【Ma Đạo Tổ Sư | Vong Tiện】Duyên Tâm An

Chương 30



Edit: Đường (HaiTang16)

Beta: Huyên

.............

“Hừ……” Nhiếp Minh Quyết mở mắt, ánh mắt đã khôi phục lại bình thường, lệ khí và sát ý trên người cũng đã biến mất.

“Hổ Vương? Có thể nghe thấy tiếng ta nói không?” Một tay của Ôn Tình quơ quơ hai cái trước mặt hắn ta.

Nhiếp Minh Quyết gật đầu, đứng dậy chắp tay thi lễ nói, “Đa tạ ân cứu mạng của Ôn cô nương.”

“Bổn phận mà thôi.” Ôn Tình rũ mắt nhấp môi nói, lại giống như là đã hạ một quyết tâm nào đó, thẳng tắp quỳ xuống trước mặt hắn ta.

Nhiếp Minh Quyết lập tức kéo nàng dậy, hỏi làm sao vậy.

“Ngày ấy ta có lòng đi giúp bọn họ trị thương, Ôn Triều không nói gì đã bắt lấy ta, ta liền chạy đi, lúc quay trở về phát hiện A Ninh không thấy đâu, tám chín phần mười là bị Ôn Nhược Hàn…… Cầu xin Hổ Vương có thể giúp ta cứu đệ đệ ta ra.”

“Ôn Nhược Hàn quả nhiên là tiểu nhân.” Nhiếp Minh Quyết hừ một tiếng nói, “Trước tiên không nói hôm nay ngươi đã cứu ta, cũng là vì những tộc nhân vô tội đã chết của ta, cho dù cho có bận ta cũng sẽ giúp.”

“Ôn Tình ở đây cảm tạ Hổ Vương trước.”



“Ôn cô nương khách sáo rồi."

“Ôn cô nương.” Ngụy Lăng chạy tới, thấy Nhiếp Minh Quyết đã tỉnh, đầu tiên liền hành lễ rồi mới mở miệng nói, “Ta đi thăm dò ở vùng phụ cận của Báo tộc, có chút phiền toái nhỏ, Ôn Nhược Hàn tên cẩu tặc này còn để lại không ít người ở lại phòng thủ.”

Ôn Tình nhíu mày, sau đó lấy lưỡi dao gạch một vết xướt trên cổ tay, “Để phòng ngừa vạn nhất hãy mau uống máu của ta trước.”

Nhiếp Minh Quyết nói, “Vì sao?”

“Sẽ giải được bách độc, huống hồ hành động của Ôn Nhược Hàn bọn họ thế nào chúng ta cũng không biết được, nhưng tộc nhân của gã sẽ không bị công kích hơn phân nửa là có quan hệ với A Ninh.”

“Là gã đã lấy đi thứ gì trên người của ngươi sao?”

Ôn Tình lắc đầu, “Không biết.”

Ngụy Lăng nói, “Trước hết đừng ngươi quá lo lắng, nếu gã lưu lại Ôn công tử vì còn có chỗ hữu dụng, nhất định hiện tại cậu ấy vẫn đang an toàn.”

Nhiếp Minh Quyết động môi vẫn là đem lời muốn nói nuốt xuống.

“Phải rồi, Kim công tử đâu?”

“Hắn còn đang ở vùng phụ cận của Báo tộc, nếu xảy ra chuyện gì liền sẽ cho chim nhỏ tới báo cho chúng ta biết.”

Nhiếp Minh Quyết biến trở về nguyên hình, nói: “Việc này không nên chậm trễ, bây giờ lập tức xuất phát, hai người các ngươi mau leo lên trên lưng ta.”

........

“Ôn Nhược Hàn, ngươi cho rằng ngươi có thể đánh lại chúng ta sao?” Ngụy Vô Tiện đứng ở phía trước mọi người, phía sau có nhiều người đều đang bị thương, chỉ có mình hắn lông tóc vô tổn thương, pháp lực gì cũng đều dư thừa.

Ôn Nhược Hàn cười nói, “Chẳng lẽ người không nhìn ra sao?”

Dưới đài đã là một mảng máu chảy thành sông, mọi người không đành lòng xuống tay giết chính thân tộc của mình, lại không thể bỏ mặc, chỉ có thể cùng những người khác thay đổi vị trí để giết. Nhưng chỉ cần hơi chần chờ liền sẽ bị thương bởi vết cắn, sợ chính mình sẽ bị nhiễm đến phát cuồng, chỉ có thể tự sát mà chết.

Lam Hi Thần nắm chặt tay, bước thêm một bước đến gần, “Vì sao ngươi nhất định phải dùng loại phương pháp này?”

“Trạch Vu Quân có diệu kế nào khác sao?”

“Vì cái gì nhất định phải hại chết nhiều người như vậy! Mọi người đều là đồng loại mà!!” Đây là lần đầu tiên Lam Hi Thần lớn tiếng nói chuyện như vậy, hơn nữa còn là hét lên.

Ôn Nhược Hàn lau vết máu ở khóe miệng, đứng lên nói, “Đáng tiếc, lại không đủ năng lực để giết chết các ngươi.”

“Ngươi!”

“Nhưng mà, Ngụy Vô Tiện, ngươi nhìn xem đây là ai?” Trong tay Ôn Nhược Hàn xuất hiện một ảo ảnh, bên trong có hai người, một người là Vương Linh Kiều, một người khác lại là Giang Yếm Ly!

“Sư tỷ!”

“Tỷ! Ôn Nhược Hàn! Ngươi bắt tỷ của ta làm gì!” Giang Trừng từ phía xa muốn tiến lên, bị Giang Phong Miên giữ chặt lại.

“Không không không, còn có ngoài tỷ tỷ ngươi nha.” Hình ảnh chuyển sang một bên khác, còn có Ngu phu nhân.

“Lấy tu vi của Tam Nương cũng không đến mức như thế này……”

“Nếu ta nói tu vi của nàng đã bị phế thì sao?”

“Ngươi dám!” Lần này đến lượt Ngụy Vô Tiện tức giận, Lam Vong Cơ nhìn kỹ vài lần, giữ chặt hắn nói, “Tử Điện”

Mọi người lập tức nhìn về phía ảo ảnh, ánh sáng từ Tử Điện vẫn còn, đã nói lên chủ nhân vẫn còn ổn, nếu tu vi bị phế thì Tử Điện sẽ mất đi ánh sáng, nhìn kỹ thì hình như còn có một vòng sáng nhàn nhạt che chở cho hai người.

Giang Phong Miên nói, “Tử Điện có linh sẽ bảo vệ cho chủ nhân, Tam Nương các nàng tạm thời không có việc gì.”

Ôn Nhược Hàn thở dài, “Hiện tại thì không có việc gì, nhưng mà cũng không biết được sẽ thế nào.”

“Ngươi có ý gì?”

“Ý của ta chính là nếu ta chết, Vương Linh Kiều sẽ đẩy các nàng xuống dưới, các ngươi chắc chắn biết nơi này mà đúng không?”

Ngụy Vô Tiện nắm chặt Trần Tình, hắn đương nhiên biết nơi này, đây chẳng phải là nơi Lam Hi Thần đã hạ kết giới, ở bên trong, nhưng tất cả đều là……!!

Hít thở sâu mấy hơi, hắn nói, “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

“Rất đơn giản, ta muốn các ngươi đều phải chết.”

“Ngươi không phải là muốn vị trí đệ nhất này sao, chúng ta cho ngươi, về phần mạng, một mình ta, đổi cho bọn họ.”

“Ngụy Anh!” Lam Vong Cơ khẩn trương nắm lấy tay hắn, Ngụy Vô Tiện nhìn y một cái thật sâu rồi muốn tránh ra, nhưng bị cầm lại thật chặt.

Ôn Nhược Hàn lắc đầu “Ta muốn Giang Trừng giết Giang Phong Miên, Lam Hi Thần giết Lam Vong Cơ.”

“Ngươi nằm mơ!” Giang Trừng cầm lấy Tam Độc đâm về phía gã, lại bị hắn nhẹ nhàng tránh đi, tung một chưởng ra đánh đến nỗi hắn phun một ngụm máu.

“A Trừng, khụ khụ” Tâm tình Giang Phong Miên kích động ho ra một búng máu.

“Ta có nằm mơ không thì ta không biết, nhưng các ngươi không có lựa chọn, chuyện đã tới mức này thì một bước cũng không có đường lui, hôm nay không phải các ngươi chết thì chính là ta chết, chỉ đáng tiếc hai người các nàng.” Trong giọng nói của Ôn Nhược Hàn toàn là tiếc hận, nhưng thật ra trên mặt lại tràn đầy vẻ đắc ý, gã chắc chắn Ngụy Vô Tiện sẽ không giết gã.

Giang Phong Miên đứng dậy từ trên mặt đất, Ngụy Vô Tiện đỡ hắn, vỗ vỗ tay hắn, Giang Phong Miên nói, “A Tiện, làm theo quyết định của chính mình, A Ly sẽ không trách con.”

Ngụy Vô Tiện trừng mắt, “Giang thúc thúc!” Nhưng đáp lại hắn chỉ có gương mặt tươi cười ấm áp dịu dàng của Giang Phong Miên còn có Giang Trừng đang hàm chứa nước mà gật đầu.

Tác giả có lời muốn nói: Kim gia và Giang gia ở nhân giới cho nên cữu cữu tỷ phu Dao muội được gọi là công tử, tiếp đó trang bị sẽ là kiếm _(:з” ∠)_

__o0o__

Có biến....! ಥ‿ಥ