụn nhọt độc trong vài tháng nữa. Khi phát bệnh thì đau đến không muốn sống nữa, ruột gan đứt từng khúc, sống không bằng chết.”

Đôi mắt phượng màu xanh lam của Ninh Thừa Húc chợt co rút lại, anh ta nhìn cô không tin nổi.

Cô nói tiếp: “Ưu điểm duy nhất của bệnh này là không gây nguy hiểm đến tính mạng, tức là khi mới khởi phát thì sẽ có cơn đau dữ dội, ghê gớm đến mức không thể nhìn thấy ai khác. Có rất nhiều người không chịu nổi, sụp đổ tinh thần, nên mới lựa chọn cái chết.

"Em gái Sanh! Em thật độc ác!"

Sanh Ca nắm lấy bộ đồng phục tù nhân của anh ta, ánh mắt tức giận dữ dội.

"Khi anh hại tôi bằng vi rút sinh hóa, khi anh hại Kỷ Ngự Đình, anh không tàn nhẫn sao?"

Cô nới lỏng cổ áo tù nhân của anh ta và lùi lại hai bước: “Vào đi."

Hai vệ sĩ do Lộc Sâm bố trí ngay lập tức cung kính bước vào phòng.

"Xin tiểu thư sai bảo."

"Hầu hạ đan dược cho Ninh tứ thiếu gia!"

"Vâng."

Người vệ sĩ nhận lấy chai thủy tinh từ Sanh Ca.

Sanh Ca lui ra cửa, nhàn nhã dựa vào khung cửa, lấy khăn giấy ướt ra, lau bàn tay vừa chạm vào Ninh Thừa Nhân một cách ưu nhã.

Ninh Thừa Húc bị vệ sĩ bóp mạnh quai hàm, ép buộc phải mở miệng, không thể giãy dụa.

Anh ta nhìn Sanh Ca, đôi mắt đầy máu lạnh, lạnh đến mức không có nhiệt độ.

Nhìn thấy lọ thuốc sắp đổ vào miệng, Ninh Thừa Húc mắng cô: "Em gái Sanh! Em không thắc mắc tại sao khi ở trong tù mà tôi lại biết nhiều chuyện về Kỷ Ngự Đình như vậy sao? Em không muốn biết bí mật phía sau tôi sao?"

Sanh Ca cười chế nhạo, không đổi sắc mặt: “Tôi có thể tự mình điều tra những thứ này, tra ra được thì để bọn họ bị giống như anh, sống không bằng chết!"

Nhìn thấy cô quyết tâm bắt mình nuốt thuốc như vậy, đôi mắt phượng xanh như ngọc của Ninh Thừa Húc cuối cùng cũng lộ ra một tia sợ hãi.

"Chờ đã! Tôi cũng biết cách chữa bệnh cho Kỷ Ngự Đình, em không muốn cứu anh ta sao?"









Thích

Theo dõi

Quà

Vote

48

3767

11003

294

Bình luận nổi bật

Tổng số 1 câu trả lời 



Phạm Thiên Phượng

cuối cùng là chữa đc thật hay giả vờ để đc sống. mà sống thì báo thù nhau đến khi có người chết thì mới xong chuyện.







1

4 ngày trước

Viết bình luận