Ma Chết Đói

Chương 5



5

Viện dưỡng lão của gia đình chúng tôi mới được thành lập năm sáu năm trước.

Khách hàng đầu tiên chính là bà nội của tôi, bà ấy đã lớn tuổi, một mắt bị mù, cần người chăm sóc nhưng lại muốn ở quê hương không muốn lên thành phố.

Bố mẹ tôi có công việc kinh doanh nhỏ, không thể bỏ bê, nhưng lại rất lo cho bà nội, thế nên anh trai và chị dâu chủ động xin về quê chăm sóc bà nội và mở viện dưỡng lão này.

Người già ở nông thôn không muốn xa quê, có người phải vật lộn bên ngoài để kiếm sống hoặc phụ giúp con cái chăm sóc cháu, có người thì đã lớn tuổi lại sống một mình không thể tự lo cho bản thân.

Vì vậy anh trai đã sắp xếp lại căn nhà căn nhà ngày xưa, hẹn gặp trưởng thôn để thương lượng, phải mất mấy tháng mới giải quyết xong vấn đề giấy tờ.

Lúc đầu, chẳng ai gửi các cụ tới, bởi vì theo quan niệm ngày xưa, đưa người già vào viện dưỡng lão là hành động bất hiếu.

Các ông cụ thì khăng khăng không muốn.

Mấy bà cụ thì sợ người ta nói ra nói vào.

Cuối cùng, anh trai đã cùng trưởng thôn đến một số gia đình thực sự cần giúp đỡ thuyết phục họ tới viện dưỡng lão.

Chị dâu vốn là điều dưỡng, chị ấy đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc mọi người, nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp.

Còn anh trai thì quay video, quảng cáo và vận hành viện dưỡng lão.

Từ từ viện dưỡng lão mới được chấp nhận, trong vòng một năm đã có khoảng chục người đến sống, cũng có người đến hỏi thăm viện dưỡng lão có thể làm được gì.

Suy cho cùng người già vẫn thích ở lại quê hương, hơn nữa do người cùng thôn chăm sóc sẽ không bị ngược đãi như lời đồn trên mạng.

Anh tôi chỉ nhận những cụ già trên bảy mươi tuổi. Những cụ ở độ tuổi này thường đã có hơn bốn người con, tất cả đều khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, là độ tuổi đã có sự nghiệp riêng, có tài chính vững mạnh, hoàn toàn có thể chi trả chi phí cho viện điều dưỡng.

Chi phí cho một ông cụ một tháng 4.000 tệ, trừ 1.500 tệ tiền ăn uống và 5.00 tệ cho các chi phí khác, chăm sóc mười ông cụ thì một tháng có thể kiếm được 20.000 tệ.

Số người đến viện dưỡng lão càng ngày càng nhiều, bố mẹ tôi cũng phải về quê, xin phép cơ quan có thẩm quyền để xây nên viện dưỡng lão lớn như ngày hôm nay.

Hiện giờ đã có ba mươi hai ngày đăng ký, tết sắp đến rồi, có sáu cụ có con chuẩn bị kết hôn nên đã đi dự tiệc mừng.

Năm trước, anh trai bắt đầu mở chi nhánh ở làng lân cận, nghe đâu có tới hơn bốn mươi khách hàng tiềm năng.

Chưa kể đến các khoản thu vô hình khác.

Ví dụ như nếu gọi thím Lưu đến, khách hàng bắt buộc phải trả thêm tiền.

Hoặc như nếu phải sử dụng thuốc hoặc cần bổ sung thực phẩm chức năng thì cũng phải kiếm t.iền.

Doanh thu một năm gần cả 1.000.000 tệ, thậm chí còn nắm quyền quyết định sống ch.ết của người khác.

Mấy cụ già phải nịnh nọt lấy lòng.

Con cái vì không muốn phải những "củ khoai lang phỏng tay" này, không để các cụ bị ngược đãi, không muốn chuyện xấu trong nhà bị rêu rao ra ngoài cũng phải nịnh nọt.

Để những người cao tuổi này không trở thành gánh nặng xã hội, trong thôn, trên thị trấn cũng phải hỗ trợ.

Xét về mặt nào viện dưỡng lão cũng đều có lợi.

Tôi cứ tưởng chị dâu không biết chuyện mọi người bị mộng du, không ngờ chị ấy biết tất cả nhưng lại không nỡ từ bỏ.

Tôi trả hộp di động về trong ngăn kéo.

Cái của tôi chỉ có 1.000 tệ, mà cái này của chị dâu hơn 10.000 tệ, tôi không nhận nổi.

Ngay lúc tôi đóng ngăn kéo, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng của Hoắc Đẩu: "Tiền Tam Tư sắp xếp rồi, có đi xem không?"

Tôi sợ hãi xoay người lại.

Anh ta đang hào hứng nhìn tôi, còn đi tới trước mặt tôi hít một hơi thật sâu, tỏ ra thích thú: "Sẽ ch.ết kỳ lạ lắm đấy."

"Anh rốt cuộc là ai?"

Đêm qua anh nhìn Hạo Minh chằm chằm, xuất hiện trước cửa phòng ông Cố, sau đó ông Cố ch.ết.

Hôm nay anh nhìn Tiền Tam Tư chằm chằm, còn nói ông ta sẽ ch.ết, bây giờ thì chạy tới nhắc nhở tôi.

Chẳng lẽ đây là thuật câu hồn sao?

"Ở nơi này chỉ có mùi của cô tôi mới hít thở được, những kẻ khác đều tanh thối, làm tôi ngh.ẹt th.ở muốn ch.ết."

Anh ta vừa dứt lời, bên ngoài bỗng có tiếng hét to kèm theo mấy tiếc khúc khích.

Tôi liếc nhìn Hoắc Đẩu rồi vội chạy ra ngoài thì thấy Tiền Tam Tư đang nằm trong phòng 204 r.ên r.ỉ và la hét, nhưng thay vì cầu cứu, ông ta lại cố gắng thủ d*m và đóng cửa lại. Ngoài cửa, mấy ông cụ khác đang cố kéo ông ta ra nhưng ông ta lại đẩy họ đi.

Họ lo lắng khuyên can: "Ông còn làm như vậy là sẽ ch.ết đấy! Đừng lộn xộn nữa, ruột sắp bị chọc thủng luôn rồi kìa!"

Nhưng Tiền Tam Tư vẫn muốn đóng cửa, bên ngoài dù sao cũng người đồng, bọn họ cùng nhau kéo m.ông ông ta ra ngoài.

Tôi thấy bên dưới ông ta không mặc quần, áo ở sau lưng đã dính m.áu, còn trước bụng thì có vết thương rất lớn giống như đang bị một thứ gì đó trong bụng muốn chọc thủng ra ngoài.

Trưởng thôn, anh tôi cùng những người khác trong phòng họp chạy đến, thấy thế đều hét to.

Bác sĩ ở tầng dưới cũng vội chạy tới, khi chứng kiến chuyện đang xảy ra chỉ biết ngơ ngác.

Tôi vội xe xe cấp cứu, sau đó chạy lên hỗ trợ, nhờ người khác tắt nguồn điện, nếu cứ tiếp tục khoan như vậy có thể sẽ mất mạng.

"Em đứng sang một bên đi, chuyện này một đứa con gái như em đừng có tham dự." Anh tôi đẩy tôi đi.

Cái thứ dính đầy m.áu kia như bị r.ò đ.iện.

Anh tôi cố lau bằng khăn giấy, ấn nút nguồn nhưng không có cách nào tắt được.

Có người yêu cầu tháo pin nhưng món đồ chơi kia là loại sạc.

Lúc này chẳng ai dám trực tiếp lôi nó ra ngoài.

Nhìn anh trai cầm xấp tiền, tôi chần chờ mấy giây, hét lớn: "A Tú! Mau đến đây, xảy ra chuyện rồi!"

Khi nãy nghe chị dâu nói về đam mê của ông Cố và Tiền Tam Tư, tôi chỉ tưởng là ngũ cô nương (*), không ngờ ông ta lại làm ra chuyện lớn như vậy.

(*) Ngũ cô nương: ý chỉ năm ngón tay, là hành động chỉ việc dùng tay để giải quyết các vấn đề sinh lý

Bây giờ hiện trường hỗn loạn, chị dâu và nhân viên y tế tất bật sơ cấp cứu.

Cầu thang chật kín người, vô cùng nguy hiểm, tôi vội đi tới giải tán đám đông, nhất là mấy bà.

Tôi duỗi tay muốn đỡ mấy bà về phòng, ai ngờ đâu lại đỡ người qua lại với bố ở trung tâm văn hóa, bà ta hừ lạnh một tiếng, chui qua dưới nách tôi chạy đến trước phòng Tiền Tam Tư nhổ nước bọt.

Anh trai vội nhờ bố mẹ sơ tán các cụ già tránh họ chen chúc ở cầu thang lại gây ra tình trạng giẫm đạp rồi bảo tôi đỡ những người chống nạng xuống nhà trước.

Khi xuống nhà, tôi vẫn còn nghe thấy Tiền Tam Tư liên tục rên rỉ.

Ông già sống ở phòng 205, người đầu tiên phát hiện sự việc đang bị mọi người vây quanh đặt câu hỏi.

Ông ta cười quái dị: "Lão Cố ra đi vội vàng, để lại đồ chơi không có ai trông coi, thế nên lão Tiền xem thử, phát hiện có rất nhiều thứ hay ho. Sáng nay ông ta được Lưu Diễm đút no rồi, về phòng không còn đồ ăn nên chọn cái lớn nhất. Ai mà ngờ thứ đó xảy ra sự cố, liên tục khoan bậy khoan bạ."

Những người khác bàn tán sôi nổi.

Tôi nhớ lại lời cảnh báo của Hoắc Đẩu, theo bản năng nhìn lên cầu thang.

Vừa ngẩng đầu, tôi liền thấy Hoắc Đẩu đang đứng ở một góc mỉm cười với tôi, sau đó anh vươn tay bóp cổ Tiền Tam Tư, nhấc ông ta lên, xách qua đây, quơ quơ, lửa lập tức bốc lên từ hai tay Tiền Tam Tư, ông ta đau đớn mở miệng muốn kêu la, nhưng Hoắc Đậu lại nắn vuốt cổ tay ông ta một cái, ánh lửa lóe lên, đầu ông ta bốc cháy, không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Chớp mắt, Tiền Tam Tư đã bị thiêu rụi thành tro.

Hoắc Đẩu phủi tay như thể chúng rất bẩn thỉu, nhưng khi nhìn tôi, anh ta vẫn tươi cười.

Tôi chợt nhớ tới hành động Tiền Tam Tư giả vờ xem lại video để nắm lấy tay tôi hôm trước.

Anh đang báo thù cho tôi sao?

Nghĩ tới việc Tiền Tam Tư đã bị đốt thành tro, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, tôi vội chạy lên lầu.

Vừa đến gần, tôi đã ngửi thấy một mùi như mùi lòng lợn, dưới đất đầy rác rưởi trộn lẫn với m.áu.

Thấy tôi, anh trai hét lên: "Không được nhìn, xuống lầu đi!" Sau đó anh ấy chạy tới chắn trước mặt tôi.

Nhưng tôi đã nhìn thấy cảnh Tiền Tam Tư bị xuyên xỏ.

Thứ đó lòi ra trước bụng ông ta, vẫn còn kêu vù vù.

Hình như nó còn có mấy xúc tu nhỏ vô cùng kỳ lạ