Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 331: Boss Ngự mới là vật cưng thật sự của nhà họ Lộc



Bàn tay đang uống trà nóng của Ninh Thừa Húc dừng lại, đôi mắt phượng sâu thẳm ẩn dưới hàng lông mi dài, khiến người khác không đoán được cảm xúc của anh ta.

Sanh Ca chỉ xem như không nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng không vui của anh ta, tiếp tục thăm dò:

“Anh ở nước Hoa tốt xấu gì cũng là con trai thứ tư của gia tộc giàu có là nhà họ Ninh, còn ở đây, anh là cái thá gì? Dựa vào đâu mà tôi phải tin anh có thể lấy được thuốc thật cho tôi?”

Ninh Thừa Húc không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, bỏ ly trà xuống, rồi mới nói: “Đúng là ở đây tôi không là cái gì cả, nhưng tôi có một người mẹ là trưởng công chúa.”

Sanh Ca ngẩn ra, vốn tưởng rằng anh ta sẽ giấu diếm, không ngờ anh ta lại trực tiếp nói ra như vậy.

Ninh Thừa Húc tiếp tục nói: “Em mới đến nên không rõ tình hình của nước Âu Phi, mẹ tôi là người chị duy nhất của Quốc vương đương nhiệm, địa vị tối cao, những năm nay bà ấy chưa từng nuôi dưỡng tôi, nên trong lòng rất áy náy, nên đã đồng ý với một yêu cầu của tôi, vì vậy đối với tôi việc có được cây thuốc đó quá đơn giản.”

Sanh Ca bình tĩnh suy nghĩ: “Vì vậy lúc đầu mẹ anh không kết hôn với cha anh ở nước Hoa, cũng là vì bà ấy là công chúa của Hoàng Thất, bà ấy không rời đi được?”

Bị nhắc đến sự đau thương, sắc mặt của Ninh Thừa Húc càng lúc càng nghiêm túc: “Không, là bởi vì lúc đó mẹ tôi đã đính hôn rồi.”

Sanh Ca hiểu rồi: “Nếu đã như vậy, chắc chắn mấy năm nay mẹ anh đã kết hôn rồi, hơn nữa còn sinh con dưỡng cái cho người đàn ông kia, bà ấy có thể đồng ý yêu cầu của anh, nhưng người chồng hiện tại của bà ấy biết rồi, sợ là sẽ không dễ dàng đồng ý đúng không?”

Mặt Ninh Thừa Húc hoàn toàn đen đi: “Tôi nói thẳng với em thân thế của tôi là bởi vì sớm muộn gì em cũng phải gả cho tôi, tôi muốn thành thật với em một chút, nhưng em lại bới đến tận gốc, còn có ý gây chia rẽ, vậy thì không cần tiếp tục chủ đề này nữa.”

Đây là tức giận rồi?

Sanh Ca âm thầm nhướng mày.

Xem ra quan hệ của Ninh Thừa Húc và người chồng này của trưởng công chúa không hề tốt, có lẽ cô có thể tìm cơ hội ra tay từ phương diện này.

“Anh không muốn trả lời thì thôi.”

Sanh Ca sảng khoái đổi chủ đề: “Tôi vẫn chưa tận mắt nhìn thấy Hoàng cung kiểu Âu thật sự, nó như thế nào? Cứ ngột ngạt ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, khi nào tiện anh đưa tôi đi xem đi?”

“Chuyện này thì không thành vấn đề.”

Ninh Thừa Húc đồng ý rất dứt khoát: “Hôm nay em đi đường vất vả, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho em đến Hoàng Cung tham quan, thuận tiện dẫn em đến gặp mẹ tôi luôn, bà ấy biết chúng ta sắp kết hôn, đã muốn gặp em từ lâu rồi.”

Cứ cách ba câu là lại nói về chuyện kết hôn, Sanh Ca nghe đến vô cùng chán ghét, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

“Thời gian không còn sớm nữa, tôi nghĩ anh vẫn còn việc, nên không giữ anh ở lại đây ăn cơm tối.”

“Đúng là còn có việc, em Sanh thật hiểu tôi!”

Ninh Thừa Húc cười đùa, cầm lấy áo khoác trên ghế sofa: “Vậy thì chúc em tối nay ngủ ngon, ngày mai chúng ta gặp. À đúng rồi! Ở đây, em nhớ gọi tôi là Lance Charles.”

Sanh Ca không đáp lời, cũng không có ý định đứng dậy tiễn anh ta.

Ninh Thừa Húc cũng không mong đợi cô có thể có được bao nhiêu tích cực mà tiễn mình, xoay người đi ra ngoài cửa.

Vừa mới đi hai bước, anh ta nghĩ đến gì đó, dừng bước chân lại, quay đầu nghi ngờ nhìn về phía Sanh Ca: “Tôi nghe Jamie nói em dẫn theo vệ sĩ, sao nói chuyện lâu vậy rồi mà không hề thấy vệ sĩ của em?”

“Lần đầu tiên anh ta ra nước ngoài, không hợp thổ nhưỡng, hôm nay vừa nôn mửa vừa tiêu chảy, cả người cũng sắp hư thoát rồi, bây giờ đang nghỉ ngơi.”

Ninh Thừa Húc gật đầu như có điều suy nghĩ.

Sanh Ca thêm trà cho mình, bất chợt nâng mắt lên nhìn, phát hiện Ninh Thừa Húc vẫn chưa đi.

Không chỉ không đi, mà còn quay lại, đứng ở trước mặt cô.

Sanh Ca thấy kỳ lạ: “Vẫn còn muốn uống thêm hai ly trà à?”

Ninh Thừa Húc cười, hơi cúi người, chỉ lên má trái: “Trước khi đi, muốn có một chút phúc lợi nhỏ từ em Sanh, hôn tôi một cái!”

Ánh mắt của Sanh Ca bỗng chốc lạnh đến cực điểm, lửa giận đang đốt cháy trong lồng ngực.

Cô dứt khoát hất hết tất cả nước trà còn lại trong ly lên mặt anh ta!

“Đủ tỉnh táo chưa? Không đủ ở đây tôi còn cả một bình! Thậm chí tôi còn có thể nấu một bình để pha nước, giúp anh rửa mặt!”

Ninh Thừa Húc không hề tức giận, mà vẻ mặt còn rất hưởng thụ: “Trà em Sanh uống qua, ngửi thật là thơm!”

Sanh Ca thật sự bị lời nói lung tung của anh ta khiến cho mở mang tầm mắt, cô nắm chặt lòng bàn tay: “Cút!”

“Được, tôi đi là được.”

Ninh Thừa Húc lấy khăn giấy trên bàn trà, lau đi vết nước trà trên mặt mình, bước đi nhẹ nhàng nhàn nhã.

“Em Sanh đúng là một người đẹp có tính cách đanh đá, tôi càng ngày càng thích em rồi đó!”

Anh ta điên cuồng cười lớn, sau khi bỏ lại câu đó thì mở cửa đi ra.

“Ninh Thừa Húc! Anh đúng là một tên biến thái chết tiệt!”

Sanh Ca âm thầm nghiến răng, ném thẳng ly trà trong tay qua, Ninh Thừa Húc đúng lúc đóng cửa, không bị ly trà ném trúng.

Bốp một tiếng vang lên, mảnh sứ chia năm xẻ bảy.

Theo tiếng động cơ của xe rời đi, tiếng cười của Ninh Thừa Húc mới hoàn toàn biến mất.

Sanh Ca gọi người giúp việc nữ mà Ninh Thừa Húc sắp xếp đến.

“Đổi mới hết bọc sofa, dụng cụ uống trà, vệ sinh hết một lượt tất cả các góc trong phòng khách, xử lý sạch sẽ mùi vị khiến người khác buồn nôn trên người ông chủ Lance nhà cô!”

Nữ giúp việc đầu tiên là ngẩn ra, dường như là bất ngờ với lý do cô đưa ra yêu cầu dọn dẹp căn nhà là bởi vì chán ghét chủ nhân của mình.

Sanh Ca dặn dò xong, không muốn ở lại phòng khách thêm giây nào nữa, bước nhanh lên lầu, gõ vang cửa phòng Tự Niên.

Bởi vì dưới lầu có nữ giúp việc, cô cố tình lớn tiếng nói: “Là tôi, anh đã đỡ hơn chút nào chưa? Không hợp thổ nhưỡng rất nghiêm trọng đó, để tôi xem tình trạng của anh.”

Cửa rất nhanh đã mở ra.

Giọng nói yếu ớt của người đàn ông truyền ra từ trong phòng: “Cô chủ mời vào, tôi vừa mới nôn mửa hai lần.”

“Anh như vậy sao được, ngày mai tôi và anh Lance phải đến Hoàng Cung, anh khó chịu như vậy, làm sao bảo vệ được tôi…”

Giọng nói qua lại im bặt sau khi đóng cửa.

Nữ giúp việc thu lại ánh mắt nhìn lên lầu, tập trung thu dọn phòng khách và những mảnh sứ vỡ ở bên cửa.

Ở trên lầu, Tự Niên làm động tác suỵt, cẩn thận khóa trái cửa, rồi tắt đi máy giám sát âm thanh được giấu ở gầm giường.

Sau khi làm xong tất cả, anh ta mới nhỏ giọng hỏi Sanh Ca: “Ngày mai đến Hoàng Cung, cô có cách gì rồi à?”

Sanh Ca “ừ” một tiếng: “Ngày mai tôi đi thăm dò tình hình của Hoàng Cung trước, đến lúc đó anh…”

Hai người tiến hành phân công hợp lý cho ngày hôm sau.

Ngày hôm sau, nước Hoa.

Sáng sớm ở Ngự Sanh Tiểu Trúc.

Tiếng ho khan xé nát tim phổi truyền ra từ trong phòng ngủ chính.

Tối hôm qua dù đã uống trà gừng, Kỷ Ngự Đình vẫn bị cảm.

Lộc Hoa ngồi ở bên giường, vừa dán miếng dán hạ sốt cho anh, vừa trách móc.

“Kỷ Ngự Đình, cậu xem cậu được cưng chiều thế nào, cậu vừa bệnh, ba cậu chủ nhà họ Lộc tôi đều đến để chăm cậu, cậu mới là vật cưng của nhà họ Lộc tôi đúng không?”

Lộc Hoa nghiến răng nghiến lợi, chịu đựng vành mắt hơi đen sau một đêm không ngủ, lặng lẽ nhìn người đàn ông đang đứng ở cuối giường.

Anh cả Lộc Sâm đang đứng dựa vào bức tường ở cuối giường, sắc mặt u ám, mạnh mẽ quyết liệt, cả người đều tỏa ra hơi thở uy hiếp.

Còn Lộc Mặc thì quay lưng lại với giường, đứng trước bàn trang điểm trước kia của Sanh Ca, đồ trang điểm trên bàn đều đã được Lộc Mặc thu dọn sạch sẽ, đặt hộp thuốc chi chít lên.

Anh ấy đang tập trung phối thuốc, trên gương mặt lạnh nhạt không mang theo bất kỳ cảm xúc gì.

Khụ khụ khụ…

Trong phòng, ngoại trừ sự tức giận đáng sợ toả ra từ trên người Lộc Sâm ra, thì chỉ còn lại tiếng ho đứt quãng của Kỷ Ngự Đình.

Lộc Sâm mở miệng: “Kỷ Ngự Đình, tôi thật sự càng nhìn cậu càng thấy ghét, nếu không phải bởi vì nhóc con, cậu đã chết trong tay tôi trăm ngàn lần rồi!”

Kỷ Ngự Đình ho mãi ho mãi, thì bật cười, nhẹ giọng châm chọc: “Có cần tôi đưa cho anh cây dao không? Muốn giết chết tôi, bây giờ anh có thể, anh có dám không?”

Bị cố ý khiêu khích, lửa giận của Lộc Sâm hoàn toàn bộc phát, u ám xoay người rời khỏi phòng.

Lộc Hoa tưởng rằng anh ấy bị chọc tức đến bỏ đi, nhỏ giọng trách móc Kỷ Ngự Đình: “Cậu không thể bớt nói hai câu à? Cậu có còn muốn qua cửa ải của anh vợ cả sau này hay không?”

Kỷ Ngự Đình vẫn còn đang ho khan, không lên tiếng.

Không đến hai phút sau, Lộc Sâm đã đi rồi quay trở lại, trong tay cầm theo chổi lông gà lấy từ phòng khách, trong mắt tràn đầy sát khí.

“Bây giờ ông đây không giết được cậu, nhưng không thể ngăn được ông đây tẩn cho cậu một trận để trút giận!”