【Ma Đạo Tổ Sư | Vong Tiện】Duyên Tâm An

Chương 9



Edit: Huyên

"Vương."

"Vương?"

Ngụy Lăng thấy hắn không phản ứng, ghé vào lỗ tai hắn gọi nhỏ giọng gọi: "Ngụy Vô Tiện?"

"Ngụy Anh!"

Ngụy Vô Tiện bị gọi hồn, gõ trán hắn ta: "Đã nói khi ở bên ngoài không cho gọi ta là Ngụy Anh!"

Ngụy Lăng sờ đầu ấm ức nói: "Chính là ngài không thèm phản ứng ta, Trạch Vu Quân gọi ngài kìa."

"....... Gọi ta làm gì?"

"Hỏi ngài có biết vì sao Miêu Tộc lại không đến hay không?"

Ngụy Vô Tiện lúc này mới phát hiện không thấy Giang Phong Miên và Giang Trừng, hơi suy tư, mặt không biểu tình đáp: "Hẳn là có chuyện trì hoãn."

Lúc này trong lòng hắn lo lắng vạn phần, chuyện này quan trọng như vậy, kể cả hắn cũng đến, Giang Phong Miên không có khả năng không đến, chỉ có thể là có chuyện nên chậm trễ hoặc là... Không đi được!

"Ngụy Lăng, đợi lát nữa thừa dịp không ai chú ý, đi một chuyến đến Vân Mộng Liên Hoa Ổ."

Thấy vẻ mặt Ngụy Vô Tiện nghiêm túc, đáy mắt hình như có vẻ lo lắng, Ngụy Lăng cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, gật đầu nói: "Vâng."

Đột nhiên có người nói, "Có việc trì hoãn? Theo ta thấy sợ là đến không được đi."

"Lời này của ngươi là có ý gì!" Trong lòng Ngụy Vô Tiện đột nhiên rất hoảng, lúc nói chuyện giọng nói cũng run rẩy đến hắn cũng không biết sao.

"Có ý gì? A, hôm qua tất cả Thú tộc đều xảy ra chuyện, duy chỉ có tộc của hắn là chưa từng truyền tin tức đến, nghị sự hôm nay cũng không đến, hoặc là, toàn tộc chết sạch, hoặc là, chủ mưu phía sau chuyện này là hắn!"

Ngụy Lăng đứng phắt dậy nói: "Ôn Triều ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Ôn Triều ngẩng đầu từ trong ngực Vương Linh Kiều, cười nhạo một tiếng, "Ta nói bậy? Ngươi hỏi những người ở đây, có ai không nghĩ như vậy?"

"Ngươi!"

Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ vai hắn ta, ra hiệu hắn ta ngồi xuống, sau đó đầu ngón tay bắn ra một đạo hồng quang, "Ngươi là thứ gì, nơi này có chỗ cho ngươi mở miệng?"

"A.... Ngươi!"

"Ngươi cái gì? Nói một tiếng nữa thì cắt đầu lưỡi của ngươi." Trong mắt Ngụy Vô Tiện hiện ra hồng quang, quanh thân tràn ngập hắc khí, một cước đá ngã bàn chính giữa đối diện với Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết nói, "Đi trước một bước."

Nói xong cũng mặc kệ phản ứng những người khác, lắc mình một cái biến mất không thấy nữa.

Ngụy Lăng đứng một bên không biết nên làm thế nào mới đúng, chỉ có thể bồi lễ với mọi người, "Vương chỉ là quá quan tâm sẽ bị loạn."

"Hừ, hay cho quan tâm sẽ bị loạn, nói không chừng bọn họ chính là một giuộc!"

"Đúng vậy đúng vậy!"

"Các ngươi nói lung tung cái gì!"

Lam Vong Cơ nhìn đám người ồn ào nói chuyện, ánh mắt dừng lại trên thân Ôn Triều nói một câu, "Mời nói cẩn thận."

Giọng nói không lớn, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe được, Ôn Triều vốn còn muốn nói điều gì lại bị ánh mắt phụ thân gã trừng trở về.

Lam Hi Thần giơ cánh tay lên, bàn bị Ngụy Vô Tiện đá ngã đứng lên, đồ ăn chén rượu rơi lả tả trên đất phục hồ như cũ, khẽ gật gật đầu với Ngụy Lăng, lại nhìn mọi người nói: "Hiện tại chỉ có Miêu tộc chậm chạp chưa đến, Hồ Vương lại rời tiệc, chuyện này.... Không bằng tản ra, ngày khác bàn lại?"

Trạch Vu Quân đã lên tiếng, những ngươi khác cũng không nói được gì, đành phải đứng lên nói một câu "Được."

Đợi đám người rời đi, Lam Vong Cơ đi đến bên trái Ngụy Lăng, gật đầu chào hắn ta, "Dẫn đường."

"A, vâng." Ngụy Lăng một đường đều nghĩ, người lạnh lùng như Lam Vong Cơ sao lại giúp bọn họ nói chuyện, lại gọi hắn dẫn đường đến động hồ ly, khi hắn ta liếc trộm Lam Vong Cơ, lập tức nghĩ thông suốt, hóa ra Ngụy Vô Tiện ngẩn người là đang nhìn y! Suy nghĩ kĩ một chút, hình như trong bữa tiệc Lam Vong Cơ cũng luôn nhìn bên này, chẳng lẽ lại..... Ngụy Lăng cảm thấy mình giống như phát hiện ra chuyện gì rất ghê gớm.

Một đường không nói gì, Ngụy Lăng người này cũng giống Ngụy Vô Tiện không chịu ngồi yên, nhưng cùng Lam Vong Cơ trò chuyện, gã cũng không có cái gan kia. Nhưng bầu không khí ngột ngạt này đi thẳng đến động hồ ly, hắn ta đoán chừng sẽ buồn bực chết mất. Nắm chặt ống tay áo, nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Lúc này vương cũng không ở trong động."

......

......

Ngụy Lăng nhìn trời, ai bảo ngươi lắm miệng ai bảo ngươi lắm miệng, người ta không thèm trả lời, xấu hổ không?

Đợi khi đến cửa hang, Lam Vong Cơ rốt cục mở miệng, "Không sao, ta ở đây chờ hắn."

Nhìn gió thổi y phục của y, Ngụy Lăng nói: "Cửa hang gió lớn, không thì Lang Vương vào bên trong chờ?"

"Được."

Ngụy Lăng mang theo y bảy quặt tám rẻ đến trước cửa đá, mở ra, "Mời Lang Vương chờ ở đây, Ngụy Lăng còn có việc, không tiện bồi tiếp."

"Được."

Đối với giấc mộng kia của Ngụy Vô Tiện, hắn ta cũng biết được, hắn ta từng tự mình nói ra suy nghĩ của mình với Ngụy Dự, lại trực tiếp bị từ chối, chuyện kiếp trước căn bản là lời nói vô căn cứ, huống hồ tiểu Hắc Hồ chết thảm như vậy, nếu thật là kiếp trước của Ngụy Vô Tiện.... Cho nên hắn ta cũng không quá tin tưởng thuyết pháp này.

Bất quá, hiện tại hắn ta ngược lại càng tin tưởng khả năng này, cho nên mới dẫn Lam Vong Cơ đến gian phòng của Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ còn chưa đi vào, chỉ nhìn sơ qua gian phòng, dưới chân tựa hồ bị làm Định Thân Thuật, rốt cuộc bước từng bước đi vào. Lăng lăng nhìn chân dung trên vách tường, hầu kết khẽ nhúc nhích, đôi môi đóng mở kại không phát ra được âm thanh nào.

Hồi lâu, y giơ chân lên, nhẹ nhàng đi tới trước án, mài mực, nâng bút, đặt xuống bức tranh đang dang dở, sau đó là từng bức tranh.