【Ma Đạo Tổ Sư | Vong Tiện】Duyên Tâm An

Chương 10



Edit: Huyên

Ngụy Vô Tiện một đường chạy đến Liên Hoa Ổ, trong lòng vô cùng hoảng hốt, nói Giang Phong Miên bọn họ là chủ mưu? Hắn không bao giờ tin, cũng không có khả năng. Hắn chỉ sợ, chờ hắn đến, nhìn thấy......

Đứng trước cửa do dự không đi vào, rối rấm một hồi vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong viện gió êm sóng lặng, cái gì cũng không có......

Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng gọi: "Sư tỷ?"

......

"Giang Trừng?"

......

"Sư tỷ!! Giang Trừng! Giang thúc thúc!"

.........

Ngụy Vô Tiện xông vào nội viện, đẩy từng cái cửa một, không có, không có, không có... Hắn vịn khung cửa ngồi sụp xuống đất, người đâu, đã đi đâu....

"Sư tỷ...."

"Sư huynh?"

Ngụy Vô Tiện bị giọng nói này làm giật mình, lập tức đứng lên, đầu ngón tay bắn ra một đạo hồng quang, sau thấy rõ mặt người đến, lập tức vung tay áo đánh tan.

"Tiểu sư đệ?"

Giang Lục kích động từ sau cây cột lao ra, "Đại sư huynh, đệ chắc chắn huynh sẽ đến mà."

Ngụy Vô Tiện hỏi cậu: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

"Hôm qua sau khi huynh đi, Thiếu chủ từ bên ngoài trở về, trên đường nghe được có người nói tất cả mọi người trong Giang gia đều là yêu quái, muốn đi tìm thế gia tu tiên để trừ yêu, Thiếu chủ nhanh chóng trở về thông tri cho chúng ta chuyển đi."

"Sau đó thì sao? Vì sao không trở về Trầm Nguyệt Chi Sâm?"

"Tộc trưởng nói sợ bọn họ đuổi tới Trầm Nguyệt Chi Sâm đại khai sát giới liên lụy tộc vô tội khác. Đại tiểu thư sợ huynh không tìm thấy chúng ta mà lo lắng, nguyên bản muốn tự mình ở lại, lại bị Ngu phu nhân mang đi, đệ ở lại chờ huynh.

Hôm qua bọn họ lục soát trong phủ mấy lần, một người cũng không thấy nên giận đùng đùng trở về. Đệ sợ bọn họ đêm nay còn tới nên trốn ở bên ngoài không dám đến gần, xa xa đã nhìn thấy bóng đen tiến đến, đệ nghĩ có phải là đại sư huynh hay không, nên vụng trộm lại gần xem thử."

Biết mọi người không có việc gì Ngụy Vô Tiện lập tức cảm thấy tinh thần được thả lỏng, loại cảm giác hô hấp không nổi này hắn cũng không muốn có lần thứ hai. "Vậy sư tỷ bọn họ hiện tại thế nào?"

"Trong sơn động ở Di Lăng. Thiếu chủ mang bọn đệ đi, nói là căn cứ bí mật của huynh ấy và huynh, không ai biết, tuyệt đối an toàn."

"....." Tên tiểu tử chết tiệt Giang Trừng, cái gì cũng nói được! Chỉ là bây giờ là thời điểm đặc biệt, cũng chỉ có thể ở đó.

Trẻ con thời thiếu niên đều có kỳ phản nghịch, đúng lúc đó, đoạn thời gian ấy Ngụy Vô và Giang Trừng đều không muốn luyện công, ngốc ở Vân Mộng thì không được, nhưng về động hồ ly thì bị lôi ra, làm sao bây giờ đây?

Có một lần lúc trở về Ngụy Vô Tiện uống rượu quá nhiều mơ mơ màng màng đi lầm đường, nhìn thấy một cái sơn động liền trực tiếp ngã xuống mặt đất ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau tỉnh dậy đi lanh quanh trong núi nửa ngày cũng không tìm thâ đường xuống núi, đi hơn mười ngày mới thoát được. Trong này cây cối rậm rạp, trời vừa tối đã bắt đầu nổi sương mù, đường cũng thấy không rõ thì nói chi đến đồ ăn, một con chim cũng không có, quả dại cũng chẳng có nốt! Nếu không phải còn có tu vi hắn đã sớm chết đói.

Về sau hắn lôi kéo Giang Trừng hai người đi dạo ung dung bên trong hơn một tháng cuối cùng cũng thăm dò được đường đi, nhưng cũng giới hạn ở con đường 'lên núi — sơn động — xuống núi'..... Hai người không có việc gì thì sẽ chuẩn bị một đống đồ ăn thức uống đi vào, sử dụng pháp thuật che chở cũng sẽ không hư. Từ đó về sau liền trở thành trụ sở bí mật của hai người, lười biếng chuyên dụng.

Ngụy Vô Tiện nghĩ đã biết bọn họ không có việc gì, vậy hắn cũng không cần lo lắng mà có thể chuyên tâm xử lý chuyện quái bệnh lần này, nhưng, Giang Lục tìm không thấy đường trở về! Làm sư huynh, tự nhiên là muốn chiếu cố thật tốt sư đệ, đưa cậu trở về, thuận tiện cùng Giang Phong Miên trao đổi chuyện xảy ra hôm nay.

......

"Cái tên gọi là Ôn Triều kia là yêu quái gì?" Giang Trừng bất mãn gào thét.

"A Trừng." Giang Phong Miên nói, "Ôn Triều, hẳn là nhị vương tử Hắc Báo Tộc."

"Báo đen?"

"Không sai."

Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, hỏi: "Giang thúc thúc, thúc và bọn họ có quan hệ gì sao?"

Giang Phong Miên lắc đầu, "Chưa từng."

"Vậy vì sao gã lại nhằm vào...."

"Hừ, sợ là trong lòng có quỷ." Ngu phu nhân đi tới, quanh thân ần ẩn tử sắc lôi điện biểu thị tâm tình của nàng.

"Ngu phu nhân." Ngụy Vô Tiện đã là Hồ Vương, vốn chỉ cần gật đầu vấn an ra hiệu, nhưng hắn vẫn thi lễ một cái.

Giang Trừng thử thăm dò mở miệng, "Ý của mẹ là, bọn họ vừa ăn cướp vừa la làng?"

"Hừ, tiểu tử ngươi còn có chút đầu óc." Ngu phu nhân nói tiếp, "Không tồi, ý của ta chính là như vậy."

Giang Trừng nói, "Nhưng trước mắt chúng ta cũng không có chứng cứ gì...."

"Không, có chứng cứ." Ngụy Vô Tiện nói, "Hôm qua ngươi nghe được có người rải tin tức, nhất định là có người cố ý muốn cho ngươi nghe được."

"Cố ý? Ngươi nói là......"

"Không sai, chính là muốn ngươi mang tin tức về, trong thời gian các ngươi chuyển đi, để các ngươi vừa vặn bỏ lỡ quái bệnh, mà cũng bỏ lỡ trao đổi thông tri. Không đúng, hoặc là nói, căn bản cũng không có thông tri cho các ngươi! Mà những thế gia tu tiên kia cũng xác thực đi Giang gia điều tra, điều này nói rõ bọn họ đã liên thủ!"

Giang Trừng tiếp lời hắn: "Nói cách khác, có thể dựa vào những thế gia tu tiên tìm kiếm ra dấu vết để lại, tìm ra chứng cứ! Nhưng, tại sao lại là Giang gia?"

Ngu phu nhân nói: "Súng bắn chim đầu đàn, trong rừng không ở mà đi chạy đến nhân gian, vừa vặn liền trở thành đối tượng để người khác lợi dụng."

Giang Phong Miên thở dài, "Đúng là như thế."

Giang Trừng khó hiểu nói, "Nhưng Khổng Tước tộc...." Đúng rồi, Khổng Tước tộc là được mời đến. "Vậy, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Trầm ngâm một lát, Giang Phong Miên nói với Ngụy Vô Tiện, "A Tiện, con bây giờ về, giả bộ như cái gì cũng không xảy ra, không tìm được chúng ta."

"Ý Giang thúc thúc là, tương kế tựu kế?"

"Đúng, đã không biết là ai, cũng không biết mục đích của hắn là gì, không bằng trước hết thuận theo ý hắn đi, âm thầm tìm ra người kia."

Tác giả có lời muốn nói:

Cái này cái này, lúc ấy nghĩ nửa ngày cũng không biết cho Ôn thị làm chủng tộc gì, vốn là nghĩ đến không bằng vẫn là làm người đi, về âu xem Na Tra thấy được báo đen Thân Công Báo, sau đó ha ha ha ha ha ha.