Ma Chết Đói

Chương 1



1

Khi tôi về đến nhà, anh trai đã ốm hơn nửa tháng.

Về vấn đề mộng du ăn đất gặm cỏ, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân, chỉ nói có thể do stress nên dẫn đến mộng du và ăn uống bất thường.

Nhưng thể trạng anh ấy tốt lắm, nước da hồng hào, tăng bốn năm cân nhưng lại có mùi tanh khó tả.

Nói đúng hơn là toàn bộ viện dưỡng lão đều có mùi này.

Mùi này như mùi cá thối nhưng lại không quá hôi, chỉ tanh tanh khiến người ngửi khó chịu.

Trên cánh tay trái anh ấy còn có mấy miếng băng gạc, có mới có cũ, cái mới còn đang rỉ m.áu.

Khi tôi hỏi anh bị sao, anh chỉ nói mình bị thương khi mộng du, hoàn toàn không nhớ gì cả.

Bác sĩ nói anh ấy không thể quá căng thẳng nên mới gọi tôi về để hỗ trợ gia đình.

Ngày đầu tiên trở về, mọi người vô cùng nhiệt tình, sự phản kháng trong lòng tôi cũng không còn nữa.

Có điều ai nấy trong viện dưỡng lão đều có mùi kỳ lạ, từ người già, anh trai tôi, ngay cả chị dâu cũng có.

Tôi về đến nhà đã là buổi chiều, theo giờ làm việc và nghỉ ngơi của viện dưỡng lão, sau buổi tối, tất cả nắm dây thừng đi vòng quanh làng rồi về tắm rửa đi ngủ.

Công việc của tôi là quay phim, chụp ảnh cuộc sống của các cụ rồi gửi về cho con cháu, sau đó trả lời các vấn đề của họ.

Trong viện chỉ có hai mươi sáu người lớn tuổi, đa phần đều đến từng thôn làng lân cận, tôi biết gần như tất cả, lại có danh sách tương ứng nên cũng dễ dàng tiếp quản.

Đồ ăn ở đây vừa mềm vừa ngon, còn cân đối, xong bữa chính còn có trái cây tráng miệng.

Vì tôi phải quay video lên mẹ bảo tôi xuống bếp ăn trước.

Nhưng sau khi nếm thử, tôi phát hiện mẹ tôi đã rắc thứ gì đó giống bột ngọt lên đồ ăn, tôi hỏi thì bà ấy nói đó là th.uốc chống cả.m c.úm.

Hiện nay dịch c.úm rất nặng, sức đề kháng của người già lại kém, chỉ cần một người bị bệ.nh là cả viện dưỡng lão sẽ bị ảnh hưởng.

"Các trường mẫu giáo ở bên ngoài cũng thế mà." Sợ tôi lỡ miệng nói với người ta, mẹ tôi vội tẩy não, "Chỉ là kháng sinh bình thường thôi nhưng sợ con cháu các cụ già biết lại hỏi nhiều. Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, con đừng đi nói bậy bạ."

Nhưng hình như bà ấy rắc hơi nhiều th.uốc rồi.

Trước khi bữa ăn bắt đầu, tất cả cụ già đều ngồi nghiêm chỉnh chờ bố mẹ tôi bưng cơm lên, khi nào nói ăn thì mới được ăn, như vậy lên hình mới đẹp.

Ban đầu tôi còn có thể hiểu được, dù sao mọi việc cũng nên có sự quản lý cẩn thận.

Nhưng trong khi chờ cơm được dọn lên, có một số cụ già rõ ràng đã rất đói, nhìn đồ ăn trước mặt mà nuốt nước miếng liên tục, run rẩy vươn tay cố lấy thìa.

Bị chị dâu tôi liếc nhìn, bọn họ cười nịnh nọt, mím môi, nắm chật hai tay.

Tôi bỗng cảm thấy điều này quá tàn nhẫn.

Thậm chí có người còn cắn tay áo để kìm lại.

Mãi đến khi cơm đã dọn lên xong xuôi, có tiếng còi ra hiệu, các cụ già này mới cầm thìa nhồi nhét đồ ăn vào miệng như ma chết đói.

Đói đến vậy à?

Tuýt! Tuýt!

Chị dâu thổi còi hai tiếng, gõ bàn: "Nhai cho kỹ, ăn chậm lại."

Sau khi bọn họ không còn ăn vội ăn vàng nữa, chị ấy nháy mắt ra hiệu cho tôi bắt đầu quay phim.

Vừa bấm máy, chị dâu lập tức đứng sang một bên, hỏi: "Đồ ăn hôm nay có ngon không?"

"Ngon lắm!" Tất cả bọn họ đều ngoan ngoãn như trẻ mẫu giáo, đồng loạt cầm thìa lên hướng về phía ống kính, nở nụ cười hài lòng.

Dù tôi quay đến ai thì tất cả đều khớp một cách hoàn hảo, công việc cũng nhờ vậy mà diễn ra suôn sẻ.

Ăn cơm xong, trong khi chờ lấy trái cây, chị dâu đưa một ít đồ ăn nhẹ cho những cụ già khi nãy hợp tác.

Những người không cười với máy quay chỉ có thể thèm thuồng nhìn đỗ ăn, còn bị những người khác chỉ trích.

Trong lúc trả lời một số vấn đề của con cháu họ, tôi nhìn lướt qua mà thấy buồn khó tả.

Mẹ tôi ở cạnh giải thích: "Không thể cho họ ăn vặt, nếu không họ sẽ không chịu ăn cơm, vì vậy đồ ăn con cháu gửi đến phải được quản lý và phân phát một cách có hệ thống nhất."

Có nghĩa là đồ ăn vặt chị dâu vừa cho là của người nhà những cụ già này?

Tôi bị sốc, nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được.

Trong số hai mươi sáu cụ già ở đây, chỉ có bốn người có con cháu thăm hỏi.

Hầu hết những cụ già được đưa đến viện dưỡng lão như thế này ở nông thôn gia đình đều có khó khăn riêng.

Trong đây có một ông cụ đã bảy mươi tám tuổi, có năm cô con gái và một đứa con trai, để xây nhà cho con trai tìm vợ còn thay phiền đến nhà năm cô con gái để xin tiền, nhưng đến khi ông cụ già rồi, không thể tự đi lại, đứa con trai chẳng thèm quan tâm ông ta, ném cho năm cô con gái. Cãi vã một hồi, không có đứa con nào muốn nuôi ông ta cả.

Cuối cùng, bọn họ quyết định mỗi tháng mỗi người bỏ ra 600 tệ, tổng cộng là 3.600 tệ để đưa ông ta vào viện dưỡng lão.

Bây giờ đứa con trai không chịu trả tiền, con gái cũng không thèm hỏi thăm, thế nên nhìn thấy đồ ăn ông ta là người đầu tiên chảy nước dãi.

Ăn xong cả viện dưỡng lão đi dạo, dân làng đứng ở cửa quan sát, có người còn chào hỏi.

Thật ra đây là một cách tuyên truyền cho thấy các cụ già được chăm sóc rất tốt, ai thể hiện tốt còn được thưởng đồ ăn vặt.

Sau khi trở về, mọi người đồng loạt rửa, uống nước rồi đi ngủ.

Công việc của tôi vốn dĩ là chụp hình ảnh rửa mặt nhưng vì có chút việc nên về phòng trà hỏi chị dâu, vô tình thấy chị ấy đang cho thu.ốc ngủ vào nước.

Khi nãy là cho kháng sinh vào cơm, bây giờ lại cho thu.ốc ngủ vào nước, đây đâu giống viện dưỡng lão, rõ ràng là trại nuôi gà lấy thịt.

"Chỉ một lượng nhỏ thôi, nó giúp họ ngủ ngon hơn, nếu không đột nhiên thức dậy nửa đêm rồi đi lang thang sẽ khiến người ta sợ chết khiếp mất." Chị dâu không gạt tôi, nói thẳng, "Ở đây lâu rồi em sẽ biết thôi."

Tôi phẫn nộ bố đi, cố gắng tự làm công tác tư tưởng cho mình.

Chờ các cụ lên giường, sau khi đắp chăn xong còn phải quay clip gửi vào nhóm, tiếp đến là khóa cửa từng phòng, sau đó xóa cửa nhà chính để tránh có người nửa đêm lẻn ra ngoài.

Tìm người là chuyện nhỏ, chỉ sợ xảy ra tai nạn.

Xong xuôi, gia đình sợ tôi không chấp nhận được còn cố tình mở cuộc họp giải thích.

Đại khái là việc bỏ th.uốc, khóa cửa, thống nhất các quy định không phải làm khó dễ ai mà có một số cụ già khi còn trẻ không phải người tốt, thà nghiêm khắc một chút để tránh xảy ra chuyện.

Anh trai còn kể mấy vụ sự cố khi viện dưỡng lão mới mở làm tôi sợ chết khiếp.

Cuối cùng, chị dâu phải trấn an tôi như dỗ dành đứa cháu trai Hạo Minh năm tuổi khi đi ngủ: "Cứ từ từ, chúng ta đều là người một nhà mà."

Viện dưỡng lão này thuộc tư nhân, gồm ba tầng, tổng cộng có hai mươi mốt phòng lớn nhỏ.

Để thuận tiện, mỗi tầng đều có sắp xếp chỗ cho người nhà, các phòng đều có chuông, nếu có tình huống khẩn cấp thì bấm chuông báo.

Vì tôi mới về, hơn nữa còn là con gái nên ngủ ở trên tầng ba toàn phụ nữ.

Anh trai và chị dâu ngủ ở phòng riêng dưới tầng hai, còn bố mẹ tôi ngủ ở tầng một canh cửa.

Dù đã quen giường nhưng tôi vẫn thấy khó chịu, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, cố ý ra ngoài đi dạo, thấy mọi người cùng tầng đều đang ngủ say thì về phòng lướt điện thoại.

Khi đang chải răng, tôi mơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân rất khẽ phát ra từ phía cầu thang.

Tưởng là anh trai đang mộng du, tôi vội chạy ra xem nhưng lại phát hiện đó là Hạo Minh.

Thằng bé đang đi chân trần lên tầng ba.

Tôi định gọi nó, nhưng khi nó đi ngang qua trước mặt thì lại thấy hai mắt nó nắm chặt, khóe miệng treo một nụ cười khó hiểu.

Nó chậm rãi đi đến trước cửa mỗi căn phòng, nở nụ cười quái dị.

Trông nó không giống một đứa trẻ mà có nét trưởng thành dung tục, trông rất đáng sợ.

Chẳng phải chỉ có mỗi anh trai bị mộng du thôi sao, tại sao Hạo Minh lại bị mộng du khi còn trẻ như vậy?

Tôi không dám đánh thức nó, chỉ biết gọi điện cho chị dâu hỏi xem phải làm sao.

Có điều di động dưới tầng hai rõ ràng đang đổ chuông nhưng lại không có ai bắt máy.

Hạo Minh đi hai vòng qua bốn phòng trên tầng ba, sau đó đi chân trần xuống lầu.

Tôi vội đuổi theo, không ngờ cậu bé đi thẳng đến vườn rau sau nhà.

Mà bố mẹ, anh trai, chị dâu đều ở đó.

Tất cả đều nằm trên vườn ray, tay cầm đất nhét vào miệng.

Kỳ quặc hơn là anh trai đang cầm đất ăn nhưng lại giống như không đã, sau mấy lần nhét vào miệng, anh như cụ già đói đến mức chảy nước dãi tự nâng tay mình lên cắn xuống một miếng.

Vết cắn khiến m.áu chảy ra nhưng anh ấy không hề thấy đau.

M.áu thịt trộn lẫn với bùn đất, anh trai đói khát nuốt xuống rồi tiếp tục.

Tôi sợ hãi không biết có nên đánh thức họ hay không.

Anh tôi đã thế này, lỡ cắn người khác thì phải làm sao?

Tôi định gọi điện nhờ ai giúp đỡ thì Hạo Minh đứng cạnh quan sát họ bỗng cười hì hì, còn quay đầu nhìn tôi: "Cô không đói bụng sao? Cô muốn ăn không? Ăn đi, ăn rồi sẽ không đói nữa."