【Ma Đạo Tổ Sư | Vong Tiện】Duyên Tâm An

Chương 4



Edit: Huyên

"Hô..." Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh từ trong mộng, ngồi ở trên giường toàn thân đều là mồ hôi.

"Lại là giấc mộng này..." Ngụy Vô Tiện xoa xoa mi tâm, từ khi gặp được Lam Vong Cơ, giấc mộng này cứ đứt quãng liên tục lặp đi lặp lại.

Hắn cũng không ngủ được nữa, mặc quần áo tử tế ra ngoài đi dạo.

"Không cần đi theo, ta chỉ đi ra ngoài một chút."

"Vâng."

Ngụy Vô Tiện đứng dưới gốc một cât đào, đưa tay tiếp được một cánh hoa rơi xuống. Hắn và Lam Vong Cơ quen biết cũng không bao lâu, hình như cũng hơn một năm đi......

Hắn là một con Hắc Hồ, huyết thống cao quý, phụ thân hắn là vương của Hồ tộc, thế nhưng lúc hắn vừa tròn một trăm tuổi, cha mẹ của hắn xuống nhân gian chuẩn tiệc sinh thần cho hắn, lại không nghĩ đến bị một đám đạo sĩ chặn giết.

Khi đó hắn còn nhỏ, chưa hóa thành hình người, trong Hồ tộc có hơn phân nữa phản đối hắn kế vị, một vương hình người cũng chưa hóa được sao có thể bảo vệ tốt bọn họ?

Từ đó trở đi, hắn dùng cả ngày lẫn đêm khắc khổ tu luyện, rốt cuộc lúc ba trăm tuổi thành công hóa thành hình người. Những âm thanh phản đối kia ít đi nhiều, nhưng vẫn có.

Từ khi có thể biến hóa, hắn liền biến trở về quỷ nghịch ngợm hay gây sự như trước, không làm gì thì chạy đi khắp nơi chơi đùa.

Nhưng bởi vì tu vi còn thấp, thường thường ở bên ngoài gây họa giải quyết không được đánh không lại, mình đầy vết thương trở về. Không có cách nào, chỉ có thể tu luyện thêm chút nữa, thân là nhất tộc chi vương mà suốt ngày bị người khác đánh sưng mặt sưng mũi thì còn có thể thống gì!

Mỗi ngày hắn đánh nhau với hồ ly trong tộc, lấy huấn luyện mình thực chiến, ban đêm chỉ có một người bên trong động đả tọa đến khuya.

Cuối cùng bỏ ra năm trăm năm thời gian trở thành người mạnh nhất trong tộc, cũng có thể lấy một địch trăm. Lần này triệt để không còn âm thanh phản đối nào nữa.

Hắn trở lại tính cách trước kia, ra ngoài gây chuyện cũng không sợ nữa, thấy ai khó chịu thì đi đánh, có rất ít người đánh lại hắn. Dần dần hắn đã cảm thấy nhàm chán khắp nơi đi quyến rũ nữ yêu, có đôi khi gan lớn còn chạy xuống nhân gian đùa giỡn con gái nhà lành.

Hôm đó hắn vừa đùa giỡn tiểu cô nương trở về, xa xa nhìn thấy một bóng trắng từ trên đỉnh Tuyết Sơn bay xuống.

Còn chưa đợi người ta đứng vững, hắn đã xông đến thét lên, "Vị tỷ tỷ này thật là xinh đẹp, trước kia chưa thấy qua, không biết là cô nương nhà nào?"



Lam Vong Cơ không để ý đến hắn, đi lên phía trước.

"Ai ai, tỷ tỷ đừng im lặng chứ, nói tên của ngươi cho ta cũng được!"

Ngụy Vô Tiện đi đến trước người y ngăn y lại.

"Vô vị."

Lam Vong Cơ mới mở miệng Ngụy Vô Tiện đã ngây dại, như thế nào lại là nam....

"Đừng đi đừng đi, ta tên Ngụy Anh, ngươi tên là gì?" Ngụy Vô Tiện cũng không biết lí do gì lại nói cho người này nhũ danh của mình.

Lam Vong Cơ không nhìn hắn tiếp tục đi về phía trước, lại bị hắn kéo lấy mạt ngạch.

"Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta gọi ngươi ngươi không phản ứng với ta nên ta đành phải làm vậy." Ngụy Vô Tiện nhìn vẻ mặt y thật sự rất dọa người, chẳng lẽ muốn động thủ? Lấy mạt ngạch của ngươi thôi mà, cần thiết phải phản ứng lớn vậy không?

"Ặc, trả lại cho ngươi."

Lam Vong Cơ đoạt lấy buộc lên, tay phải bấm quyết tung một đạo lam quang với Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện nghiêng người tránh thoát, "Này, lấy dây buột trán của ngươi thôi đã muốn động thủ sao?"

"Ta thấy dung mạo ngươi đẹp mắt mới không đánh lại, ngươi đánh ta nữa ta sẽ đánh lại đó!"

"Muốn đánh cứ đánh, không cần nhiều lời." Lam Vong Cơ lúc đang nói chuyện, động tác trên tay cũng chưa dừng lại.

"Đây là ngươi nói, đánh thì đánh." Ngụy Vô Tiện bắn ra một đạo hồng quang về phía Lam Vong Cơ, hai chùm sáng va vào nhau, nổ tung lên vô cùng đẹp đẽ.

Hai người ở trong rừng từ đông đánh đến tây, từ nam đánh đến bắc, cũng không biết đánh tới bao nhiêu ngày đêm.

"A, ngừng lại, không đánh nữa không đánh nữa, mệt chết ta." Ngụy Vô Tiện đặt mông ngồi xuống đất, hắn chưa thấy qua có thể đánh lâu như vậy.

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi đứng lên, chúng ta lại tiếp tục."

Ngụy Vô Tiện khoát khoát tay, "Đánh không lại đánh không lại, ta nhận thua được hay không, ngươi lợi hại ngươi lợi hại nhất."

"Không được, hai ta ngang sức, cũng không phân được thắng bại."

"Ta nói ngươi đừng cứng nhắc vậy được không?" Ngụy Vô Tiện kéo y ngồi xuống, thấy y còn đang nghĩ đến điều đó, tay dùng sức đè y lại.

"Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát." Ngụy Vô Tiện dùng cùi chỉ chọc y, "Chúng ta vậy là không đánh thì không quen biết nhỉ? Bây giờ có thể nói tên ngươi cho ta đi?"

Im lặng một lát, Lam Vong Cơ mở miệng nói: "Lam Trạm."

"Lam Trạm?" Ngụy Vô Tiện thấp giọng gọi hai lần, "Là nhũ danh sao?"

"....Sao ngươi lại biết?"

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ha, ta nói cho ngươi biết nhũ danh của ta, theo tính cách của ngươi, thì hơn phân nửa cũng sẽ nói cho ta biết."

"Ngụy Anh... Là nhũ danh của ngươi?"

"Đúng vậy, nhưng mà rất ít người biết. Bọn họ đều gọi ta là Ngụy Vô Tiện."

"Bọn họ?"

"Đúng, ngươi tên gì?" .

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||

Lam Vong Cơ nói: "Lam Vong Cơ."

"Lam Vong Cơ? Lam Trạm, Lam Vong Cơ...." Ngụy Vô Tiện ở trong lòng đem hai cái tên này gọi mất lần, như là muốn in sâu trong lòng.

___

Spoil chương sau: Giang tông chủ lên sàn.

Các tình yêu đoán xem Tông chủ sẽ loài vật đáng yêu nào?

Gợi ý thân thiện: cứ nhìn tích cách, dễ đoán cực kì 🙃🙃.