Ma Đế Tái Xuất

Chương 10: Thị nữ Tiểu Nguyệt là công chúa



Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đêh, Tiêu Nhất Phi quay đầu lại nhìn ra ngoài viện, chỉ thấy một nữ nhân mặc áo xám đang đứng ngoài cửa.

Nữ nhân này khoảng mười tám, mười chín tuổi, tuy y phục của nàng ta đơn giản nhưng không thể che giấu khuôn mặt xinh đẹp, là một mỹ nhân hiếm có. Khi thấy hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng ta liền cúi đầu hành lễ nói:

“Bái kiên Tiêu thiếu gia, phu nhân sai nô tỳ đến hầu hạ thiếu gia. Nô tỳ tên là Liên Nguyệt, người cứ gọi nô tỳ là Tiểu Nguyệt”.

Tiêu Nhất Phi cười khổ một tiêng, nói: “Tiểu Nguyệt tỷ tỷ không cần khách khí, ta

không phải thiếu gia, tỷ gọi ta Nhất Phi là được rồi. Sư nương đưa tỷ đêh đây chăm sóc việc ăn uống và sinh hoạt của ta, ta thật sự từ chối không được, về sau phải làm phiền Tiểu Nguyệt tỷ tỷ rồi”.

“Hầu hạ Nhất Phi thiếu gia vốn là bốn phận của nô tỳ”, nghe thấy giọng điệu hiền lành của hắn, tảng đá trong lòng Tiểu Nguyệt như được tháo xuống.

Nàng ta vốn là công chúa của một vương triều phàm trần, tên là Liên Nguyệt, vì mẩu thân của nàng ta không muốn nàng ta bị lôi vào chuyện chính trị cho nên đã nỗ lực rất nhiều để nàng ta trở thành đệ tử tạp dịch của phủ Lạc Thư.

Từ khi còn nhỏ, nàng ta đã đi theo Lâm Tử Vận vào Vấn Thiên Tông, hầu hạ một nhà Tô Thiên Dịch, do Lâm Tử Vận cực kỳ nhân hậu cho nên thị nữ các nàng cũng

được sống thoải mái.

Hôm nay tự nhiên nàng lại bị ban cho một đệ tử chân truyền mới làm thị nữ, lúc đầu nàng cảm thấy rất sốc, còn cho rằng mình đã làm gì sai.

Hay là do đệ tử chân truyền mới có điểm gì đó bất phàm đêh mức xứng đáng nhận được sự quan tâm của phu nhân của mình? Muốn dùng sắc mê hoặc người?

Vốn hiểu lầm ý tứ của Lâm Tử Vận khi đưa mỹ nhân như nàng ta đến đây, cho nên trong lòng nàng ta cảm thấy rất bất ổn.

Khi nhìn thấy hóa ra chỉ là một cậu bé khoảng mười tuổi thì nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, về sau tỷ sống ở phòng tầng một đi, ta sống ở tầng 3, có chuyện gì thì tỷ cứ lên trên tầng 3 tìm ta. Tỷ

đi sắp xếp phòng trước đi”, Tiêu Nhất Phi không biết nàng ta đang nghĩ gì liền phất tay áo nói.

Tiểu Nguyệt nhận lệnh, liền cúi đầu bước vào dọn dẹp phòng mình.

Tiêu Nhất Phi nhìn theo bóng lưng của nàng ta, mỉm cười một mình, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, xoay người đi về căn phòng trên tầng ba, ngồi khoanh chân tự vận khí, hấp thu thiên địa linh khí.

Nếu Hướng Thiên Ca và Tô Thiên Dịch nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ kích động, dù sao thì ởthời điểm này vẫn chưa có ai truyền thụ cho Tiêu Nhất Phi pháp quyết của Vấn Thiên Tông.

Nhưng Tiêu Nhất Phi biết, ở kiếp trước thì sau khi màn đêm buông xuống sẽ chẳng

có ai đêh tiếu viện của hắn, cũng không biết Tiểu Nguyệt này có tính cách như thế nào.

Nhưng đã có thể trởthành thị nữ của Lâm Tử Vận thì chắc cũng là người biêt phân nặng nhẹ, sẽ không vô duyên vô cớ đấy cửa phòng của hẳn, cho nên hắn cũng không cần phải kiêng dè quá nhiều. Hắn phải bắt đầu tu luyện càng sớm càng tốt.

Hắn không muốn lãng phí thêm nhiều thời gian. Cho dù hắn muốn làm gì thì thứ quan trọng nhất vẫn là thực lực, không có thực lực thì chỉ có thể phẩn nộ một cách vô ích.

Lúc này Vô Tướng Tâm Kinh, Vấn Thiên Cửu Quyển, Tinh Thần Chân Giải lần lượt lướt qua trong đầu hắn, hắn đang kết hợp giữa Tinh Thần Chân Giải và Vấn Thiên cửu Quyến, lại dùng Vô Tướng Tâm Kinh điều hòa những điểm bất đồng giữa Vấn Thiên

Tiêu Nhất Phi nhìn thấy bộ dáng Tô Diệu Tinh sôi nổi nhảy nhót liền có chút đăm chiêu, một sư tỷ ngây thơ khả ái, lại còn có dung mạo xinh đẹp như thế, làm gì có thiếu niên nào không yêu thích chứ?

Năm xưa chính hắn cũng rất ái mộ sư tỷ của mình, nhưng do thân phận cùng thiên phú thấp kém cho nên kiếp trước hắn vô cùng tự ti, tự biết bản thân không xứng với sư tỷ, cho nên đã đem sự ái mộ đó chôn sâu tận đáy lòng, chưa từng nói ra.

Chỉ sợ đến cuối cùng thì Tô Diệu Tình cũng không hề biết sư đệ ngốc của mình đã từng ái mộ mình.

Sau đó, Tô Diệu Tình gặp được Huyền Dịch phong hoa tuyệt đại, hai người nhất kiến chung tình, cuối cùng, tuy rằng mang danh liên hôn nhưng mối tình của họ cũng đã trởthành một giai thoại.

Trong bữa tiệc đính hôn, người sư đệ tan nát cõi lòng, ngoại trừ sư nương nhìn ra sự ảm đạm của hắn và khuyên nhủ hắn thì cũng không còn ai để ý đến.

Tiêu Nhất Phi không còn là tiểu tử ngốc nghếch không biết vận khí ở kiếp trước nữa, hắn lặng lẽ vận chuyển Vấn Thiên cửu Quyển đế điều hòa khí tức trên đường đi, mặc dù vẫn khá khó khăn nhưng ít nhất hắn đã không hoàn toàn vô lực như kiếp trước nữa.

Tô Diệu Tình đi phía trước, thấy hẳn có thể thoải mái di chuyển, thong dong không mệt, cô bé hừ một tiếng, bước chân càng nhanh hơn.

Tiêu Nhất Phi cười khổ một tiếng, tại sao trước đây hắn không nhận ra sư tỷ của mình lại tinh ranh như vậy? Hắn phải tăng tốc độ để bắt kịp, vốn vận khí đã có chút

khó khăn nên khi hắn tăng tốc thì hơi thở của hắn nhất thời trở nên gấp gáp.

Tô Diệu Tinh ở phía trước nghe được tiếng thở gấp của hắn thì mỉm cười đắc ý, tốc độ lại trở nên nhanh hơn.