Ma Đế Tái Xuất

Chương 2: Làm sao để chứng minh nàng là thê tử của ta



Một lúc sau, thị nữ xinh đẹp dẫn hắn lên một đại sảnh trên tầng cao nhất.

Nữ nhân tuyệt mỹ mà hắn rất quen thuộc bây giờ đang nghiêm chỉnh ngồi trên chiếc ghế ngọc giữa đại sảnh.

Nhìn thấy hai người đi vào, trên gương mặt thanh lệ động lòng người của Liễu Sương Yên lộ ra chút đăm chiêu, nàng xua tay nói với thị nữ: “Ngươi lui xuống đi”.

Thị nữ cúi người lui về phía sau, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng đang nhìn về phía mình, trong lòng Tiêu Nhất Phi chọt giật lên một cái, cảm giác bối rối không thể giải thích được.

“Tên của ngươi là Tiêu Nhất Phi đúng không? Ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi

lại biết tên ta? Ngươi là ai? Ngươi có phải là gián điệp của Ma Giáo hay không?”, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Liễu Sương Yên truyền đến.

“Sương Yên, tất nhiên ta không phải là gián điệp của Ma Giáo, ta biết chuyện này có thể có chút kỳ quái, nhưng kỳ thực ta là người từ tương lai trở về, tương lai ta thật sự sẽtrởthành phu quân của nàng”, Tiêu Nhất Phi nhanh chóng giải thích với Liễu Sương Yên.

Thấy hắn vẫn càn quấy như vậy, sắc mặt Liễu Sương Yên càng thêm lạnh lùng, hai tay nàng siết chặt thành ghế ngọc.

Nàng là tiên tử Quảng Hàn được toàn bộ giới tu tiên ngưỡng vọng, người cũng như tên, lạnh lùng như tiên tử cửu Thiên, lại băng thanh ngọc khiết. Nàng là người tình trong mộng của vô số người tu tiên, từ khi

học đạo đến nay có vô số thiên kiêu chi tử phải quỳ xuống dưới váy nàng.

Với những gì mà bản thân đã trải qua, nàng cảm thấy rất chán ghét nam tử trên thếgian, chỉ một lòng hướng đạo, không quan tâm đến tình yêu nam nữ, vì vậy cho đến nay nàng vẫn độc thân.

Từ khi tu vi của nàng đạt đêh Đại Thừa Kỳ, không hề có nam nhân nào dám ngạo mạn trước mặt nàng.

Không ngờ trước mặt chỉ là một đứa trẻ được nàng nhất thời mềm lòng cứu vớt trong thôn trang bị sói tập kích mà lại dám mở miệng bất kính với mình, hơn nữa còn không ngừng hồ ngôn loạn ngữ.

“Rốt cuộc ngươi đang nói bậy bạ gì vậy? Ngươi đừng tưởng mình là một đứa trẻ thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Nếu như ngươi

còn dám nói hưu nói vượn nữa thì ngươi có tin ta sẽ giết ngươi hay không? Rốt cuộc là vì sao ngươi biết tên của ta? Là kẻ nào sai khiến ngươi tới đây?”

Liễu Sương Yên cau mày, mím đôi môi đỏ mọng.

Làm phu thê nhiều năm, Tiêu Nhâ’t Phi rất hiểu Liều Sương Yên, nhìn thái độ này của nàng, chắc chắn là nàng đã động đêh sát ý.

“Phải làm sao để ta có thể chứng minh nàng là thê tử của ta? Điều này thực sự khó khăn. Tất nhiên là nàng đã tự mình nói cho ta biết tên thật của mình. Nàng đã nói cho ta biết khi đưa ta về cố hương Liễu Châu của nàng”, Tiêu Nhất Phi nói với vẻ mặt buồn bã.

“Đúng rồi, trái cây mà nàng thích ăn

nhất là chuối, con vật nàng sợ nhất là rắn, nàng còn không thích chó mèo, bởi vì trước khi tu tiên thì nàng đã bị chó mèo cắn. Nhũ danh của nàng là Yên Yên, tên là do phụ thân của nàng tìm thầy tướng số tính toán rồi đặt cho…’1

Hắn vắt hết óc suy nghĩ ra những chuyện mà chỉ bọn họ biết, kể ra từng chuyện từng chuyện liên tục giống như gà mổ thóc.

Liễu Sương Yên càng nghe càng tỏ ra nghiêm trọng, rất nhiều sởthích của nàng kỳ thực cũng bị kẻ này biết.

Xem ra trong Phi Tuyết Điện có một gián điệp ẩn nấp bên cạnh nàng đã lâu, hơn nữa còn rành rẽ rất nhiều chuyện trong Vấn Thiên Môn trong lòng bàn tay, còn có thể nói một cách tỉ mỉ.

Tiêu Nhất Phi đang hăng say kể chuyện, lại không chú ý đến sát ý của Liễu Sương Yên càng ngày càng mạnh, chỉ nhìn thấy Liễu Sương Yên từ chỗ ngồi đứng dậy, nhẹ nhàng giơtay ngọc lên.

Tiêu Nhất Phi chỉ cảm nhận được một lực hút truyền đến, hắn không thể khống chế mà bị hút giữa không trung, cổ hắn bị một bàn tay vô hình bóp chặt, hai chân hắn không ngừng giãy đạp.

“Ngươi nói ngươi là phu quân của ta, còn nói ngươi tới từ tương lai, vậy ngươi nói cho ta biết tương lai sẽ xảy ra những chuyện gì? Ngươi cho rằng ta sẽ tin vào loại chuyện vớ vấn này của ngươi hay sao?”, Liễu Sương Yên chế giễu nói.

“Những thứ ta nói đều là sự thật. Đúng rồi, nàng có Tiên Thiên Hàn Băng Tuyệt Mạch, thứ nàng tu luyện chính là Băng Tâm

Quyết chứ không phải Thiên cửu Quyển của Vấn Thiên Tông,… còn có… nàng nhìn xem đây là cái gì?”

Tiêu Nhất Phi bị bóp nghẹn đến không thở được, hắn giãy đạp 2 chân trên không trung, khó nhọc nói.

Tiêu Nhất Phi chật vật dùng đôi tay nhỏ bé của mình vẽ lên không trung, Liễu Sương Yên vừa nhìn thấy hình vẽ liền biết đây chính là con đường tu luyện của Băng Tâm Quyết mà mình đang tu luyện.

Liễu Sương Yên sửng sốt, ngoại trừ sư phụ của nàng thì không ai biết về công pháp chủ tu của nàng. Nếu như trước đó sát ý nàng bộc phát chỉ là để dọa Tiêu Nhất Phi thì bây giờ sát ý trong lòng nàng chính là thật.

Liễu Sương Yên nhịn không được mà

dồn thêm sức mạnh vào tay, lạnh lùng nói:

“Không ngờ ngay cả chuyện này mà ngươi cũng biết, xem ra tổ chức của các ngươi đã thâm nhập rất sâu vào Phi Tuyết Điện của ta. Nói cho ta biết, kẻ nào trong điện của ta là gián điệp của ngươi, thì ta còn cho ngươi chết sảng khoái!”

Tiêu Nhất Phi cảm giác càng ngày càng khó thở, hai chân bắt đầu cứng đờ, trong mắt chỉ còn lại lòng trắng, mọi thứ trước mắt càng ngày càng tối, hắn chắc chắn sắp chết!

Bàn tay hắn bất giác co giật. Tiêu Nhất Phi biết, nếu không nói ra được thêm một ít chứng cứ xác thực mang tính quyết định thì có lẽ hắn thật sự phải chết ở đây.

Đường đường là Ma quân sống lại nhưng lại chết dưới tay thê tử tương lai, nói

ra đúng là đáng châm chọc.

“Sương Yên… ta biết dưới đùi phải của nàng có một vết bớt màu đỏ, giống như giọt lệ. Trên ngực phải của nàng có một đóa sen băng… đóa sen băng màu lam, do nàng tu hành Băng Tâm Quyết cho nên mới tạo thành…”

“Pháp quyết này chính là một loại công pháp lô đỉnh, trước khi tu vi đạt đến Đại Thừa Kỳ mà phá công thì công lực sẽ có thể truyền cho người khác. Sư phụ của nàng cho nàng tu luyện pháp quyết này vì muốn đem tặng nàng cho người khác để đổi lấy linh đan diệu dược kéo dài sự sống, sau đó bị nàng phát hiện và giết chết”.

“Lần đầu nàng đêh kỳ kinh là trước khi nàng đạt đến Trúc Cơ Kỳ, khi đó nàng 15 tuổi, nhưng cái gì cũng không hiểu, sợ đến mức chạy đến chỗ sư phụ khóc, tưởng mình

sắp chết. Sương Yên,… mau thả ta ra, ta thật sự sắp chết rồi”.

Tiêu Nhất Phi cảm thấy đầu óc càng ngày càng mơ hồ, dùng hết sức bình sinh mà hô lớn.

Liễu Sương Yên nghe được những lời này, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời đỏ bừng, lạnh lùng trong chốc lát, cuối cùng cũng không khỏi buông lỏng bàn tay đang siết chặt của mình ra.

Tiêu Nhất Phi không còn bị khống chế liền ngã xuống đất, cố gắng hít thở rồi ho dữ dội.

“Khụ khụ… Bây giờ nàng đã tin ta chưa? Tất cả đều là… khụ… do chính nàng nói với ta. Ngoại trừ trời biết, đất biết, ta biết, nàng biết thì không có người nào khác biết về cơ thể của nàng… Cơ thể của nàng ngoại

trừ ta thì không có người thứ ba nhìn thấy, cho nên thông tin này chắc chắn không phải là do gián điệp cung cap”.

Tiêu Nhất Phi không khỏi cảm thấy sợ hãi sau khi suýt chết dưới tay Liễu Sương Yên, sau một lúc liền tức giận nói.

“Không thể nào, làm sao có thể? Làm sao ngươi biết được những điều này? Trừ ta ra sẽ không có ai biết!”, lúc này Liễu Sương Yên giống như người mất hồn, miệng thì thào nói.

Không biết nàng đang nghĩtới cái gì, sắc mặt lại đột nhiên trắng bệch, sau đó vô lực lui lại mấy bước, suy sụp ngã ngồi trên ghế ngọc.

Ngay cả Băng Tâm Công của Băng Tâm Quyết cũng không thế trấn an được lòng nàng lúc này, nàng biết tâm tư của

mình đang hỗn loạn đêh cỡ nào. Những thứ mà đứa trẻ trước mặt kể ra quả thật đều là những thứ mà ngoài nàng thì không có người thứ hai biết.

Đặc biệt là chuyện giữa nàng và sư phụ, chính nàng giết sư thượng vị, đây chính là chuyện bí mật nàng giấu kín ởtận đáy lòng, khó có thể tưởng tượng được lại có một ngày nàng tự đem chuyện này nói cho người khác biết.

Lại còn những đặc điểm riêng tư trên cơ thể nàng, chẳng lẽ đứa trẻ trước mặt này lại chính là phu quân tương lai của mình, điều này thật sự không có khả năng, không thể nào là sự thật! Bản thân nàng bởi vì chuyện của sư phụ mà vẫn luôn luôn chán ghét nam tử trên thế gian!

Liễu Sương Yên cố gắng hết sức để duy trì sự thanh tỉnh của mình với Băng Tâm

Quyết, lại hỏi hắn: “Ngươi đã nói ngươi đến từ tương lai, vậy ngươi có thể tiếp tục nói cho ta biết những chuyện tương lai hay không? Còn nữa, ngươi là ai? Vì sao ngươi lại đến đây?”

Nghe Liễu Sương Yên hỏi với vẻ mặt nghi hoặc, Tiêu Nhất Phi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết nàng đã tin tưởng hắn, liền không khỏi rơi vào hồi ức.

“Tương lai mấy trăm năm nữa chính là đến ngàn năm loạn thế, năm mươi năm sau chính tà đại chiêh mở ra lần thứ 2, hai phe chính tà chết trận vô số, sau đó đại chiến lần thứ ba, thứ tư cũng lần lượt xảy ra, Thần Châu gió lửa không ngừng, Xích Tiêu Giáo gia nhập Ma Giáo, Lạc Thư Môn chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Môn chủ chết trận, cung chủ Huyền Nguyệt Cung cùng hai vị thánh sử thánh điện Tinh Thần đồng quy vu tận,

hai đại thần tăng Vô Tướng Tự Tuệ Tâm, Huệ Minh viên tịch”.

“Trong Vấn Thiên Tông có bốn điện bị hủy, Vô Nhai Điện bị hủy bởi tông nội đấu tranh,Trường Sinh Điện, Xích Vân Điện, Nho Phong Điện gần như bị phá hủy toàn bộ. Chân nhân Quảng Vi của Càn Khôn Điện có khả năng cao có cấu kết cùng Ma Giáo! Tưong lai mấy trăm năm, giá cả các loại vật liệu chiến tranh, hộ son đại trận, đan dược,… điên cuồng tăng cao…”

‘Vê phần ta, vốn chỉ là một đệ tử tạp dịch của Vấn Thiên Tông, ta đã nỗ lực nhiều năm đểtrởthành một đệ tử chân truyền. Tuy nhiên, sống yên lành ỞVÔ Nhai Điện không quá ba mươi năm, ta liền phải gánh trên vai tội danh giết sư, chạy trốn khắp thiên hạ, sau nàytrởthành một thành viên của thánh điện Tinh Thần”.

“Chờ một chút! Ngươi là người của thánh điện Tinh Thần sao?”

Liễu Sương Yên nghe hết những điều khó tin hắn vừa nói, luôn muốn nói xen vào nhưng lại nhịn xuống, muốn xem hắn còn có thế nói được cái gì nữa.

Cho đến khi nghe thấy Tiêu Nhất Phi kỳ thực là người đêh từ thánh điện Tinh Thần thì nàng mới không khỏi nhướng mày, kinh ngạc hỏi.

“Ta bị ép trởthành một thành viên của thánh điện Tinh Thần, xin thề chưa từng làm ra chuyện gì thương thiên hại lý! Trước tiên hãy nghe ta nói, mấy trăm năm tới, thánh điện Tinh Thần sẽ gần như thống nhất Ma Giáo, có Xích Tiêu Giáo làm gián điệp, hợp tác trong ngoài, phá hoại nghiêm trọng chính đạo, còn ta, sau đại chiến chính tà lần thứ tư, ta chỉ muốn quy ẩn, cùng nàng

sống bên ngoài Vấn Thiên Tông, kết quả lại bị Thanh Nghiên…”

Hắn đột nhiên giật mình một cái, vội vàng đổi lời: “À không, là kẻ địch tới cửa, cuối cùng cả hai cùng đồng quy vu tận. Sau đó ta liền ngơ ngác xuyên đến đây, ta mới phát hiện ra suốt trăm năm qua đều có kẻ đứng sau thao túng chính tà lưỡng đạo, cả nàng và ta đều chỉ là quân cờ trong tay hắn mà thôi”.