【Ma Đạo Tổ Sư | Vong Tiện】Duyên Tâm An

Chương 3



Edit: Huyên

Hôm qua Ngụy Vô Tiện khó được có một ngày dậy sớm, vừa duỗi lưng một cái chợt nhớ tới cái gì, chạy đi tìm kiếm trong động. . Ra chươ𝔫g 𝔫ha𝔫h 𝔫hất tại ( tru𝙢truye𝔫.ⅤN )

May mắn, sói không đi.

Nó đi đến bên cạnh sói nhìn thật kỹ, không xuất hiện chấm đỏ, không sao rồi.

Nghĩ đến chút nữa sói tỉnh dậy sẽ đói bụng, nó chuẩn bị đi tìm một chút thức ăn về, nhưng lại sợ khi trở về sói đã rời đi.

Ngay lúc nó đang do dự, nơi xa xa tựa hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Nó đang muốn đi ra xem sao, sói đã tỉnh, cảnh giác nhìn ra ngoài động.

Đột nhiên một quả cầu màu đỏ chạy đến, là con Hồng Hồ Ly ngày thường hay tìm Ngụy Vô Tiện. Lúc nó thấy sói đứng trong động thì do dự một hồi, cuối cùng vẫn "ngao ngao" hai tiếng với Ngụy Vô Tiện, cắn đuôi nó muốn kéo nó đi.

Ngụy Vô Tiện ra hiệu cho Hồng Hồ Ly đi trước, nó cũng không biết vì lí do gì mà phải vội vã đuổi Hồng Hồ Ly đi, chỉ là.....

Nó nhìn sói, không biết chân nó bị thương như thế nào, có thể đi được hay không đây. Sói đứng người lên, giật giật chân, gật gật đầu với nó. Một hồ một sói song song chạy ngược về phía tiếng kêu thảm thiết khi nãy.

"Rống —— Ngao ——"

Ngụy Vô Tiện dừng bước lại, rõ ràng là đi ngược lại, vì sao âm thanh này lại ở phía trước?

Nó bất an xoay vòng vòng tại chỗ, đột nhiên sói duỗi chân trước ra đè nó lại, sau đó cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước.

Ngụy Vô Tiện vốn định đi theo nó, nhưng bộ lông màu đen của mình hòa với màu trắng như tuyết lại quá mức dễ phát hiện, đành phải nôn nóng bất an đứng nguyên một chỗ mà chờ.

Nó cũng không biết đợi bao lâu, ngay lúc nó không còn kiên nhẫn muốn đi kiểm tra, phía trước lại truyền tới tiếng kêu thảm thiết.

"Ngao ----------."

Ngụy Vô Tiện căng thẳng trong lòng liền chạy ra ngoài, nó chưa từng nghe qua sói kêu, nhưng loài sói không phải đều kêu như vậy à? Nó cũng không biết vì sao lại nhận định tiếng kêu này là của sói, nhưng trực giác nói cho nó biết, sói nhất định gặp nguy hiểm!

Quả nhiên, nó vừa chạy đến đã trông thấy mũi tên cắm chính giữa ngực sói, trên đùi cũng có một mũi.

"Con bạch lang này không tệ, lột da đem ra chợ bán nhất định có thể được ít tiền."

Một nam tử thanh sam cao gầy đi ra từ đằng sau cây, khinh thường nói, "Còn nói cái này là rồng? Có cái rắm, ta thấy chỉ là để hù dọa người thôi."

Một nam tử mập lùn khác nói, "Mặc kệ nó. Huầy ngươi đừng nói nữa, hôm nay thật đúng là thu hoạch lớn nha."

"Ha ha, đúng vậy. Con sói này còn chưa chết, tranh thủ thời gian cầm lồng đến, còn sống càng đáng tiền."

Mắt thấy hai người kia định bắt sói bỏ vào lồng, Ngụy Vô Tiện hung dữ xông ra, cho tên mập kia một vuốt.

"Ai da."

Ngụy Vô Tiện ngăn trước mặt sói, nhe răng nhếch miệng biểu lộ hung ác với hai người, rất giống là sắp ăn thịt.

"Là Hắc Hồ? Không thấy nhiều lắm, bắt nó luôn đi."

Tên mập phun một ngụm nước bọt trên mặt đất, "Vật nhỏ, dám cào tao? Chờ xem lát nữa sẽ để mày chết vô cùng khó coi!"



Ngụy Vô Tiện sốt ruột nhìn phía sau lưng, sói gian nan mở hai con ngươi nhìn về phía nó, giật giật miệng, lại không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện quýnh lên, cũng không suy nghĩ nhiều, thẳng tắp nhào tới hai người kia. Nhưng nó dù sao cũng là con hồ ly chứ không phải sói, dựa vào chút sức lực thì không thể làm gì được, hai ba cái đã bị bắt.

Nó liều mạng giãy dụa, xuất hết khí lực toàn thân, rốt cuộc cũng cào được một đường trên tay của kẻ đó.

"Còn dám cào tao? Bóp chết mày." Nói xong tay càng thêm dùng lực.

Ngụy Vô Tiện cảm giác xương cốt sắp bị bóp nát, nghĩ thầm sức lực nhân loại đúng là lớn thật, nó không nên xúc động như vậy. Đợi người này hơi nới lỏng lực đạo, nó liền cắn một cái xuống.

"Mẹ nhà mày đồ súc sinh, còn dám cắn đại gia!"

Ngụy Vô Tiện bị gã quăng ra, đúng lúc nện trúng trên thân cây, rơi thẳng xuống đất.

Nó giãy dụa đứng dậy muốn bò qua bên sói, lại cảm giác trên đùi đau xót, chắc là vừa rồi ngã bị thương rồi.

"Vật nhỏ này thật phiền phức, đại ca, tranh thủ thời gian đừng để sói chết trước." Tên mập mạp muốn động thủ đi bắt sói.

Ngụy Vô Tiện nhắm ngay thời cơ, nhào tới cắn lên cánh tay người nọ, lúc này chơi liều, kéo mạnh một cái, cắn ra một khối thịt bị nó căm ghét nôn qua một bên.

"Ai da ai da ai da, đau chết mất." Nam nhân mập mạp ôm tay đau khổ lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại, "Đại ca, nhanh làm thịt nó, làm thịt tiểu súc sinh này đi!"

Ngụy Vô Tiện đang muốn trốn, lại nhớ tới sói còn đang ở đây, lại bởi vì lí do này mà trong một cái chớp mắt bị chủy thủ* đâm xuyên thân thể. Nó máu me khắp người nằm trên mặt đất, giật nhẹ đầu, dùng đôi mắt tìm phương hướng của sói, trong mắt có vật gì lóe lên, nâng lên chân trước muốn sờ sờ nó, nhưng vẫn là rơi xuống mặt đất, không có động tĩnh.

(* đoản kiếm)

Sói nằm trên tuyết, trơ mắt nhìn một màn này phát sinh lại không thể làm được gì. Rốt cuộc hai mắt nhắm lại, không còn khí tức.

"Vật nhỏ này cuối cùng cũng chết, tâm tình tốt cũng bị nó làm hỏng mất." Xé quần áo bao lại vết thương, tên mập xì một tiếng khinh miệt, "Đại ca huynh nhanh lột da hồ ly, chúng ta trở về."

"Thật là xúi quẩy, con sói này cũng đã chết. Cùng nhau lột đi."

Thu thập xong hết thẩy, hai người mang theo hai tấm da đi. Chỉ để lại hai con hồ ly và sói máu me khắp người nhìn không ra hình thù......

_____