Ma Chết Đói

Chương 9



9

Lại thêm một người ch.ết, sắc mặt trưởng thôn và cảnh sát đều u ám.

Đội trưởng Ngô nói cho tôi biết gia đình tôi đã bỏ trốn, ngoài ra Hạo Minh đã qua đời, th.i th.ể còn đang ở trường mẫu giáo, khi xe cứu thương và xe cảnh sát đến, nó đã tr.út h.ơi th.ở cuối cùng, trên người không còn một miếng thịt nào lành lặn.

Trường mẫu giáo liên tục gọi cho anh trai và chị dâu, họ nói đã sắp đến nhưng thực chất bốn người đã lái xe lên đường cao tốc. Đến khi cảnh sát truy đuổi, họ bỏ lại xe, vượt rào.

T.iền trong tài khoản sớm đã bị chia nhỏ, theo thống kê, hơn 6.400.000 tệ đã được chuyển đi.

Nghe đến con số này, tôi thực sự sốc.

Cho dù đã lên kế hoạch ăn chặn từ viện dưỡng lão này trước nhưng bọn họ không thể có nhiều t.iền đến vậy!

Đội trưởng Ngô đưa cho tôi bản sao biên bản: "Cô tự xem đi, trong năm năm qua mỗi năm viện dưỡng lão có hơn mười người ch.ết, riêng năm trước có tận ba mươi người. Xét theo tuổi tác và tình hình đặc biệt năm trước thì đây là chuyện bình thường, hơn nữa con cháu của họ đều không có ý kiến, sau khi nhận thông báo thì đều đưa di hài đi hỏa táng, chúng tôi không thể điều tra, trong đây bao gồm bà nội cô. Ai cũng biết viện dưỡng lão thường có qu.ỹ đe.n nhưng không ngờ lại nhiều như vậy."

Tôi chỉ mới lật đọc sơ qua mà người đã đầy mồ hôi lạnh.

Số t.iền viện dưỡng lão thu vào không như số liệu tôi được thấy ban đầu.

Những khoản lương hưu, trợ cấp sinh hoạt, trợ cấp đất nông nghiệp đều bị anh trai tôi cầm căn cước của họ đi nhận thay. Một cụ già có thể được hưởng từ 2000 đến 3000 tệ.

Thỉnh thoảng có con cháu đến viện dưỡng lão thăm người thân, t.iền và quà cáp của họ đều bị mẹ tôi cất riêng.

Mỗi năm mỗi cụ già phải nộp ít nhất mấy nghìn tệ, nếu thiếu, chị dâu sẽ mượn cớ dưỡng sinh hoặc bị b.ệnh mà chỉ cho ăn chút chái, bỏ đói họ, bắt họ sinh hoạt vào buổi tối hoặc thường xuyên kiểm tra phòng vào ban đêm, không để cho họ ngủ yên.

Ai có t.iền thì có thể đi tìm thím Lưu tiêu pha.

Việc này cứ như một vòng tuần hoàn, con cái ai không thích người già đều sẽ ném vào viện dưỡng lão, sau đó viện dưỡng lão sẽ đòi t.iền, lấy cớ là mỗi tháng chỉ cần trả t.iền là không cần phải chăm sóc phụng dưỡng người già, càng đỡ gặp phiền phức.

Kể cả khi con cái nhất quyết không chịu cho, phận làm cháu cũng sẽ liên lạc riêng với anh trai và chị dâu để hỗ trợ.

Chỉ riêng thu nhập này thôi mà một năm viện dưỡng lão kiếm được mấy trăm nghìn tệ.

Về phần những cụ già đã qua đời, quan hệ giữa họ và con cái thường không tốt lắm. Nhưng cũng chính vì biết chuyện này, anh trai và chị dâu càng xúi giục bên tai rằng con cái của họ bất hiếu, khuyến khích họ về nhà gây chuyện và xin t.iền.

Khi đạt đến một mức độ nào đó, anh trai và chị dâu sẽ đưa ra gợi ý, chẳng hạn như cụ già nằm viện qua đời hoặc là trong làng có người già không được đưa vào viện dưỡng lão cuối cũng phải ch.ết đói.

Viện dưỡng lão chỉ nhận người trên 70 tuổi, hầu hết đều có b.ệnh lý nền, có người hằng năm phải nhập viện nhiều lần. Khi b.ệnh đột ngột tái phát phải nhập viện để phẫu thuật, tốn t.iền tốn bạc, anh trai và chị dâu lại đưa ra gợi ý.

Trong số mười mấy cụ già qua đời hàng năm, ít nhất một nửa trong số họ giống như trường hợp của ông Cố, có con cái bí mật liên lạc với anh trai và chị dâu, anh trai và chị dâu chỉ cần âm thầm nghĩ cách để ông ta ch.ết một cách "tự nhiên".

Trong trường hợp của ông Cố, chỉ cần cho ông ta xem tạp chí hoặc phim ảnh có ám thị, khiến ông ta không thể dừng lại, cho nên cuối cùng đã ch.ết vì kiệt sức.

Đương nhiên các dịch vụ này không phải miễn phí.

Trong bản sao biên bản có nhắc đến tên rất nhiều người.

Vì không có bằng chứng xác thực, hầu hết th.i th.ể đều được hỏa táng, con cái của các cụ già cũng không ý kiến nên không thể tiếp tục điều tra.

Do vậy, cảnh sát chỉ có thể theo dõi vụ việc của T.iền Tam Tư và bà cụ vừa qua đời.

Thấy tôi đã đọc xong, đội trưởng Ngô hỏi: "Cô định làm gì với th.i th.ể của cháu mình? Nhà trường bảo trước khi ngủ cậu bé vẫn ổn, chỉ là không chịu ăn. Chị dâu cô bả không sao, nếu nó không ăn thì về nhà ăn cũng được. Nhưng bọn trẻ vừa mới đi ngủ, giáo viên tranh thủ đi vệ sinh rồi quay lại thì thấy cậu bé tự cắn tay chân mình. Mười sáu đứa trẻ khác trong lớp bị dọa tỉnh giấc, cậu bé đó còn hỏi mọi người có muốn ăn không. Tôi đã đi điều tra, bác sĩ bảo anh trai cô bị mộng du, chuyện này có thể là do di truyền. Nhưng tại sao hành động trong lúc mộng du lại kỳ lạ như vậy?"

Tôi chần chờ một hồi, cuối cùng quyết định nói cho đội trưởng Ngô biết mẹ mình bỏ thêm th.uốc vào đồ ăn ở viện dưỡng lão.

"Thảo nào!" Đội trưởng Ngô vỗ đùi đứng bật dậy, "Thảo nào b.ệnh nhiệt nặng như vậy viện dưỡng lão có thể giấu được. Người ở đây đúng là lòng dạ nham hiểm!"

Đội trưởng Ngô giơ tay chỉ vào mặt tôi, nhưng nghĩ tôi chẳng liên quan đến việc này, chỉ đành vội gọi điện bảo cấp dưới tìm kiếm th.uốc trong phòng bếp rồi đưa đi kiểm tra, sau đó bảo tôi đến phòng trà lấy lọ th.uốc ngủ.

Tìm một lúc, tôi tìm thấy lọ th.uốc ngủ giấu trong ngăn kéo bí mật.

Tôi đọc hướng dẫn sử dụng, liều lượng mà chị dâu sử dụng mỗi đêm có cho một con bò dùng.

Ngoài ra còn một lọ chỉ còn phân nửa, có thể thấy đã được dùng một thời gian.

Đội trưởng Ngô thấy vậy lập tức gọi người tới thu thập vật chứng.

Giải quyết xong những việc này cũng đến giờ ăn tối, cảnh sát cũng đã tìm được lọ th.uốc giấu trong bếp, không ngờ là th.uốc dành cho động vật, dược tính rất mạnh, bác sĩ thấy mà cũng phải tặc lưỡi.

Thảo nào mẹ lại bảo tôi ăn cơm trước rồi mới dọn đồ ăn lên cho các cụ.

Sợ là do bữa trưa không thêm th.uốc nên bà cụ bị b.ệnh nhiệt kia mới đột nhiên phát b.ệnh qua đời.

Nhưng rõ ràng mẹ và anh trai vẫn còn chút tình cảm của tôi, tại sao đến cuối cùng họ lại để tôi gánh tội cho viện dưỡng lão này chứ?

Không lẽ họ thật sự cho rằng mình có thể trốn thoát sao?

10

Chuyện xảy ra ở viện dưỡng lão quá tàn khốc, đội trưởng Ngô muốn đăng báo, nhưng trưởng thôn lại sợ tình hình xấu đi gây hoảng loạn nên chỉ báo cáo lên cấp trên.

Trong bữa tối, tất cả cảnh sát trong thị trấn đều đến viện dưỡng lão, họ chỉ nói với các cụ đến để điều tra và xem xét.

Phong sinh hoạt chật kín người, mọi người bàn bạc với nhau xem phải xử lý viện dưỡng lão này thế nào, tôi bị gọi đến hỏi chuyện mấy lần.

Biết tôi mới về hôm qua, còn phải trông nom cho nhiều cụ già lớn tuổi như vậy, trưởng thôn an ủi tôi: "Việc này không liên quan đến cô, lãnh đạo và cảnh sát đều biết. Tôi đã liên lạc với con cháu của các cụ thì họ nói sắp đến tết, đều đang bận, tạm thời không về được, nhờ cô cố gắng chăm sóc?"

Cố gắng chăm sóc gì chứ?

Mấy cụ già này đều là khách hàng anh trai tôi "cẩn thận lựa chọn", con cái của họ đều thà trả t.iền còn hơn phải chăm họ lúc tuổi già.

Nếu không sau khi biết có người ch.ết vì b.ệnh nhiệt, những người con kia sao lại không vội vàng về đón bố mẹ mình?

Tôi nghe mà lòng lạnh như băng, nhưng bây giờ muốn thoát thân e là đã muộn.

Một khoảng thời gian rồi Họa Đẩu không xuất hiện, hẳn là tạm thời sẽ không có người ch.ết nữa.

Mãi đến giờ ăn, không có ai trong viện dưỡng lão được người nhà đến đón, thậm chí có những người con nhắn tin an ủi tôi, nói biết viện dưỡng lão chúng tôi chăm sóc bố mẹ mình tốt, rất tin tưởng chúng tôi, bảo chúng tôi tiếp tục, nếu có khó khăn gì thì bọn họ sẽ gửi thêm chi phí.

Đúng là nực cười!

Chẳng biết bọn họ có biết viện dưỡng lão đang gặp vấn đề hay cố tình giả ngốc nữa!

Hiện tại toàn bộ viện dưỡng lão đã được kiểm sót, tôi là pháp nhân, có muốn trốn cũng không trốn được.

Sau bữa tối, vì dịch b.ệnh nên tôi không thể ra ngoài, chỉ có thể đi dạo sau nhà.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

Trưởng thôn, lãnh đạo và phần lớn cảnh sát đã rút quân, chỉ còn đội trưởng Ngô chỉ huy vài người giữ cửa, một là sợ lại xảy ra chuyện, hai là để xem gia đình tôi có trở về không.

Một mình tôi bận đến tối mày tối mặt, vừa phải chăm sóc các cụ vừa phải đề phòng mọi thứ.

Dì phụ bếp chỉ phụ trách nấu cơm tối, xong xuôi thì đã về nhà.

Đến lúc vệ sinh trước khi ngủ, tôi phải lo cho hai mươi mấy người.

May mà có đội trưởng Ngô cùng đồng đội trấn áp nên không có gì nhiễu loạn, tất cả đều thành thật về phòng đi ngủ.

Lúc đến khóa cửa phòng của bà cụ qua đời buổi sáng, bà cụ sống cùng phòng nằm trên giường nhìn tôi, nói: "Tôi biết mình không sống được lâu nữa, bà già kia đã nhỏ m.áu của mình vào ly nước của tôi, còn giúp ông Cố giữ tay giữ chân tôi, bà ta đáng ch.ết, tôi cũng đáng ch.ết"

"Tại sao lại đáng ch.ết?" Tôi theo bản năng vào trong để hỏi rõ hơn.

Nhưng bà cụ đã kéo chăn trùm đầu giả vờ ngủ, dù tôi có hỏi gì bà ta cũng không chịu nói.

Hình như mọi người trong viện dưỡng lão đang che giấu bí mật nào đó.

Khóa xong các phòng, tôi không ngủ được nên đến trước cửa phòng 204.

Cánh cửa đã bị niêm phong, không thể vào.

Không hiểu tất cả sự cố đều bắt nguồn từ căn phòng 204 này.

Tại sao Họa Đẩu nói mọi người trong viện dưỡng lão đều phải ch.ết, còn mãi mãi không được siêu sinh chứ?

Đứng một lát vẫn không nhìn ra gì, tôi về phòng giám sát, muốn kiểm tra các băng ghi hình xem có phát hiện gì không.

Chị dâu bị mộng du nhưng lại biết tôi dùng điện thoại mình ngăn cản anh trai cắn Hạo Minh, thế nên chị ấy chỉ có biết từ camera giám sát.

Tôi tìm kiếm một hồi, cuối cùng tìm ra một tập tin ẩn.

Kỳ lạ là máy tính chỉ lưu video trong vòng bảy ngày, nhưng tất cả video trong tập tin ẩn lại được quay từ mấy năm trước.

Tôi bấm vào file được đặt tên là 204, đang tự hỏi trong đây sẽ quay lại cảnh gì thì video vừa phát lên, tôi liền nhìn thấy bà nội.

Bà nội gầy đến nổi da bọc xương, mái tóc bạc phơ. Trong video, bà tập tễnh đi đến bên cửa, kêu gào: "Đói, cho tôi ăn chút gì đi, đói..."

Đối diện bà là một cụ già muốn đứng dậy nhưng giãy giụa mấy cái vẫn không đứng lên được, chỉ có thể bò đến mép giường, kêu la: "Đói, đói quá..."

Mỗi phòng ở viện dưỡng lão đều có cửa sổ để tiện quan sát tình hình bên trong, người bên trong cũng có thể nhìn ra bên ngoài.

Lúc này, bà nội tôi dựa vào cửa sổ, bên ngoài rõ ràng có người đi qua nhưng chỉ nhìn vào cửa sổ một cái.

Bà nội vội với tay ra: "Cho tôi ăn chút gì đi, đói quá. Gọi Tiểu Hi..."

Cụ già ở bên ngoài nói một hai câu rồi vội chạy đi.

Tôi thấy bà nội yếu ớt tựa vào cửa sổ, cố gắng hết sức để vươn tay ra ngoài nhưng chẳng có ai đáp lại.

Cuối cùng, bà ngất đi vì đói.

Nhưng chẳng ai quan tâm đến bà, thậm chí video giám sát có ghi lại cảnh anh trai và chị dâu dẫn một nhóm cụ già đến bên cửa sổ, chỉ tay vào trong, nói gì đó.

Có một cụ già đến gần nhìn vào trong, lập tức lộ ra gương mặt hoảng sợ.

Một lúc sau bà nội tôi tỉnh lại, tiếp tục kêu: "Đói, đói..."

Mọi người ở bên ngoài chỉ sợ hãi nhìn lướt qua.

Chị dâu đứng trước mặt nghiêm nghị nói chuyện.

Toàn thân tôi tê dại, không biết tại sao trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt của Hạo Minh.

Trong video, bà nội bò dậy, quay đầu muốn gọi cụ già nằm ở giường đối diện, nhưng khi thấy hai mắt cụ già vẩn đục không chút biểu cảm, bà nội hoảng loạn đập cửa: "Có người ch.ết rồi, có người ch.ết rồi..."

Nhưng bà đã bị bỏ đói quá lâu, hơi thở mong manh, không thể gọi to.

Camera giám sát không có ghi lại âm thanh nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận bà mình khi đó bất lực thế nào.

Chính lúc này trên màn hình, bà nội kéo cánh tay buông thõng của ông cụ kia, nhưng mới giật giật hai cái, khóe miệng bà bỗng chảy nước dãi, khuôn mặt để lộ biểu cảm y hệt Hạo Minh lúc mộng du.

"Ăn thôi, không ăn sẽ đói."

Ngay giây sau, bà nội cắn vào tay người nọ, m.áu lập tức rào ra.

Nhìn cảnh này, bụng tôi vô cùng khó chịu.

Bỗng dưng đội trưởng Ngô chạy tới: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đêm qua cô giải quyết thế nào? Mau đi theo tôi!"

Đêm qua?

Tôi theo đội trưởng Ngô ra ngoài thì thấy tất cả cửa phòng được khóa không biết đã mở ra khi nào.

Tất cả cụ già đều nhắm mắt xếp hàng đi xuống lầu.

Mọi người trong viện dưỡng lão đều đang mộng du!

Các cụ xuống tầng một ra vườn sau nhà, khom người bốc đất cho vào miệng như ma ch.ết đói.

Chứng kiến cảnh này, cảnh sát cũng sợ tới mức không dám lên tiếng.

Tôi bỗng nhận hiểu ra rằng tại sao Họa Đẩu lại nói tất cả đều sẽ ch.ết.

Nhưng nhìn xung quanh tôi chẳng thấy Họa Đẩu đâu.

Anh không xuất hiện vì không có ai sẽ ch.ết, hay là không cần thiết phải xuất hiện nữa?