Ma Chết Đói

Chương 2



2

Tôi cũng bị bộ dạng kỳ lạ của Hạo Minh dọa sợ đến nỗi không dám trả lời.

Trước khi trở về tôi đã hỏi thăm bác sĩ, bác sĩ bảo nếu đánh thức người bị mộng du, nhẹ thì khiến ý thức hỗn loạn, nặng thì toàn thân run rẩy, thở gấp, rất phiền phức.

Tôi thấy anh trai tự ăn mình như vậy chắc là chưa tỉnh.

Còn bố mẹ thì nhồi nhét đất vào miệng xem ra cũng đang mộng du.

Cho dù có muốn đánh thức họ thì phải biết cách mới được.

Đột nhiên Hạo Minh cúi người bốc một nắm đất, tươi cười đưa cho tôi: "Cô ơi, ăn đi, ăn đi."

Tôi cầm di động cố gắng lượt tìm số điện thoại để cầu cứu, đồng thời nhìn chằm chằm Hạo Minh đang từng bước đến gần.

Nhưng ở dưới quê chẳng ai dùng di động để liên lạc với nhau cả.

"Cô không ăn là vì không thích hả?" Hạo Minh cầm đất nhón chân đưa lên miệng tôi, trên mặt là nụ cười giống ban ngày khi tôi mới về có mấy cụ già cười khổ với tôi nhưng trông rất hiền hậu.

"Ăn cái này sao?"

Thằng bé đưa nắm đất cho tôi: "Cái này ăn ngon lắm, cho cô hết đấy."

Cánh tay thằng bé trắng nõn như củ sen.

Khi nó một hai tuổi, tôi thường giả làm quái vật hù dọa nó, còn hay há miệng cắn tay nó thật mạnh.

Bây giờ, anh tôi đang tự ăn tay mình, thậm chí trông còn có vẻ ăn rất ngon.

"Hạo Minh, là cháu đúng không?"

Tôi cố gắng lướt di động xem có thể tìm được số điện thoại của ai trong thôn để cầu cứu không.

Khi nãy ở trên lầu hai mắt Hạo Minh nhắm chặt, sao bây giờ lại mở ra rồi?

"Cô không ăn thì cháu cho bố ăn đấy!"

Hạo Minh cười khúc khích, thằng bé đột nhiên vươn tay muốn cho nắm đất vào miệng anh tôi. Cánh tay vừa đưa tới, anh ấy lập tức chột lấy, đói khá há miệng muốn cắn vào cánh tay trắng nõn đó.

Tôi mặc kệ tất cả, vội lao qua, nhét điện thoại vào miệng anh mình rồi kéo Hạo Minh đi.

Anh tôi cắn trúng điện thoại phát ra tiếng răng rắc, má.u trộn với bùn làn dọc theo màn hình đã nứt như đóa hoa má.u đang nở.

Anh ấy thấy có vẻ không ngon nên nôn ra ngoài, lại nhìn cánh tay của Hạo Minh mà chảy nước dãi.

Tôi sợ hãi kéo Hạo Minh ra sau lưng mình, nhưng mới kéo nó, nó lại xoay người vào nhà.

Chứng kiến cảnh này, tôi cứ ngỡ mình đang nằm mơ, anh trai quay đi tiếp tục tự gặm nhấm cánh tay, còn bộ mẹ và chị dâu thì vẫn đang ăn bùn đất, bọn họ có vẻ không hề phát hiện điều gì dị thường.

Tôi do dự mấy giây, định đi tìm di động của chị dâu, trong đó chắc chắn có số điện thoại của bác sĩ điều trị cho anh trai, hơn nữa còn có thể gọi cho trưởng thôn nhờ ông ấy đến giúp đỡ.

Nhưng mới xoay người, tôi bỗng thấy một thanh niên mặc đồ đen đang đứng cạnh cánh cửa khóa chặt. Anh ta có hàng lông mày rậm, đôi mắt to, khuôn mặt góc cạnh, dáng đứng thẳng đang đó như hòa vào màn đêm.

Tôi cau mày nhìn anh ta, ban đầu có hơi sợ, nhưng viện dưỡng lão chắc có gì trộm được, huống chi trông anh ta là người tốt bụng, thấy tôi nhìn cũng không hề trốn tránh.

Nửa đêm đến đây chắc là để thăm người thân.

Nghĩ vậy, tôi vội nhờ anh ta: "Giúp tôi trông chừng họ, tôi lên lầu lấy điện thoại rồi quay lại ngay. Anh không cần sợ đâu, họ chỉ bị mộng du nên ăn bậy bạ thôi, sẽ không hại anh."

Không ngờ, thanh niên kia nhìn tôi chằm chằm, nhếch mép cười: "Họ không hại được tôi."

Nghe có vẻ lạ nhưng tôi đã gấp lắm rồi, vì thế chạy thẳng vào nhà đến căn phòng cạnh cửa ở tầng một.

Tôi tìm danh sách số liên lạc đặt ở tủ đầu giường của mẹ, gọi cho trưởng thôn.

Nhưng dân làng có thói quen tắt điện thoại vào ban đêm.

Trong lúc tôi còn đang loay hoay tìm số người thân thì có một âm thanh lạ phát ra từ trên lầu, hình như là tiếng ông cụ nào đó la hét.

Tuy chị dâu đã cho thuốc ngủ vào nước nhưng cũng không thể cho quá nhiều vì có thể ảnh hưởng đến sức khỏe người lớn tuổi.

Có lẽ vẻ ngoài kỳ lạ của Hạo Minh đã dọa mọi người sợ.

Tôi vừa bấm số gọi cho trưởng thôn vừa chạy lên lầu.

Nhưng mới lên lầu, tôi thấy có một phòng mở toang cửa, trên ổ khóa cắm chùm chìa khóa lớn, bên trong có tiếng gầm gừ.

Tôi vừa chạy đến cửa thì thấy ông cụ đang ngủ ở giường bên trái đã ngồi bật dậy, Hạo Minh như một đứa bé hư đút đầu vào giữa chân ông ta.

Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, sắc mặt ông cụ đỏ bừng, miệng phát ra tiếng rên rỉ kỳ lạ, hai tay giữ chặt vai của Hạo Minh, rồi sau đó đột nhiên gầm to lên.

Hạo Minh từ từ ngẩng đầu, trên khóe miệng còn dính vài sợi lông xoăn. Nó nuốt nước bọt, nhếch mép cười, hỏi tôi: "Cô ăn cái này không?"

Lúc này nụ cười của nó tụ.c t.ĩu khó tả.

Tôi sợ hãi lùi lại thì va phải ai đó.

Tôi hoảng sợ đến mức định ném di động vào đối phương thì tay đã bị giữ lại.

Đó là thanh niên mặc đồ đen dưới lầu, anh ta giữ chặt cổ tay tôi, ra hiệu bảo tôi im lặng, liếc nhìn Hạo Minh một cái rồi kéo tôi ra ngoài.

Tôi muốn nói chuyện cũng bị anh ta liếc.

Xuống lầu, anh ta mới buông tôi ra, lạnh giọng: "Sáng sớm ngày mai ông cụ kia sẽ ch.ết, gia đình cô tội nghiệt quá nặng, những người sống trong viện dưỡng lão này đều không sống sót được, cô mau rời khỏi đây đi."

"Tại sao lại ch.ết?"

Tôi muốn hỏi cho ra lẽ thì thanh niên kia đưa mắt nhìn phía sau tôi.

Tôi theo bản năng quay lại thì thấy Hạo Minh đang đứng ở hành lang tầng hai nhìn xuống.

Ngoài vườn rau, bố mẹ tôi lần lượt đi bộ vào nhà với cái bụng căng tròn, mặt lấm lem bùn đất.

Nửa cánh tay bị ăn của anh tôi vẫn đang chảy m.áu.

"Bọn họ mộng du là vì..." Tôi quay đầu muốn hỏi thanh niên kia thì anh ta đã biến mất.

Khi nãy anh ta nói như vậy, hình như anh ta biết rõ tình hình ở đây thì phải?

Hơn nữa cổng sắt đã bị khóa còn xích lại, sao anh ta vào được?

Tôi bối rối không biết phải làm sao, trong lúc này những người bị mộng du đều đã vào nhà.

Tôi vội đi theo kiểm tra thì phát hiện bố mẹ mình đã rửa mặt xong, vừa lên giường, thở đều, ngủ sâu như chưa từng ra ngoài.

Tôi chạy lên lầu, quả nhiên gia đình nhỏ ba người của anh trai cũng đang ngủ say.

Nếu không phải vết thương ở cánh tay anh trai vẫn đang rỉ má.u, tôi chắc chắn sẽ nghĩ mình vừa gặp ma.

Khuôn mặt tròn tròn của Hạo Minh hơi đỏ lên, thở hổn hển.

Tôi nhìn nó một lúc, nhớ lại cảnh họ bị mộng du, hình như Hạo Minh khác với mọi người thì phải?

Thằng bé không giống bị mộng du, mà giống... Ma nhập thì đúng hơn!

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, tôi sợ hãi lùi lại.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của nó, tôi không khỏi liên tưởng đến dáng vẻ nó đút đầu vào hai chân ông cụ kia khi nãy.

Nhớ thanh niên kỳ lạ kia nói sáng mai ông cụ sẽ c.hết, tôi lập tức chạy đi xem.

Cửa phòng đã khóa, có người nằm trên hai chiếc giường đối diện nhau, từ cửa sổ có thể thấy ông cụ đang ngủ sâu, tiếng ngáy đều đều, không có gì bất thường cả.

Lúc này cả viện dưỡng lão im lắng chỉ có tiếng ngáy và một mình tôi còn thức.

Tôi vừa sợ vừa sốc, chạy ngay về phòng khóa cửa lại.

Tôi dùng máy tính tra cứu thông tin về mộng du, bỗng hối hận vì đã không quay video lại, nếu sau khi tỉnh dậy bố mẹ không tin, tôi có thể dùng video thuyết phục họ từ bỏ viện dưỡng lão để đến bệ.nh viện điều trị.

Nhưng nghĩ lại chắc viện dưỡng lão sẽ có giám sát, ngày mai kiểm tra cũng không sao.

Loay hoay một hồi đã đến 5 giờ 30, chuông báo thức vang lên.

Chị dâu hăng hái thổi còi đi gõ cửa từng phòng một.

6 giờ mọi người phải tập thể dục, đêm qua chị dâu mộng du quá lâu còn ăn đồ bẩn, bây giờ tỉnh dậy chẳng lẽ chị ấy không cảm thấy có gì bất thường sao?

Tôi đang định kéo chị dâu lại nói chuyện mọi người tối qua mộng du thi nghe tiếng anh mình ở dưới tầng hai vội vàng chạy lên lầu: "Ông Cố ở giường bên trái phòng 204 chế.t rồi, mau thông báo cho gia đình đi."

Ông cụ nằm ở giường bên trái phòng 204 chính là người bị Hạo Minh tối qua đến gần!

Thanh niên kia đã nói ông ta sẽ ch.ết.

Nhưng đêm qua lúc tôi kiểm tra, rõ ràng ông ta vẫn khỏe mạnh, sao có thể đột tử được?

Chẳng lẽ Hạo Minh bị ma ám đi hút hết dương khí của ông ta sao?

Tôi vội chạy xuống lầu hai xem Hạo Minh.

Thấy nó vẫn còn ngủ say, đang nghĩ có nên kêu nó dậy để hỏi hay không thì tôi phát hiện cả căn phòng tràn ngập mùi tanh.

Cái mùi này giống như mùi thịt được bảo quản lâu ngày sắp hỏng.

Mà mùi tanh có vẻ bắt nguồn từ Hạo Minh.

Tôi vén chăn nhìn tay chân Hạo Minh lộ ra bên ngoài, không hề bị thương, nhưng mùi hôi thối lại nặng hơn theo nhịp hít thở của nó.

Tôi chợt nhớ tới cảnh nó cầm nắm đất bảo tôi ăn đi, nhẹ nhàng nâng góc áo của nó lên, vừa nhìn, tôi phải lập tức bịt miệng mình lại.