Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 330: Tuyết rơi là ngày thích hợp để nhớ nhung



Kỷ Ngự Đình mặc kệ sự bực tức của anh ấy, tự mình tiếp tục nói: “Trên mặt đất có tuyết đọng không?”

Cơn giận của Lộc Hoa bị coi thường, một bụng lửa giận không có chỗ xả ra, anh ấy không kiên nhẫn mà liếc nhìn vườn hoa tuyết bay đầy trời một cái.

“Tối nay mới rơi tuyết, vẫn chưa quá dày, chỉ dính một ít trên lá, trắng xoá.”

Kỷ Ngự Đình yên lặng nghe, trong đầu hiện ra hình ảnh đó, đôi môi mỏng trắng bệch yếu ớt khó có khi nở nụ cười: “Có đẹp không?”

Trong vườn hoa, đèn đường vàng mờ tôn lên màn trời đầy tuyết, ngược lại trông khá đẹp.

Nhưng Lộc Hoa lại không có tâm trạng để ngắm tuyết, anh ấy không ngừng ngủ gật, chỉ muốn trở về chui vào trong ổ chăn mà tiếp tục ngủ.

Kỷ Ngự Đình lại giống như rất vui vẻ, lật ngửa lòng bàn tay ra đón lấy hoa tuyết ngoài ban công: “Bên nước Âu Phi có phải cũng đang có tuyết rơi không? Có khi nào Sanh Sanh cũng đang ngắm tuyết giống như tôi không?”

Thì ra là đang nhớ nhóc con kia, Lộc Hoa hơi xúc động, nhẹ giọng thở dài, không nói gì.

“Chúng tôi ngắm cùng một bầu trời, liệu cô ấy có cảm nhận được là tôi đang nhớ cô ấy không? Tôi thật sự rất nhớ… rất nhớ cô ấy…”

Giọng của Kỷ Ngự Đình đã lạnh đến sắp phát không ra tiếng, giọng nói hư ảo vô cùng, không biết trước đó đã đứng hóng gió lạnh ở đây từ bao nhiêu tiếng trước rồi.

Nhưng khi nói ra lời nhớ nhung, đôi mắt đen trống rỗng của anh giống như có một chút ánh sáng của ngôi sao.

Lộc Hoa ở bên cạnh nhìn thấy hơi cảm động, dịu giọng nói:

“Mặc dù là cùng một bầu trời, nhưng ở bên cô ấy giờ này chắc là ban ngày, nếu như để nó biết nửa đêm nửa hôm cậu chạy ra đây giày vò cơ thể của mình, nó chắc chắn sẽ rất đau lòng. Bây giờ việc cậu nên làm nhất là phối hợp chữa trị, bảo vệ sức khoẻ của mình thật tốt, đợi nó trở về.”

“Để tôi dìu cậu vào trong nhà nhé? Một lát tôi sẽ nấu chén trà gừng để cậu xua đi cái lạnh, nếu ngày mai cậu cảm sốt, tôi và anh hai lại phải bận rộn, nhóc con cũng sẽ lo lắng.”

Kỷ Ngự Đình vẫn đang nghiêm túc cảm nhận bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay, tiếp tục hỏi: “Sáng nay anh nói với tôi, cô ấy sẽ không vì thuốc mà gả cho Ninh Thừa Húc, có phải là thật không?”

Emmmm…

Thực ra Lộc Hoa cũng không rõ lắm, nhưng vì để khiến anh bình ổn, anh ấy chỉ có thể bất chấp mà tiếp tục bịa ra.

“Đương nhiên là thật, nhóc con đã nói rồi, nó đã có cách vẹn toàn để lấy được thuốc, cậu chỉ cần đợi nó nhiều nhất nửa tháng, nó sẽ trở về. Huống chi còn có Tự Niên, người ưu tú mà cục điều tra quốc gia các cậu đã bồi dưỡng mấy chục năm, cậu yên tâm đi.”

Nghe thấy lời Lộc Hoa nói, Kỷ Ngự Đình đúng là đã yên tâm hơn nhiều.

Có Tự Niên ở đó, với tính cách của anh ta, chắc chắn sẽ liều mạng để bảo vệ Sanh Sanh.

Nhưng anh hy vọng cả hai người họ đều có thể bình an trở về!

“Đi thôi, về phòng ngủ.”

Lộc Hoa dìu cánh tay anh, đưa anh trở về phòng, giúp anh mở điều hoà, sau đó xuống lầu nấu trà gừng.

Nước Âu Phi, ngoại ô quận Kinh Á.

Đầu bếp nấu bữa trưa đến đưa cơm, bởi vì ăn không quen khẩu vị bên này nên Sanh Ca chỉ ăn hai miếng cho có.

Giữa buổi chiều, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, trên bầu trời rất nhanh đã có tuyết rơi.

Trận tuyết này rất lớn, chỉ trong vòng nửa tiếng đã làm cho cả sân phủ đầy một lớp tuyết, trắng bóc một mảng.

Bởi vì đây là ngoại ô, trời cao đất rộng, tuyết phủ trắng xóa, trông vô cùng đẹp.

Sanh Ca đứng bên cửa sổ ngắm tuyết, nhìn tuyết trắng xóa bên ngoài mà xuất thần.

Tự Niên đi qua, đưa một chiếc áo khoác dày cho cô, rồi lại giúp cô đóng cửa sổ lại: “Bên này lạnh hơn nước Hoa nhiều, cô Sanh Ca mặc nhiều một chút.”

Sanh Ca không từ chối, khoác áo khoác lên.

Cô vẫn còn nhiệm vụ quan trọng phải làm, phải giữ gìn sức khoẻ, nhất định không thể đổ bệnh.

Tự Niên thấy giữa hai lông mày của cô rất vắng vẻ, nhẹ giọng hỏi: “Cô Sanh Ca đang nhớ boss à?”

Sanh Ca gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn ngắm tuyết bên ngoài cửa sổ: “Cảnh đẹp như vậy, tôi vốn định chụp tấm hình, đến lúc trở về sẽ chia sẻ với anh ấy, nhưng chợt nhớ ra điện thoại đã bị tịch thu rồi, hơn nữa… bây giờ anh ấy cũng không nhìn thấy.”

Tim Tự Niên thắt lại.

Anh ta nhìn vẻ mặt mất mát của Sanh Ca, trong lòng càng khó chịu hơn, đến anh ta còn như vậy, thì trong lòng Sanh Ca không biết phải khó chịu đến mức nào.

Bởi vì câu nói này, bầu không khí trong ngôi nhà đột nhiên trở nên rất thấp, thoáng chút mùi vị thê lương.

Tự Niên vốn định an ủi cô hai câu, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên nói ra như thế nào.

Sự tĩnh lặng trong phòng khách cuối cùng bị tiếng gõ cửa phá vỡ.

Hai người lập tức thu lại mạch cảm xúc.

Sanh Ca nhìn về phía máy giám sát âm thanh trên bàn, Tự Niên hiểu ý, để lại tất cả máy giám sát âm thanh về lại chỗ ban đầu, sau đó nhanh chân đi lên tầng, trở về phòng mình, khoá cửa lại.

Tiếng gõ cửa ngày càng gấp rút, giống như đợi đến hơi sốt ruột.

Sanh Ca không nóng không vội đi mở cửa.

Vào giây phút mở cửa, người đàn ông mặc áo khoác lông chồn cao quý, gương mặt đã không còn sự chật vật sau khi bị tra tấn trong tù, đã khôi phục lại sự dễ nhìn như ngày thường, đôi mắt phượng sâu thẳm híp lại cười, ôn hòa nhưng xấu xa, quả thật là còn đẹp hơn cả phụ nữ.

Trên người anh ta có dính tuyết, giống như không kịp chờ đợi mà chạy đến đây.

Nếu là bảy năm trước, có lẽ Sanh Ca sẽ bị kinh ngạc bởi gương mặt và con người này.

Nhưng bây giờ, cho dù vẻ ngoài có đẹp đẽ đến thể nào, chỉ cần mang theo cái tên Ninh Thừa Húc này, thì đều sẽ khiến cô không thể nào chán ghét hơn.

“Gần một tuần không gặp, ăn mặc cũng rất giống người đội lốt chó đấy, đáng tiếc, trái tim xấu xí bẩn thỉu đằng sau dáng vẻ này lại là thứ còn không bằng cầm thú.”

Vừa đến đã bị cô châm chọc, Ninh Thừa Húc không hề tức giận, ngược lại còn cười đến rất vui vẻ.

“Miệng nhỏ của em Sanh thật ngọt, giống như được bôi mật vậy, lâu như vậy không gặp, em vẫn xinh đẹp như vậy, không hổ là người phụ nữ tôi nhìn trúng.”

Sanh Ca lạnh mặt, nghiêng đầu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, mặc kệ anh ta nói nhăng nói cuội.

Ninh Thừa Húc rất tự nhiên đi vào phòng khách, tiện tay cởi áo khoác ra, ném lên sofa: “Ở đây có quen không? Bữa trưa có hợp khẩu vị không? Nếu em không thích, tôi đều có thể sắp xếp lại hết.”

Sanh Ca đi đến một bên sofa ngồi xuống, rót cho mình một ly trà: “Thứ khiến tôi chán ngấy là anh đó, sao anh không cầm dao tự giải quyết bản thân mình đi?”

“Nếu tôi chết rồi, thì sao cưới em được? Hơn nữa, như vậy em sẽ không lấy được thuốc virus cao cấp, Kỷ Ngự Đình cũng sẽ phải chết, như vậy tính ra, mạng của tôi cũng thật quý giá đó!”

Cô sắp bị mấy lời này của Ninh Thừa Húc làm cho buồn nôn chết rồi.

“Trách tôi trước kia bị mù, không nhìn ra anh là một tên biến thái mặt người dạ thú, đáng lẽ lúc còn nhỏ, khi anh dạy tôi bắn súng, tôi nên trở tay bắn anh một phát chết luôn cho rồi.”

Ninh Thừa Húc bị cô chọc, cười đến rất càn rỡ: “Em Sanh thật là đáng yêu quá, tôi càng nhìn càng thích, sau này khi chúng ta kết hôn rồi chắc chắn sẽ là những ngày tháng rất thú vị!”

Nói đến cuối cùng, đôi mắt màu xanh đậm của anh ta nhìn chằm chằm vào Sanh Ca.

Sanh Ca lười nghe anh ta tiếp tục ba hoa: “Bây giờ tôi đã đến rồi, anh định khi nào đưa tôi thuốc virus cao cấp đây?”

“Không gấp, đợi em ở đây cho quen mấy ngày đã, nói chung, chúng ta sẽ lãnh giấy kết hôn trước, rồi tổ chức hôn lễ, vào tối hôm chung phòng với em, tôi nhất định sẽ giao tận tay thuốc cho em.”

Bàn tay đang giấu trong áo choàng lông màu trắng của Sanh Ca đột nhiên nắm chặt lại.

Chung phòng?

Cho dù anh ta chỉ chạm vào một cọng tóc của cô, cô cũng đã buồn nôn muốn chết rồi.

Nếu như thật sự có một ngày phải chung phòng với anh ta, cô tình nguyện kéo theo anh ta cùng đi chết!

Sanh Ca kìm nén xúc động muốn giết anh ta ngay lập tức, từ từ tìm lại lý trí của mình, lạnh giọng hỏi ngược lại:

“Xem ra, có lẽ anh cũng không chắc chắn trăm phần trăm lấy được thuốc nhỉ? Trước khi tôi đến đây đã nghe nói rồi, đó là đồ của Hoàng thất, hơn nữa đến nước Âu Phi cũng chỉ có một cây, Quốc vương đương nhiệm làm sao có thể đưa thuốc cho anh được?”