【Ma Đạo Tổ Sư | Vong Tiện】Duyên Tâm An

Chương 31



Edit + Beta: Huyên

............

Có Nhiếp Minh Quyết mở đường, mọi người thuận lợi đi vào trong địa lao của Báo Tộc, quả nhiên thấy được Ôn Ninh đang bị treo lên.

Nửa người trên của cậu để trần, chân bị chôn dưới đất, toàn thân đều là vết thương, máu tươi từng giọt từng giọt chảy xuống, dưới đầu gối đặt đầy bát to bát nhỏ, mỗi một giọt đều vừa vặn chảy vào bên trong, một giọt cũng không lãng phí. Mọi người thấy được cảnh này, đều biết Ôn Nhược Hàn dùng phương pháp gì để tộc nhân không bị công kích.

Ôn Tình che miệng không để cho mình khóc thành tiếng, lau đi nước mắt trên gương mặt, nàng cười đi đến cởi trói cho Ôn Ninh, "A Ninh, tỷ tỷ đến rồi, tỷ tỷ đến đón đệ về nhà."

Ôn Ninh nằm trong ngực nàng động động ngón tay, run rẩy mở mắt ra, bờ môi khẽ nhúc nhích phát ra âm thanh nhẹ như ruồi muỗi, "Tỷ....."

Ôn Tình cố nén nước mắt mắt nói, "Tỷ ở đây, về nhà với tỷ tỷ nào."

Ôn Ninh khẽ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại. Ôn Tình ôm cậu từ dưới đất lên, nhưng bởi vì cảm xúc không ổn định mà cánh tay không có tí sức lực càng run dữ dội hơn, thử mấy lần đều không thành công.

Ngụy Lăng vừa muốn mở miệng nói hay để cho ta đi, Nhiếp Minh Quyết lắc đầu ngăn hắn ta lại. Bọn họ im lặng chờ Ôn Tình có thể vững vàng bế cậu lên, Kim Quang Dao và Nhiếp Minh Quyết đi phía trước mở đường, Ngụy Lăng đi theo một bên thỉnh thoảng giúp một tay.

Vừa ra cửa hang, một con chim liền đáp xuống cánh tay Kim Quang Dao líu ríu không biết nói cái gì đó, chỉ thấy hắn biến sắc nói, "Ôn Nhược Hàn đã bắt Ngu phu nhân và Giang cô nương!"

"Cái gì?" Ngụy Lăng truy vấn, "Vậy hiện tại Vương như thế nào rồi?"

Kim Quang Dao nói, "Vô cùng không tốt."

Nhiếp Minh Quyết giễu cợt nói, "Ôn Nhược Hàn đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào," Dừng một chút lại nói, "Ngươi cũng biết Ngu phu nhân các nàng đang ở nơi nào?"

"Đúng vậy, ở chỗ giam giữ những tộc nhân đang nhiễm bệnh."

Lúc này Ôn Tình đã ổn định được cảm xúc của mình, nhẹ giọng nói: "Các ngươi đi cứu các nàng đi, ta muốn đưa A Ninh trở về." Không đợi ba người đáp lại, nàng lập tức gật đầu nói tiếng cảm ơn rồi xoay người rời đi.

Ba người nhìn theo bóng lưng của nàng hồi lâu không nói chuyện, cuối cùng Ngụy Lăng không nhịn được lên tiếng hỏi: "Nàng, sẽ giết Ôn Triều sao?" Âm thanh rất nhỏ, nhưng hai người bọn họ đều nghe được, nhưng không có người đáp lại hắn ta. Nhiếp Minh Quyết vén vạt áo lên hướng về bóng lưng Ôn Tình quỳ xuống, mặc dù Ngụy Lăng cảm thấy kinh hãi nhưng cũng cảm thấy đây là đương nhiên, ba người cùng quỳ xuống dập đầu ba cái, đều nói dưới đầu gối nam nhi là vàng, nhưng lúc này những thứ ấy tính là cái gì.

"Đi thôi."

"Ừ."

.....

Ngụy Vô Tiện khẽ cắn môi, trong lòng thống khổ vạn phần, nhưng vẫn nâng tay phải lên đem Trần Tình đặt ở bên môi, hắn hận, hận Ôn Nhược Hàn, hận Ôn Triều, hận Ôn Húc, hận Mạc Tử Uyên, nhưng càng hận chính bản thân mình hơn, tu hành mấy trăm năm thì có lợi ích gì, còn không phải là không thể bảo vệ tốt người thân của mình sao, không phải là chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết trước mặt mình, chết đi, đều đi chết hết đi, Ôn Nhược Hàn đi chết đi, Ôn Triều đi chết đi, Ôn Húc Mạc Tử Uyên đều đi chết đi, ta cĩng đi chết đi, chỉ là không biết sư tỷ có trách ta hay không....

Ngụy Vô Tiện chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không nghe được âm thanh bên ngoài, càng không nghe được tiếng gọi của Lam Vong Cơ, hiện tại cả người hắn bị một đám khí đen bao lấy không để người ta thấy rõ cũng vô pháp đến gần.

Xung quanh có nhiều người cũng bắt đầu phát cuồng, dần dần đi đến gần bọn họ, bốn người bảo hộ Ngụy Vô Tiện ở giữa, nhưng lại quên còn có một tên Ôn Nhược Hàn ở gần đây! Gã thấy không có ai chú ý đến gã, tay phải hóa thú nhắm ngay thời cơ đào lấy trái tim Ngụy Vô Tiện!

Lam Vong Cơ vừa gãy đàn vừa quay đầu gọi hắn, nhìn thấy cảnh này trái tim cũng sắp nhảy lên cổ họng, quăng cổ cầm đi cái gì cũng không quan tâm nhào đến ôm lấy hắn, tay phải Ôn Nhược Hàn đâm xuyên qua lưng y.

Lam Vong Cơ cắn chặt răng không để bản thân phát ra âm thanh, chỉ nhẹ giọng gọi, "Ngụy Anh, Ngụy Anh ngươi tỉnh lại đi...."

Ngụy Vô Tiện đang chìm trong một mảnh tăm tối, làm cách nào cũng không chạy ra được, hắn nghe được Lam Vong Cơ đang gọi hắn, nhưng hắn lại không phát ra được âm thanh nào, không có cách nào đáp lại y. Bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu đau, trực giác nói cho hắn biết đây là của Lam Vong Cơ, ngay sau đó hắn lại nghe thấy Lam Vong Cơ lại bắt đầu gọi hắn, hắn hé miệng gọi to Lam Trạm, nhưng làm thế nào cũng không phát ra tiếng. Hắn bỗng cảm thấy bất lực, ngửa đầu quát to một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Lam Trạm y nhất định là bị thương rồi, nhưng ta lại bị nhốt ở cái nơi quỷ quái này không ra được a a a a!!!

Như là biết được khốn cảnh của hắn, Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, ngươi có thể nghe được giọng nói của ta đúng không...."

Ngụy Vô Tiện dùng sức gật đầu, hi vọng cái thân thể này cũng có thể nhúch nhích đáp lại y, có lẽ là ý chí hắn kiên định, có lẽ là có thể điều khiển thân thể của mình, Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn khẽ gật đầu.

"Ưm khụ khụ...." Một chưởng của Ôn Nhược Hàn đánh lên lưng y, Lam Vong Cơ nuốt xuống ngụm máu muốn phun ra, đưa tay dùng sức ôm chặt hắn, cúi đầu in lên môi của hắn, "Ngụy Anh, cho dù ngươi muốn làm gì, phía sau ngươi còn có ta."

Ngụy Vô Tiện nghe được, hắn muốn nói cho Lam Trạm hắn vẫn luôn biết điều đó, hắn muốn nhìn xem vết thương của Lam Trạm có nặng hay không, hắn tựa hồ có thể nhìn thấy Lam Vong Cơ đang dịu dàng nhìn hắn, bên trong cặp mắt kia, chỉ chứa một mình hắn. Hắn còn nghe được giọng nói của Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, Giang Trừng, còn có sư tỷ và tiểu sư đệ, bọn họ đều đang lặp lại duy nhất một câu nói: "Cho dù ngươi làm cái gì chúng ta cũng sẽ ủng hộ ngươi, chúng ta đều là người một nhà!" Ngay sau đó hiện lên ở trước mặt hắn chính là nụ cười của bọn họ, Ngu phu nhân cũng có trong đó, bọn họ đều dịu dàng gọi hắn là A Tiện/sư huynh.... Cuối cùng, là Lam Vong Cơ đang đứng phía trước hắn, giang hai tay cười với hắn, đôi môi hé mở, phun ra mấy chữ, Ngụy Vô Tiện nghe được, y nói là: "Chúng ta về nhà đi." Sau đó hắn dùng sức chạy nhanh nhào vào trong ngực y.

"Lam Trạm!"

"Ngụy Anh?"

Ngụy Vô Tiện mở hai mắt ra, gắt gao ôm chặt lấy Lam Vong Cơ, nhưng chỉ sờ được một tay đầy máu, hắn cúi đầu, phát hiện trên quần áo mình cũng có một mảng lớn máu, nhưng hắn không có bị thương, cho nên đây đều là của Lam Vong Cơ?

Thân thể mất thân bằng lui về phía sau hai bước, hắn thấy trước ngực Lam Vong Cơ đầy máu, biết hắn như muốn đưa tay kéo lấy y, còn chứng kiến y cau lông mày, mặc dù chỉ trong một cái chớp mắt nhưng hắn vẫn thấy được. Không nói lời nào để y quay người lại, quả nhiên, phía sau đẫm máu, còn có một lỗ thủng lớn!

"Lam Trạm...." Vừa mở miệng hắn mới phát giác được giọng nói mình khàn khàn, trên mặt hơi lành lạnh.

Lam Vong Cơ đưa tay lau đi nước mắt của hắn, nói: "Ngươi đã đồng ý với ta sẽ không bị thương nữa."

"Thế nhưng ngươi cũng không thể dùng thân thể của mình cản cho ta!!!" Ngụy Vô Tiện vừa vội vừa tức, lại lần nữa kéo lấy tay y.

Cơ thể Lam Vong Cơ lung lay, Ngụy Vô Tiện lập tức đỡ lấy y, "Lam Trạm, Lam Trạm ngươi có sao không??"

Lam Vong Cơ lắc đầu, nắm chặt tay của hắn, đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên lại đẩy hắn ra.



"Ha ha ha ha ha ha." Khóe miệng Ôn Triều có máu, trên mặt còn có chấm đỏ dọa người, hiển nhiên là đã bị lây nhiễm. "Trước kho chết còn có thể mang theo một người xuống dưới, đáng giá lắm ha ha ha ha ha."

"A a a a a ——!" Ngụy Vô Tiện vung Trần Tình ra trực tiếp đâm xuyên qua bụng gã, "Lam Trạm!"

Tất cả mọi người bị biến cố này làm sững sờ tại chỗ, Lam Hi Thần phản ứng đầu tiên, đáy mắt cũng hiện ra sát ý, nhưng nhiều hơn là bi thương.

Nguỵ Vô Tiện ôm Lam Vong Cơ, nước mắt không cầm được mà chảy xuống, Lam Vong Cơ đưa tay thay hắn lau đi, "Ngươi khóc lên không đẹp mắt tí nào, ta không thích."

Đây là lần đầu tiên Lam Vong Cơ nói không thích, lại là vì không cho hắn khóc.

Ngụy Vô Tiện nghe vậy lập tức nháy mắt hai lần cố gắng ngừng nước mắt lại, "Lam Trạm, Lam Trạm ngươi đừng nói chuyện."

Lam Vong Cơ lắc đầu, "Nếu không nói ta sợ là không còn cơ hội nữa...."

Ngụy Vô Tiện lắc mạnh đầu, "Ta không nghe ta không nghe, ngươi đừng nói nữa ta không nghe!"

"Lam Trạm chúng ta đi tìm Ôn Tình có được không, nàng nhất định có biện pháp, chúng ta đi tìm nàng có được không."

Lam Vong Cơ không nói chuyện, mu bàn tay của y đã bắt đầu nổi chấm đỏ, y nắm chặt ống tay áo Ngụy Vô Tiện, nói: "Ngụy Anh."

"Ơi?" Ngụy Vô Tiện nâng lên gương mặt đầy nước mắt nhìn y, Lam Vong Cơ định đưa tay sờ hắn một lần nữa, nhưng lại từ bỏ.

"Ngụy Anh, giết ta."

"Lam Trạm?" Hai mắt Ngụy Vô Tiện mở lớn, gương mặt đầy vẻ không thể tin.

Lam Vong Cơ giơ tay phải lên, "Trễ nữa là không kịp đâu."

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm vào tay phải của y, làm sao lại thế này, sao lại thành như vậy? Hắn không tin, hắn không tin.

"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ thoáng nhìn cách đó không xa có một thanh đao, đầu ngón tay hơi động, y đưa thanh đao cho Ngụy Vô Tiện, người sau chết sống không chịu nhận.

Lam Vong Cơ cố gắng ngồi dậy từ trong ngực hắn, đôi môi chạm đến môi hắn, ngay lúc hắn chưa lấy lại tinh thần, một thanh đao đâm vào người mình.

"Phập" Tiếng lưỡi đao đâm vào cơ thể làm hắn tỉnh lại, Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn cây đao cắm ở bụng y, không dám rút ra, cũng không dám mở miệng nói chuyện.

Lam Vong Cơ nở nụ cười thìm thầm bên tai hắn, "Ngụy Anh, ta thích ngươi."