Ma Đế Tái Xuất

Chương 11: Tô Diệu Tình tinh ranh



Cuôl cùng sau khi vất vả leo lên sườn núi, hắn thây nơi đây trồng vô số cây lim đen, loại gỗ này là một loại linh thực phố biến, sinh trưởng cực nhanh, trong tông môn thường dùng để luyện chê’vũ khí, luyện đan và nhóm lửa, đặc điểm duy nhất của nó chính là cứng.

Phải có 2 người ôm thì mới ôm hết được chu vi của thân cây lim đen, cây nhỏ nhất cũng cần phải có một người ôm hết vòng tay. Tiêu Nhất Phi đi đêh đây thì thở dốc, mà Tô Diệu Tinh và Tiếu Bạch dù bận vẫn ung dung nhìn hắn chê cười.

Tô Diệu Tinh dẩn Tiêu Nhất Phi băng qua khu rừng, đi được một lúc thì đến một nơi được bao phủ dày đặc bởi những cây lim đen, mỗi cây lim đen ở đây đều có thân to như một bể nước, cứng chắc rậm rạp.

Tiêu Nhất Phi trợn mắt há hốc mồm. Hắn biết rất rõ nơi này, mỗi một cây lim đen lớn như vậy đều phải được trồng ít nhất một trăm năm. Đây rõ ràng không phải là thứ mà một đệ tử nhập môn như hắn có thể động vào được.

“Chính là nơi này, trong ba tháng tới đệ chỉ cần mỗi ngày chặt một cây là được”, Tô Diệu Tinh nghiêm túc nói.

Tiêu Nhất Phi biết rằng mục đích của việc chặt cây là để rèn luyện khí lực, tăng cường sức khỏe cho đệ tử nhập môn, hơn nữa giúp các đệ tử có thể thông qua việc chặt cây mà cảm ứng được linh khí tuần hoàn trong cơ thể. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn phải chặt những cái cây này.

“Sư tỷ, cây lim đen này dày như vậy, sao đệ có thể chặt được? Sư tỷ có chắc là

đệ tử nhập môn có thế chặt những cái cây này không? Có phải là nhầm lẩn không?”, Tiêu Nhất Phi kinh ngạc hỏi.

“Ý của đệ là ta đi lừa đệ sao? Làm sao đệ biết đây là cây lim đen?”, Tô Diệu Tinh hừ một tiếng nói.

Tiêu Nhất Phi nghe vậy liền liên tục xua tay nói: “Không, không, ý của ta là, sư tỷ, ta vừa mới nhập môn, còn cần phải rèn luyện nhiều hơn mới có thể giỏi như tỷ. Hôm qua Thiên Ca sư huynh đã nhắc tới cây lim đen này với đệ trong bữa ăn. Nó là một loại cây cực kỳ cứng”.

Hắn dừng một chút rồi mỉm cười làm lành nói: “Không phải người có đạo hạnh cao thâm như tỷ thì không thể chặt nổi những cái cây này. Tỷ xem tay của ta rất nhỏ, có phải là tỷ đã nhớ nhầm rồi hay không? Ta vốn không cần chặt những cái

cây này”.

Hắn hiểu bản chất của Tô Diệu Tinh còn trẻ con, bây giờ mới nhận một tiểu sư đệ, mà tiểu sư đệ lại nhận được nhiều chú ý khiêh cho cô bé không còn muốn làm sư tỷ nữa, cảm thấy rất không vui liền muốn ra oai phủ đầu!

“Ha ha… tay chân nhỏ bé…”, Tô Diệu Tình nhìn thấy Tiêu Nhất Phi vừa nói vừa ôm cánh tay mình thì ôm bụng cười, một lúc sau mới vất vả nghiêm mặt nói.

“Được rồi, đệ nói có lý, là ta suy nghĩ chưa chu toàn, đi theo ta”. Nói xong, cô bé mỉm cười xoay người dẫn Tiêu Nhất Phi đi đến một khu rừng khác, những cây lim đen ở đây đều nhỏ, là cây non chỉ to bằng bắp đùi, khá mảnh khảnh.

Tiêu Nhất Phi thở phào nhẹ nhõm, hắn

thật sự không muốn đối đầu với mấy cây lim đen hơn trăm năm tuổi, lập tức cười nói: “Đa tạ sư tỷ!”

Tô Diệu Tinh cố gắng hết sức để hành động như một sư tỷ, nói: “Được rồi, đệ chặt cây ở đây đi! Ta đi làm nhiệm vụ của mình”. Nói xong, cô bé quay người, mỉm cười rời đi.

Sáng nay, Tiêu Nhất Phi một mình ở đây đối mặt với những cây lim đen, mài, ép, chặt, chẻ, cưa, bẻ, miễn cưỡng dùng răng cắn, nhưng hắn vẫn không thể làm cho cây bị gãy, cho dù hắn đã có phương pháp thở để điều hòa hơi thở, cùng với một phương thức vận lực đặc biệt.

Nhưng dù sao thân thể của hắn gầy yếu, sau hai giờ, mặt trời lên cao, toàn thân hắn đổ mồ hôi giàn giụa, tay chân cũng bủn rủn vô lực, nhưng cũng chỉ mới chặt qua được nửa thân cây lim đen, nửa còn lại vẫn

gắn vào thân cây nguyên vẹn như cũ.

Lúc này lại có một tiếng hát truyền đến, hắn nhìn thấy Tô Diệu Tinh đang ngâm nga một bài hát không rõ lời, cùng Tiểu Bạch nhảy nhót trở lại, thấy bộ dáng chật vật của Tiêu Nhất Phi, lại nhìn về phía cây lim đen, cười nói: “Sư đệ, đệ có cần giúp đỡ không?”

“Vâng! Sư tỷ cứu mạng!”, Tiêu Nhất Phi co được dãn được, không chút khách khí!

“Gà mờ!”, Tô Diệu Tình lắc đầu giơ rìu lên rồi thả xuống, lưỡi rìu xé gió lao tới. “Âm!” một tiếng, cây lim đen đổ xuống, cô bé lại nhìn Tiêu Nhất Phi với vẻ mặt đầy đắc ý-

Tiêu Nhất Phi vội vàng nói: “Sư tỷ thật lợi hại! Tạ ơn sư tỷ giúp đỡ, sau này ta sẽ cố gắng tự mình xử lý!”

Tô Diệu Tinh liếc hắn một cái, lên mặt cụ non nói: “ừm, không tồi không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy, trở về đi!”

Nói xong, cô bé liền khoanh tay nhỏ, kiêu ngạo cùng Tiểu Bạch bước ra khỏi khu rừng.

Tiêu Nhất Phi thở dài, ôi, thật dọa

* < • • người…

Đương nhiên, khóa học buổi sáng không dễ dàng kết thúc như vậy, Tiêu Nhất Phi theo Tô Diệu Tình trở lại quảng trường trong điện, Hưóng Thiên Ca đã đợi ở đây rất lâu, tu vi của hắn hiện tại đã đến bình cảnh, Tô Thiên Dịch muốn đế cho hắn ta dạy dỗ sư đệ sư muội, lấy cầu loại suy.

Nhìn thấy hai người trở về, Hưóng Thiên Ca bắt đầu nói chuyện và hành động rất mẫu mực, dạy cho bọn họ một bộ kiếm

pháp. Kiếm pháp không phức tạp, hắn ta làm mẫu một lần, múa kiếm một đoạn.

Tô Diệu Tinh đã học được từ lâu, Tiêu Nhất Phi kỳ thực cũng đã học được từ lâu, sau khi nhìn qua một lần thì liền nói với Hướng Thiên Ca: "Sư huynh, ta đã học xong rồi".

Hai người Tiêu Nhất Phi lần lượt múa lại bộ kiếm pháp với Hướng Thiên Ca, Hướng Thiên Ca thỉnh thoảng sẽ đưa ra gợi ý về cách chuyển động tứ chi. Đây là bài tập thể dục buổi sáng của họ.

Tập thể dục buổi sáng xong, Tô Diệu Tinh chạy thẳng một mạch về tiểu lâu của mình, đi rửa mặt chuẩn bị ăn điểm tâm.

Tiêu Nhất Phi cũng cùng Hướng Thiên Ca cáo từ, trở về phòng, bảo Nguyệt Nhi đi lấy cho mình một xô nước nóng, rửa sạch

mùi mồ hôi, thay y phục.

Một lúc sau, Nguyệt Nhi đi vào bấm báo: "Nhất Phi sư huynh, chủ mẫu sai người gọi người qua dùng điểm tâm". Sắc mặt của nàng ta rõ ràng là rất ngạc nhiên, như thể không hiểu tại sao ai cũng phải tập huấn hàng ngày nhưng chỉ có mình Tiêu Nhất Phi lại có được quang vinh này.

Tiêu Nhất Phi vội vã đến phòng ăn, trong bữa sáng, Tô Thiên Dịch hỏi Tiêu Nhất Phi vài câu hỏi về tình hình buổi sáng, Tô Diệu Tình thêm mắm thêm muối quởtrách Tiêu Nhất Phi, Tiêu Nhất Phi xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng Tô Thiên Dịch.

Cho dù là người trọng sinh thì hắn cũng không thể chịu nổi sự mất mặt này, cho nên thầm hạ quyết tâm gác hết kế hoạch sự nghiệp to lớn sang một bên, không để người ta làm mất mặt nữa.

Tô Thiên Dịch nghe con gái nói, liên tục lắc đầu, cuối cùng xua tay, chỉ nói hai chữ: "Ăn cơm".

Lâm Tử Vận cũng cười hỏi Tiêu Nhất Phi có quen sống ở đó không, nếu có nhu cầu gì có thể nói với sư nương.

Điều này khiến Tiêu Nhất Phi cảm động không nói nên lời, kiếp trước hắn nhập môn muộn, sư nương đã chăm sóc hắn rất tốt, dù là kiếp trước hay kiếp này thì sư nương vẫn đối xửtốt với hắn như vậy.

Sau bữa ăn sáng, Hướng Thiên Ca dẫn Tiêu Nhất Phi sang một phòng bên, lớp học buổi sáng của Tiêu Nhất Phi chính thức bắt đầu, Hướng Thiên Ca nghiêm túc nói:

"Tiểu sư đệ, đệ vừa mới gia nhập Tiên Môn, để ta nói cho đệ biết một chút, bí pháp bổn phái bất truyền chính là Vấn Thiên cửu

Tô Thiên Dịch nghe con gái nói, liên tục lắc đầu, cuối cùng xua tay, chỉ nói hai chữ: "Ăn cơm".

Lâm Tử Vận cũng cười hỏi Tiêu Nhất Phi có quen sống ở đó không, nếu có nhu cầu gì có thể nói với sư nương.

Điều này khiến Tiêu Nhất Phi cảm động không nói nên lời, kiếp trước hắn nhập môn muộn, sư nương đã chăm sóc hắn rất tốt, dù là kiếp trước hay kiếp này thì sư nương vẫn đối xửtốt với hắn như vậy.

Sau bữa ăn sáng, Hướng Thiên Ca dẫn Tiêu Nhất Phi sang một phòng bên, lớp học buổi sáng của Tiêu Nhất Phi chính thức bắt đầu, Hướng Thiên Ca nghiêm túc nói:

"Tiểu sư đệ, đệ vừa mới gia nhập Tiên Môn, để ta nói cho đệ biết một chút, bí pháp bổn phái bất truyền chính là Vấn Thiên cửu

Quyển, nền tảng của tông môn ta".

‘Vấn Thiên cửu Quyển, mỗi quyển tương ứng với một tầng cảnh giới. Những người tu hành chúng ta được chia thành chín tầng cảnh giới: luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, xuất khiếu, hợp thể, động hư, đại thừa, độ kiếp. Mỗi tầng cảnh giới đều chia làm chín tiểu cảnh giới. Tiểu sư đệ, đệ mới nhập môn nhất định không được nóng nảy hấp tấp mà phải rèn luyện từ từ".

"Sư huynh, ta hiểu rồi", Tiêu Nhất Phi liên tục gật đầu.

Hướng Thiên Ca đứng thẳng, nghiêm nghị nói: “Sở dĩ muốn đệ không được nóng vội là bởi vì sau khi đột phá một cảnh giới thì thực lực không phải lúc nào cũng ổn định mà sẽ biến hóa tùy theo người đột phá, ví dụ như như luyện khí đột phá tới trúc cơ, liền chia làm thiên đạo trúc cơ, địa mạch

trúc cơ, nhân đạo trúc cơ".

"Trong số đó, thiên đạo trúc cơ thành tựu cao nhất, không chỉ có linh lực khí lực được tăng cường nhiều hơn mà còn có được những thiên phú hiếm thấy. Ví dụ như thiên phú của sư huynh là Đại Đạo Than Hỏa, liền có thể cho sư huynh thuộc tính hỏa mạnh hơn, cùng khả năng hấp thu linh lực hỏa nguyên nhanh hơn".

"Mồi người đều có thiên phú khác nhau, có một số thiên phú khá yếu nhưng cũng có một số thiên phú nghịch thiên. Đừng đánh giá thấp sự khác biệt này, có thể trong một hai cảnh giới chưa xuất hiện nhiều khác biệt, nhưng khi đột phá từng tầng một, ở giai đoạn tu luyện sau này, cho dù chỉ là kim đan nhưng có căn cơ vững chắc thì hoàn toàn có thể khiến nguyên anh cúi đầu".

"Cho nên, tiểu sư đệ, ngươi nhất định không được nôn nóng, phải xây dựng cho mình một nền tảng vững chắc! Tông môn tu hành nhiều như vậy, tại sao chỉ có Vấn Thiên Tông, Huyền Nguyệt Cung cùng Vô Tướng Tự thống trị? Đó là bởi vì chúng ta chú trọng nền tảng vững chắc. Có thể chúng ta không tiến bộ nhanh, nhưng luôn ở trạng thái vững chắc hơn".

"Còn có một điều ta không thể không cảnh cáo đệ, bổn môn kỳ thuật tinh thâm thần diệu, tà ma yêu nhân thường xuyên theo dõi. Đệ phải lập lời thề độc, sau khi học thành tuyệt đối không truyền cho người ngoài, chỉ truyền cho đệ tử tông môn. Một khi bí mật bị lộ ra ngoài, sẽ có tâm ma nảy sinh, đại đạo khó thành!"

Trong lòng Tiêu Nhất Phi cảm khái, kiếp trước khi rời khỏi tông môn hắn chỉ có

tu vi kim đan, kết quả chỉ học được bốn phần đầu trong Vấn Thiên cửu Quyển, rồi sau đó chỉ có thể chủ tu Tinh Thần Thực Giải, hẳn không ngờ kiếp này còn có cơ hội tiếp tục tu luyện hợp nhất tam giáo.

Nhưng hắn lập tức thanh tỉnh, chém đinh chặt sắt nói: "Vâng, thiên đạo trên cao làm chứng, nếu đệ tử Tiêu Nhất Phi sau này tiết lộ bí pháp của Vấn Thiên Tông ra ngoài thì sẽ bị thiên lôi đánh chết, chết không có chỗ chôn!"