Ma Chết Đói

Chương 10



11

Các cụ già trong viện dưỡng lão đều mộng du ăn bẩn, không chỉ tôi, ngay cả cảnh sát cũng không biết phải giải quyết thế nào.

Đội trưởng Ngô vội gọi điện cho bác sĩ thì bác sĩ bảo chỉ cần đưa họ về giường, bọn họ sẽ vào lại giấc ngủ.

Nhưng một khi đến gần, các cụ già sẽ há cái miệng đầy m.áu và đất muốn cắn người.

Cứ thế, cảnh sát không dám đến gần, huống hồ ở đây tận hai mươi...

Tôi vội đếm số cụ già, chỉ có hai mươi mốt người.

Nhớ tới bà cụ nói mình sẽ ch.ết trước khi đi ngủ, tôi vội báo với đội trưởng Ngô: "Vẫn còn thiếu một người!"

Sau đó tôi dẫn đội trưởng Ngô chạy lên tầng ba, quả nhiên thấy có một người nằm yên trong chăn.

Tôi đi qua, cởi áo khoác che bàn tay, xốc chăn lên xem.

Bà cụ ấy đã đi rồi, sắc mặt an nhiên như ông Trần vậy.

Đội trưởng Ngô tức giận đá vào cửa, cau mày nhìn tôi, lấy di động trong túi ra, ra ngoài gọi điện.

Ngay khi anh ta vừa xoay người, tôi nhìn thấy bà cụ đang đứng ngay cửa mỉm cười nhìn mình. Lần này đi sau bà ấy là đầu trâu mặt ngựa, hai sứ giả câu hồn trong truyền thuyết, bọn họ đều nhìn Họa Đẩu đứng ở hành lang đối diện.

Anh ra hiệu cho bà cụ, ý bảo bà ấy có thể nói chuyện với tôi

Bà cụ mỉm cười: "Xem xong ghi hình đó rồi, tôi đi đây, cảm ơn cô."

Bà ấy còn muốn nói gì nữa thì đội trưởng Ngô cầm điện thoại chạy lại: "Tất cả chìa khóa phòng không phải ở chỗ cô sao? Ai đã mở cửa?"

Lúc này, đầu trâu mặt ngựa chắp tay với Họa Đẩu rồi dùng xích sắt quấn lấy cổ bà cụ, kéo bà ấy đi xuyên tường.

"Hàn Sa!" Đội trưởng Ngô gọi tôi.

Tôi sực tỉnh, ngước mắt nhìn, Họa Đẩu lại biến mất.

Tôi nói với đội trưởng Ngô: "Đến phòng giám sát đi, tôi tìm được vài thứ."

Đội trưởng Ngô nói gì đó với đầu bên kia điện thoại, cúp máy xong rồi nói với tôi: "Tôi đã hỏi thăm chuyện gia tâm thần. Vụ mộng du tập thể có thể liên quan đến trải nghiệm chung của họ. Theo những gì cô nói thì tối qua chỉ cần ăn no họ sẽ tự động về giường, thế thì tạm thời đừng đánh thức họ, tránh cho tình hình trở nên mất kiểm soát."

Tôi hỏi đội trưởng Ngô: "Tìm được bố mẹ tôi chưa?"

"Tạm thời vẫn chưa." Đội trưởng Ngô lắc đầu, lạnh giọng, "Bọn họ sớm đã có chuẩn bị, toàn bộ tiền trong tài khoản đều bị rút ra, mấy ngày qua họ đã mua rất nhiều vàng ở các tiệm vàng trên thị trấn. Các chủ tiệm kể họ nói rằng mua vàng để chuẩn bị làm của hồi môn cho cô."

Đội trưởng Ngô nhìn tôi bằng ánh mắt đồng tình.

Nói cách khác, từ khi anh trai tôi mộng du, họ đã tìm cách chạy trốn, gọi tôi về chỉ để tiện ném hết mọi việc còn lại cho tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu: "Sau khi xem ghi hình xong anh sẽ biết."

Đội trưởng Ngô gọi điện tới đồn cảnh sát khu vực nhờ hỗ trợ rồi gọi đồng nghiệp cùng đến phòng giám sát.

Tôi mở đoạn ghi hình liên quan tới bà nội cho đội trưởng Ngô xem, sau đó đến những đoạn ghi hình khác.

Tổng cộng có sáu đoạn ghi hình, mỗi năm một đoạn, đều ở phòng 204, khoảng thời gian có chênh lệch nhưng không nhiều. Trong ghi hình luôn có một hoặc hai cụ già bị nh.ốt, độ dài của đoạn ghi hình là mấy ngày. Sau khi bị nh.ốt, họ chỉ được uống nước mấy ngày đầu, sau đó thì không có gì. Qua ghi hình, chúng tôi nhìn thấy những cụ già này từ chửi bới, la hét đến cầu xin, cuối cùng là ch.ết vì đói.

Những câu họ nói giống hệt Hạo Minh.

Mỗi ngày, chị dâu đều dẫn người trong viện dưỡng lão đến xem để cảnh cáo. Không biết tại sao những cụ già đó sau khi nhìn thấy đều không dám nói gì, nhưng tôi biết sao họ lại sợ chị dâu, tại sao lại mộng du ăn bẩn rồi.

Xem xong số ghi hình kia, ngay cả đội trưởng Ngô cũng không nhịn được mà mắng, sau đó nói với tôi: "Xem thử tối nay ai đã mở cửa."

Tôi tìm đến đoạn ghi hình trước thời điểm các cụ già mộng du.

Từ camera giám sát ở hành lang, tất cả cửa phòng đang bị khóa đều bị một thế lực vô hình mở cùng lúc mà không cần dùng đến chìa khóa.

Khi cửa mở, ngoài hành lang hình như có tiếng gió kèm theo tiếng cầu xin mong manh: "Đói, đói quá... Muốn ăn..."

Giọng nói ấy vừa phát ra, các cụ già đang nhắm chặt mắt lần lượt xuống cầu thang với bước chân theo nhịp, trên khuôn mặt cùng nở nụ cười quái dị.

Những cảnh sát đứng sau xem cũng hít sâu một hơi.

Cuối cùng họ chỉ bảo tôi ra ngoài trước rồi niêm phong máy tính.

Tôi biết vấn đề đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa.

Trước khi tôi đi, đội trưởng Ngô đột nhiên hỏi tôi: "Cô có biết những đoạn ghi hình này do ai lưu lại không?"

Tôi vừa mới lắc đầu thì thấy Họa Đẩu đang đứng ở cầu thang giơ tay chỉ cửa phòng 204.

Tôi lập tức có được câu trả lời, nhưng phải nói sao đây?

"Cô đi nghỉ ngơi đi." Đội trưởng Ngô thở dài, "Đừng rời khỏi viện dưỡng lão."

Bây giờ ở bên ngoài toàn là cảnh sát, tôi muốn đi cũng không đi được.

Đến cầu thang, tôi thấy Họa Đẩu chỉ xuống dưới, hạ giọng: "Sắp hết thời gian rồi."

Nhìn theo ngón tay anh, tôi thấy các cụ già mộng du đang trở về, toàn thân lấm lem bùn đất, bụng phệ nhưng gương mặt lại lộ vẻ hài lòng giống hệt Hạo Minh.

Tôi biết thời gian mà Họa Đẩu nói chính là thời gian những người này ch.ết.

Người ch.ết đói đầu tiên ở phòng 204 là bà nội, sau bà còn có một hai người b.ỏ đ.ói để gi.ết gà dọa khỉ.

Ma ch.ết đói dù ở đâu oán khí cũng đều rất nặng.

Các cụ già trong viện dưỡng lão đều chịu ảnh hưởng của oán khí nên mới trở nên kỳ lạ như vậy.

Những video ghi lại cảnh người bị b.ỏ đ.ói không thể do anh trai và chị dâu tôi lưu lại. Hơn nữa trong video còn phát ra tiếng cầu xin, thế nên chúng được lưu lại là nhờ oán khí của những cụ già bị b.ỏ đ.ói.

Những cụ già khác trong viện dưỡng lão đều trơ mắt nhìn họ ch.ết, không một ai lên tiếng giúp đỡ.

Tôi thật sự không biết phải diễn tả việc này thế nào.

Anh tôi từng nói những người được đưa đến đây bản thân vốn chẳng phải người tốt, mà sự sống ch.ết của họ đều nằm trong tay anh trai và chị dâu, họ cũng không muốn bị nh.ốt và b.ỏ đ.ói, vậy nên đều cùng bo bo giữ mình. Thậm chí, họ còn cố quên đi những cụ già ch.ết "tự nhiên" bên cạnh.

Trong lúc tôi suy nghĩ, những cụ già kia đã nhắm mắt đi tới. Tôi theo bản năng lùi một bước tránh đường.

Chớp mắt, Họa Đẩu lại biến mất, nhưng giọng anh vẫn văng vẳng bên tai tôi: "Sắp đến giờ rồi."

Anh liên tục nhắc nhở tôi là vì muốn tôi cứu những người này sao?

Anh nói tôi là người duy nhất có cơ hội sống sót ở đây.

Nghĩ vậy, tôi vội xoay người chạy đến phòng giám sát, kéo đội trưởng Ngô đi, mặc kệ anh ta có tin hay không: "Vấn đề của viện dưỡng lão là những cụ già bị bỏ mặc ở phòng 204 biến thành ma ch.ết đói. Trước mắt đưa tất cả cụ già ở đây đi, nếu không họ sẽ ch.ết. Sắp hết giờ rồi, phải nhanh lên."

Họa Đẩu xuất hiện ở đây, một ngày đã có năm người ch.ết.

Không đúng, tính cả Hạo Minh, tổng cộng là sáu người.

Đêm nay tất cả những người mộng du e rằng đều sẽ ch.ết, bố mẹ tôi chắc chắn cũng không trốn thoát.

Thấy tôi mất bình tĩnh như vậy, đội trưởng Ngô nhìn đồng nghiệp còn đang thảo luận ở đây, đưa tôi ra ngoài an ủi: "Mọi việc đã được làm rõ, chúng tôi đã liên lạc với b.ệnh viện dựng một khu cách ly chuyển người ở đây đi. Nhưng tình hình khá đặc biệt, có gì cũng phải sắp xếp cẩn thận, cô đừng vội."

"Tìm thấy bố mẹ tôi chưa? Bây giờ khắp nơi đều có camera giám sát, sao bọn họ có thể trốn được? Phải nhanh chóng tìm ra họ ngay!"

Họ tưởng chỉ cần thoát khỏi viện dưỡng lão là không sao, nhưng chắc chắn họ không thể thoát được.

Hạo Minh chính là lời cảnh báo, nhưng họ vẫn trốn, e rằng sẽ ch.ết càng thảm!

"Yên tâm, chuyện của cô trưởng thôn đã nói rồi, chúng tôi cũng biết cả, sẽ không để cô bị oan." Đội trưởng Ngô vỗ vai tôi, "Cô đã hai đêm không ngủ, bây giờ không sao nữa, đi ngủ đi, những việc còn lại cứ giao cho chúng tôi."

Rõ ràng anh ta không tin những gì tôi nói, chỉ tưởng tôi muốn tìm gia đình để rửa sạch tội danh.

Bị đội trưởng Ngô thúc giục, tôi chỉ đành về phòng.

Nhưng khi chuẩn bị lên lầu ba, tôi nhìn cánh cửa phòng 204, không nhịn được mà đi tới.

Phòng này được chọn vì nó ngay sát cầu thang, thường sẽ có nhiều người đi ngang. Nếu có người bị nh.ốt bên trong thì người ở ngoài sẽ dễ dàng nhìn thấy hoặc nghe thấy những tiếng rên đói. Nhờ vậy, khả năng răn đe sẽ phát huy tất cả công dụng.

Tôi đứng nhìn ngoài cửa, vì Tiền Tam Tư bị b.ệnh nhiệt nên tất cả mặt đất dính m.áu đã được khử trùng. Đồ đạc bên trong không ai dám động vào, chăn bông chất thành đống, tủ đồ vẫn bỏ ngỏ, hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy từng có một hai người ch.ết đói hằng năm ở đây.

Có lẽ lúc chuyển đến căn phòng này, Tiền Tam Tư và ông Cố đều biết mình đã rất gần cái ch.ết nên Tiền Tam Tư mới tranh thủ thời gian thỏa mãn tất cả dục vọng của mình.

Rốt cuộc bố mẹ, anh trai và chị dâu tôi đang nghĩ cái gì vậy?

Hai đêm không ngủ, đầu đau nhức khủng kh.iếp, tôi lên tầng ba, về phòng chị dâu sắp xếp cho mình. Nhưng khi nhắm mắt lại, những gì tôi có thể nghe thấy đều là tiếng van nài của bà nội: "Đói, đói quá, muốn ăn..."

Ngoài ra còn tiếng cầu xin và nhai nuốt của những cụ già khác.

Dù tôi có trở mình thế nào, những âm thanh ấy vẫn văng vẳng bên tai, hệt như bọn họ đang kề sát vào tai tôi nói vậy.

Lúc xoay người, tay cọ vào chăn, tôi cứ có cảm giác mình chạm vào tay một cụ già, da khô, hơi mát, lỏng lẻo, thậm chí còn có cảm giác đang cắn hoặc mút.

Mấy lần tôi muốn tỉnh lại nhưng vì quá mệt, có cố gắng thế nào cũng không mở mắt được, chỉ nửa tỉnh nửa mê trở mình đi trở mình lại, đồng thời tự nói với chính mình, đừng nghĩ tới video giám sát nữa, đây đều là mơ, là mơ thôi.

Nhưng cảm giác gặm nhấm và mút càng lúc càng mạnh.

Đúng lúc này, bên tai truyền tới tiếng thở dài của Họa Đẩu: "Hàn Sa, cô còn chưa tỉnh à?"

Sau đó một bàn mềm mại đầy thịt nhẹ nhàng vuốt ve trán tôi.

"Nếu còn không tỉnh cô sẽ không thể tỉnh lại được nữa."

Lòng bàn tay đó rất thoải mái, tôi theo bản năng cọ cọ.

"Tỉnh lại!" Họa Đẩu bỗng quát lớn.

Bàn tay mềm mại đầy thịt kia bất thình lình rời khỏi, đầu ngón tay lạnh buốt như thể chỉ cần dùng chút lực là da đầu tôi có thể bị xé toạc.

Tôi sực tỉnh, ngồi bật dậy. Vừa cử động, tôi thấy toàn thân mình đau nhức, từ lưng, tay, chân, thậm chí là ngực và bụng đều đau.

Đang định cởi quần áo ra xem, tôi lại nghe thấy tiếng còi xe ở bên dưới truyền tới.

Cứ tưởng là xe đưa các cụ già đi, tôi vội xốc chăn xuống giường, nhưng lúc này tôi lại phát hiện có vài sợi tóc bạc trong chăn.

Tôi cầm lên xem, có dài có ngắn, có thể là của cụ già nào đó từng ngủ trên chiếc giường này.

Sau đó, đội trưởng Ngô ở dưới lầu gọi tôi.

Cố nén sự bất an, tôi vội chạy xuống, ít nhất phải đưa những cụ già này đi trước mới được.

Nếu Họa Đẩu đã cho phép hai người "sống" vậy thì hẳn có thể cho thêm vài người.

Ngay khi ra khỏi phòng, tôi nghe tiếng Họa Đẩu thở dài nhưng chớp mắt đã không thấy anh đâu.

"Hàn Sa! Hàn Sa!" Đội trưởng Ngô gọi. Tôi còn chưa kịp xuống dưới thì anh ta đã lên đây tìm tôi, "Xe đến rồi, chúng tôi phụ trách hai tầng dưới, cô gọi người ở tầng ba dậy rồi hướng dẫn họ di chuyển đi."

Lúc này mới ba bốn giờ sáng, bọn họ mới mộng du quay về giường, ngủ rất sâu.

Tôi chẳng buồn thu dọn đồ đạc, vội đến từng phòng gọi họ dậy thay quần áo.

Nhưng những bà cụ ấy lại nhìn tôi và nói: "Sa Sa à, chúng tôi có đi thì cũng phải ch.ết. Còn cô thì không..."

Lúc nói chuyện, bọn họ luôn nhìn sau lưng tôi, chắc là cũng nhìn thấy Họa Đẩu.

Tôi mặc kệ, oán khí trong viện dưỡng lão quá nặng, tạm thời cứ rời khỏi đây đi rồi tính cách khác. Tuy trước đây những người này đã làm nhiều chuyện xấu, thực sự đáng ch.ết, nhưng tôi không thể thấy ch.ết mà không cứu được.

Đội trưởng Ngô và những người bên dưới nôn nóng thúc giục, trưởng thôn biết việc này không thể để lâu nên cũng vội khuyên: "Quá khứ đều đã qua hết rồi, trước mắt thì phải cố sống, sau đó rồi tính tiếp."

Cuối cùng, các bà cụ cũng dìu nhau xuống lầu rồi lên xe đậu trong sân.

Tôi cùng đội trưởng Ngô kiểm kê số lượng, chờ đến ông cụ tám mươi tuổi cuối cùng lên xe.

Tôi quay đầu thấy Họa Đẩu đứng trên lầu hai chỗ Hạo Minh từng đứng, nhìn tôi với ánh mắt thương cảm.

Tôi vô cớ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Ngay khi tôi chuẩn bị bước lên xe, bên tai bỗng vang lên tiếng rên rỉ của các cụ già: "Đói quá... Đói quá... Ăn..."

Sau đó tôi ngã xuống, chớp mắt đã trở về chiếc giường trên tầng ba như thể tôi chưa từng rời khỏi đó, cũng không đi hỗ trợ di chuyển các cụ già, chuyện khi nãy chỉ là một giấc mơ.

Tôi còn đang hoang ma, trong đệm, trong chăn, dưới gối đột nhiên có rất nhiều bàn tay khô gầy vàng như nên vươn ra bắt lấy tôi.

"Đói... Ăn... Ăn... Khà khà, ăn!"