Ma Chết Đói

Chương 4



4

Nghe tôi hỏi, thanh niên áo đen kia chậm rãi đi đến trước mặt tôi, mỉm cười: "Tôi là Hoắc Đẩu. Nơi này không phù hợp với cô, mau đi đi."

Đây là lần thứ hai anh nhắc nhở tôi việc này.

Nghe mọi người xung quanh bàn tán về cái ch.ết của ông Cố, nhớ đến cảnh cả nhà mộng du tôi qua, tôi vội hỏi: "Anh biết tại sao bọn họ lại mộng du đúng không?"

"Mọi việc trên đời này đều có tiền căn hậu quả, nhà họ Hàn tội nghiệt quá nặng, với một tia sinh cơ của cô cũng không đủ cứu họ."

"Tội nghiệt gì..." Tôi theo bản năng hỏi.

Nhưng theo ánh mắt của Hoắc Đẩu nhìn bố và bà cụ, tôi lại buồn nôn, không đủ tự tin để nói tiếp.

Từ xa có người gọi: "Lão Tiền, tối qua ông với cái ông già cổ hủ kia ngủ chung phòng có nghe thấy thấy gì không?"

Tôi nhìn qua thì thấy lão Tiền đội mũ bước ra với khuôn mặt đỏ bừng, đáp lại: "Có chứ, ồn ào lắm!"

Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ khoảng bốn năm chục tuổi, nước da màu hạt dẻ, xăm lông mày. Vào một ngày giá lạnh như hôm nay, bà ta chỉ mặc một chiếc váy len, đi giày cao gót màu đỏ để lộ mắt cá chân trắng nõn, thậm chí còn không đi tất. Chiếc váy bó sát tôn lên dáng người, bà ta mỉm cười hất cằm, nháy mắt với một ông già, ông già lập ức chạy đến.

Dân làng cười lớn: "Mấy ông đều gần tám mươi tuổi rồi, nhớ cẩn thận đấy!"

Đây là nơi công cộng, nhưng mọi người...

Tôi theo bản năng muốn gọi ông ta lại nhưng tay bỗng bị ai đó nắm lấy.

Tôi cứ tưởng là Hoắc Đẩu, nhưng quay đầu tôi mới nhận ra đó là bố mình.

Sắc mặt ông tối sầm: "Đừng gọi, chị dâu con đặc biệt gọi thím Lưu tới đấy!"

Đầu tôi tràn ngập vô vàn câu hỏi.

Lúc này Tiền Tam Tư đang đứng giữa nhóm cụ già kể về chuyện với thím Lưu lúc này, những người đó đều đỏ mặt nhìn sang bên kia.

Mấy bà cụ với vẻ mặt khinh thường cũng tiến tới, trong đó có bà cụ vừa ở riêng với bố tôi.

Tôi bỗng thấy buồn nôn, trực tiếp gạt cánh tay bố mình ra: "Đêm qua mọi người đều mộng du đấy!" Sợ bố không hiểu, tôi nhấn mạnh, "Bố, mẹ, anh, chị dâu, cả Hạo Minh đều ăn bùn đất."

Chiều qua lúc về, tôi ăn tối trong bếp nhưng chẳng có ai ăn cùng.

"Con nói vớ vẩn gì vậy? Học nhiều quá nên khờ à!" Bố tôi trừng mắt, "Bố mộng du ăn bùn đất mà bố không biết sao!"

"Lát nữa chúng ta trở về kiểm tra lại ghi hình giám sát, sau đó đóng cửa viện dưỡng lão đi." Tôi liếc nhìn quần ông ấy còn chưa chỉnh chu lại, vô cùng khó chịu.

Có người ch.ết, gia đình chắc chắn loay hoay, ít nhất phải xử lý th.i th.ể.

Nhưng chị dâu lại nhờ tôi và bố đưa các cụ đến đây, còn nhờ thím Lưu đón khách để bọn họ ở đây lâu hơn.

Cũng không biết họ xử lý tang lễ của ông Cố thế nào để tránh rắc rối.

Tôi muốn nói chuyện lại với bố nhưng nghĩ tới việc ông vừa làm, tôi lại thấy buồn nôn.

Giữa ban ngày ban mặt ở nơi công cộng còn diễn ra chuyện này, vậy ở nhà thì sao?

Tôi bỗng nhớ tới tình trạng Hạo Minh lúc mộng du, lúc đầu thằng bé đi lên tầng ba của phụ nữ, mỉm cười đứng trước cửa.

Tôi quay đầu nhìn tám bà cụ thì phát hiện họ bị mấy ông già bao vậy, trên mặt không chút biểu cảm.

Bà cụ vừa ôm bố liếc nhìn tôi.

Lúc này, nhóm chat của viện dưỡng lão bắt đầu ồn ào.

Các con của ông Cố liên tục hỏi tại sao ông ta đột tử mà không hề đưa được đưa tới bệ.nh viện? Bọn họ đã phải trả 4.000 tệ một tháng, có phải ông ta bị tra tấn không? Chuyện gì đang xảy ra?

Họ còn gửi vài video ghi lại cảnh các cụ già bị y tá viện điều dưỡng t.át vào mặt, tr.ói trên giường, còn bỏ đói.

Chị dâu kiên nhẫn nhắn tin giải thích dịch vụ của viện dưỡng lão của chúng tôi rất tốt, ngày nào cũng quay video lại làm bằng chứng, còn mời các con của ông Cố qua nhóm chat khác nói chuyện riêng.

Nhưng họ không chịu để yên, nói không muốn giải quyết riêng, dù có bồi thường cũng phải nói cho rõ ràng trong nhóm.

Kết quả chị dâu đã trực tiếp đăng vài video giám sát lên nhóm.

Một cảnh là vào giờ nghỉ trưa, ông Cố ngồi trên giường tự thủ d*m.

Một cảnh là lúc đi dạo buổi tối, ông ta cố tình thụt lùi lại rồi chạy đến chỗ tụ tập chơi cờ đánh bài trong làng, làm t*nh với một bà cô.

Một cảnh là trước khi đi ngủ, ông ta lại thủ d*m, trong ghi hình có cảnh anh tôi đến thuyết phục, bảo ông ta phải giữ gìn sức khỏe.

Sau khi xem ba đoạn clip này, cả nhóm im lặng.

Thỉnh thoảng có người vào bình luận.

"Ông ấy mạnh mẽ thật."

"Đúng là càng già sinh lực càng dồi dào."

"Ch.ết dưới hoa mẫu đơn, làm m.a cũng hạnh phúc."

Một lúc sau, chị dâu gọi điện báo bữa sáng đã sẵn sàng, nhờ chúng tôi đưa người về.

Lúc triệu tập, mấy ông cụ vẫn tỏ ra miễn cưỡng, nói họ còn chưa bắt đầu tập thể dục, muốn ở lại thêm một thời gian nữa, có thể bỏ bữa sáng, nhưng ánh mắt họ cứ nhìn về phía thím Lưu chưa quay lại.

Dân làng đang xem náo nhiệt cũng bắt đầu la ó.

Khó khăn lắm mới có "đồ ăn", dù có thế nào cũng phải "ăn" xong đã, sao có thể bỏ về được!

Trong đầu tôi lúc này chỉ muốn lập tức trở về, lấy video giám sát cho cả nhà xem cảnh họ mộng du đêm qua, tìm cách thuyết phục anh trai đóng cửa viện dưỡng lão.

Nhưng bố tôi không phải người khó tính trước bao nhiêu người như vậy.

Sau đó chị dâu phải gọi điện cho thím Lưu, nhờ thím ấy tới nói chuyện cười đùa với mấy cụ, sau đó thì thầm vào tai mấy cụ không chịu về.

Những người này nghe xong lập tức tỏ ra vui mừng hớn hở, đồng ý về ngang.

Chúng tôi về đến nhà, bác sĩ và điều dưỡng chịu trách nhiệm khám sức khỏe đã đến.

Trong khi ấy cụ già uống nước rồi được đo thân nhiệt và huyết áp, bố mẹ tôi đi chuẩn bị bữa sáng.

D.i h.ài của ông Cố đã được gia đình đưa đi, anh trai đang nói chuyện với trưởng thôn và những người khác trong phòng họp.

Chị dâu bế Hạo Minh ra khỏi phòng, chuẩn bị đưa đi học mẫu giáo như không có chuyện gì, sau đó quay lại gọi những người cao huyết áp tập trung để kiểm tra kỹ hơn.

Chị ấy ra hiệu cho tôi quay video.

Hạo Minh hình như chưa thức, hai mắt nó hí hí, tay trái bị giữ lại, tay phải thò ra từ cổ áo gãi liên tục, năm ngón tay đều rướm máu.

Nghĩ đến hành động kỳ quặc của nó tối qua và vết thương trên người nó, tôi muốn giữ tay nó lại.

Nhưng chị dâu lại giữ lấy tay tôi: "Em làm gì đấy? Mới có người ch.ết. Nếu chúng ta không trấn an tốt, những cụ già này sẽ nổi loạn. Có chuyện gì thì để nói sau đi!"

Đúng lúc này xe buýt của trường mẫu giáo tới, chị dâu vội vàng bế Hạo Minh chạy ra ngoài.

Tôi sững sờ đứng yên một chỗ, sau đó ngoan ngoãn đi quay phim rồi giúp mẹ làm bữa sáng.

Có chị dâu ở đây, mọi người trở nên hợp tác hơn, ai nấy cũng đều như cố gắng để lấy lòng chị ta.

Sau bữa sáng, điều dưỡng phát thuốc, bác sĩ thăm khám riêng cho một số cụ già có bệ.nh lý nền.

Cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi.

Tôi đi tìm chị dâu, nhờ chị ấy kiểm tra camera giám sát ở tầng một sau nhà: "Tối qua mọi người đều mộng du, vết thương trên tay anh trai là do anh ấy tự cắn. Còn Hạo Minh, thằng bé lạ lắm, thằng bé đã đến chỗ ông Cố..."

Nói tới đây, tôi chợt nhớ chị dâu vừa gửi đoạn clip cảnh chú Cố ngồi thủ d*m trên giường.

Đáng lẽ chị ta phải thấy cảnh Hạo Minh ngồi trên đùi ông ấy tối qua chứ?

Tại sao chị ta lại giả vờ như không biết?

"Hàn Sa, lương của em một tháng được bao nhiêu tiền?" Chị dâu đột nhiên hỏi, "Em có biết một năm viện dưỡng lão của chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền không? Kiếm tiền nào dễ như vậy? Trước đây chị làm việc ở công trường, dãi nắng dầm mưa, thường xuyên gặp tai nạn mà mỗi tháng chỉ kiếm được 10.000 tệ."

Chị ta tới gần, vỗ vai tôi: "Không phải anh trai em đã đi gặp bác sĩ rồi sao? Đợi em tiếp quản viện dưỡng lão, anh trai em sẽ lập tức tới bệ.nh viện. Chị đã tuyển được người rồi, đợi ổn định họ sẽ hỗ trợ em và bố mẹ. Còn Hạo Minh chị đã liên lạc với trung tâm chăm sóc toàn diện, mấy hôm nữa sẽ gửi nó đi. Tối nay ngủ sớm đi, cứ coi như không thấy gì hết, mấy ngày nữa mọi việc sẽ ổn định."

Chị dâu tỏ ra bất lực: "Chúng ta không thể bỏ những cụ già này. Con cái họ hầu như đều ở nơi khác. Chúng ta mà không quan tâm, họ sẽ ch.ết đói mất."

Trong lúc nói chuyện, có vẻ chị ta đang nghĩ đến điều gì đó.

Chị dâu đưa di động cho tôi: "Em có biết gia đình ông Cố thế nào không?"

Chị ta mở màn hình, đó là nhóm chat riêng của con cái ông Cố, anh trai và chị dâu.

Chị ta trượt dòng tin nhắn về mấy ngày trước, con cháu ông Cố đã bàn bạc tang lễ nên làm thế nào, khi nào thuận tiện sẽ trở về. Họ nhờ anh trai liên lạc với bên tổ chức tang lễ, tang lễ và việc chôn cất phải diễn ra trong một ngày, không thể kéo dài thời gian, còn hỏi chị dâu có thể số tiền còn lại không.

Có nghĩa là từ mấy ngày trước, anh trai chị dâu của tôi, kể cả các con của ông Cố đều biết ông ấy sắp ch.ết.

Gây rối trong nhóm chung chỉ là một cách tuyên truyền ngược.

Ngay cả những video quay cảnh người già bị ng.ược đã.i trong viện dưỡng lão cũng là sắp xếp.

"Ông Cố cũng tám mươi ba tuổi rồi, ngày nào cũng làm như vậy. Lúc trẻ ông ta còn m.ạnh b.ạo hơn, mỗi khi vợ không chịu nổi ông ta sẽ đ.ánh vợ mình. Thời đó gia đình đã nghèo, ông ta còn bán những đồ có giá trị để ra ngoài g.ái g.ú."

Chị dâu mở ngăn kéo lấy một hộp điện thoại mới đưa cho tôi: "Vợ ông ta thường bị đ.ánh đến mặt mũi b.ầm.tím, gãy chân gãy tay nhưng vẫn phải làm ruộng để nuôi sống gia đình. Sau này ông ta đi theo quân phiệt kiếm được tiền nên không về nhà nữa. Cho đến mười năm trước, khi ông ta đã ngoài bảy mươi, lâm b.ệnh nặng, tình nhân không muốn chăm sóc ông ta, còn ôm tiền bỏ trốn, ông ta không thể không quay về tìm vợ và các con. Nhưng một thời gian sau, vợ ông ta được phát hiện bị một cái ghế đẩu đ.ập vào đầu dẫn đến x.uất hu.yết não gây t.ử v.ong. Ông ta đến gặp trưởng thôn thương lượng, cuối cùng được dàn xếp êm xuôi."

Nói tới đây chị dâu nhướng mày: "Em biết không, quan hệ huyết thống là thứ không thể c.ắt đ.ứt. Con cái nuôi ông ta, ông ta lại lén nhìn cháu gái mình tắm, còn leo lên giường của con dâu. Bọn họ tức giận đuổi ông ta đi, thuê người chăm sóc. Nếu thuê đàn ông, ông ta sẽ gây rối đá.nh đ.ập người ta, nếu thuê phụ nữ thì ông ta sẽ kh.ỏa th.ân, suốt ngày làm đủ trò ghê tởm. Em thấy đấy, ông ta vẫn rất khỏe mạnh. Đến khi viện dưỡng lão của chúng ta mở cửa, các con của ông ta lập tức đưa ông ta tới đây. Ban đầu anh trai em tưởng ở đây đông người sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nửa đêm ông ta hay phá khóa vào phòng mấy bà ở tầng ba. Sau này gia đình thay phiên nhau canh gác, nhưng ông ta vẫn tìm cách làm bậy."

Chị dâu thở dài: "Hết cách, viện dưỡng lão của chúng ta phải trả ông ấy cho các con, nhưng khi đến viện dưỡng lão mới, ông ta lại b.ắt n.ạt các hộ lý và y tá trẻ, đến cuối cùng vẫn phải đưa về đây. Ngay cả thím Lưu cũng không chịu nổi, còn phải nhờ những người khác hỗ trợ. Em nói đi, viện dưỡng lão chúng ta phải làm sao đây? Hàn Sa, em phải nhớ, phụ từ mới có tử hiếu. Ở đây có hai mươi sáu người nhưng chỉ có tám bà cụ cũng có nguyên nhân. Chị liên lạc với thím Lưu cũng là có nỗi khổ."

Chị dâu chỉ hộp điện thoại: "Loại mới nhất đấy. Cảm ơn em đêm qua đã cứu Hạo Minh."

Có nghĩ là việc tôi nhét di động vào miệng anh trai chị ta đã nhìn thấy trên ghi hình?

Nhưng sau tất cả, chị ta vẫn không nở từ bỏ viện dưỡng lão?

Chỉ vì tiền thôi sao?