Ma Đế Tái Xuất

Chương 3: Mục đích cải tiến công pháp "gái trinh" tất nhiên là vì muốn ở cùng thê tử



Tiêu Nhất Phi nói suốt khoảng 15 phút, nói đến miệng lưỡi đắng chát, đành chạy đến ghế ở hai bên cạnh, ngồi xuống.

Hắn thuần thục cầm ấm trà lên, rót cho bản thân một chén trà, uống một ngụm rồi mới tiếp tục nói.

“Sương Yên, nàng phải cẩn thận một chút, Phi Tuyết Các của nàng cũng có nội gián của Thánh điện Tinh Thần, sư tỷ Quảng Vằn chính là một trong số đó, một lát nữa ta liệt kê một danh sách chi tiết cho nàng”.

Liễu Sương Yên cân nhắc rất lâu, đối chiếu những chuyện hắn nói và ấn tượng của bản thân, phát hiện ra qua lời giải thích

của hắn, rất nhiều sự việc có thể xâu chuỗi lại với nhau.

Nhưng nàng vẫn cấn thận hỏi: “Ngươi nói có người lấy chúng sinh làm quân cờ, thao túng hết thảy thế gian, cuối cùng ngươi chết trên tay người đó? Những điều ngươi nói, có chứng cứ không?”

Tiêu Nhất Phi nhíu mày nói: “Ta tái sinh, trừ ký ức ra chẳng còn thứ gì, nhưng ta có thế nói cho nàng tất cả những chuyện sẽ xảy ra, nàng có thế tự mình nghiệm chứng”.

Hắn đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, mắt nhỏ sáng lên nói: “Đúng rồi, nàng và ta cùng nhau nghiên cứu ra một bộ công pháp, chính là phiên bản cải tiến của Băng Tâm Quyết, không phải là công pháp lô đỉnh nữa”.

“Bản cái tiến của Băng Tâm Quyết?”,

Liễu Sương Yên hoài nghi hỏi.

Tiêu Nhất Phi dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn Liễu Sương Yên nói: “Đúng vậy, pháp quyết này uy lực lớn hơn Băng Tâm Quyết, nàng chỉ mất 10 năm đã thay đổi được chân nguyên của Băng Tâm Quyết. Nàng có giấy bút không? Ta viết ra cho nàng xem”.

Hắn muốn viết khấu quyết và sơ đồ vận công của công pháp đó, nhưng khổ nỗi không có giấy bút.

Liễu Sương Yên khua tay một cái, trên bàn xuất hiện một chiếc bút lông, giấy và mực, Tiêu Nhất Phi vội vàng viết khẩu quyết của công pháp, vẽ thêm đường vận công ở bên cạnh, một bên khác ghi chú từng dòng một các nội dung quan trọng.

Liễu Sương Yên không nhịn được đi đêh bên cạnh hắn, nhìn hắn múa bút thành

văn, khuôn mặt non nớt đầy nghiêm túc.

Đứa nhỏ này là phu quân của mình sao? Bản thân sẽ kết đạo lữ với ma tu của thánh điện Tinh Thần à, đây chắc chắn là giả!

Thư pháp của Tiêu Nhất Phi rất tốt, điều này cực kì không phù hợp với thân phận hiện tại, một đứa trẻ nhà quê mới 10 tuổi.

Nàng nhìn khẩu quyết đó, sắc mặt nghiêm trọng.

Khấu quyết đó đặc biệt huyền bí, nàng nhìn ra được người này đã thấm nhuần Băng Tâm Quyết của mình nhiều năm, còn biến đổi Băng Tâm Quyết của mình, mà đường vận công mới nhìn thấy lần đầu, ghi nhớ lại là có thể vận dụng.

“Con đường vận công của ngươi đi qua

hầu như đều là hàn băng tuyệt mạch mà chỉ ta mới có, không phải người bình thường có thể luyện được”.

Tiêu Nhất Phi gật đầu lia lịa theo bản năng: “Không sai, nương tử, nàng đúng là thông minh, bộ công pháp này là do ta và nàng khổ cực nghiên cứu gần 3 năm mới tạo ra.

Pháp quyết này tham khảo Vấn Thiên Cửu Quyển, Tinh Thần Chân Giải và Vô Tướng Tâm Kinh, kết hợp với hàn băng tuyệt mạch của nàng, uy năng cực kì lớn. Quan trọng nhất là làm chuyện phu thê cũng không bị phá công…”

Liễu Sương Yên thấy hắn càng nói càng không đứng đắn, khuôn mặt xinh đẹp tức giận đến đỏ bừng, hoá ra tên này khổ cực nghiên cứu công pháp là để giởtrò xấu xa với mình.

Nàng tức giận nói: “Im miệng, ai là nương tử của ngươi? Nếu ngươi đã nói ngươi là người của Thánh điện Tinh Thần, vậy ta cần phải trừ hại cho dân”.

“Đừng mà, Sương Yên, ta đã nói rồi, từ trước đến nay ta chưa từng cố tình tàn sát người vô tội, nàng giết ta, vậy sẽ hời cho chủ mưu đứng sau, hắn ta sẽ càng được nước lấn tới”. Tiêu Nhất Phi nghe xong tỏ vẻ uất ức nói.

“Không cho phép ngươi gọi tên ta nữa! Ngươi đã khẳng định là ngươi sống lại, mà không phải xuyên không đến không gian song song sao?”. Mắt Liễu Sương Yên đột nhiên sáng lên, đáp lời.

“Cho dù ngươi thật sự tái sinh trở lại, ở thế giới đó, dù ngươi với ta là đạo lữ thì đó cũng là Liễu Sương Yên ở thế giới đó, không phải ta, hiện tại ta và người chỉ là người qua

đường, ta ở thế giới này sẽ không yêu ngươi, ngươi đã hiểu chưa!”

Liễu Sương Yên đúng là thông minh cao ngạo, cho dù tin tưởng rằng Tiêu Nhất Phi xuyên không đến thì cũng ngay lập tức tìm được lí do thuyết phục bản thân mình, vẻ mặt băng giá nói.

M M

Lần này sắc mặt Tiêu Nhất Phi tái mét, hắn đã từng nghĩ có khả năng là không gian song song, nhưng luôn tránh né ý nghĩ đó.

Hôm nay ảo tưởng bị vạch trần, hắn không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa, hắn hồn bay phách lạc ngồi trên ghế, vẻ mặt lạc lõng.

Liễu Sương Yên nhìn thấy bộ dạng của hắn, trong lòng không nỡ nhưng vẫn kiên

định nói: “Bây giờ ngươi đã hiểu chưa? Ta

không phải Liễu Sương Yên mà ngươi quen biết, không phải thê tử của ngươi”.

Tiêu Nhất Phi cố gắng giữ cho tâm trạng bình tĩnh, khó nhọc nói: “Nếu đã như vậy, đạo hữu Quảng Hàn, đã từng là phu thê, nàng có thế để ta trởthành đệ tử chân truyền của Vấn Thiên Tông không, cùng với những đệ tử mới đến trong thời gian này…”

“Không thế, mặc dù ta có tư cách tiến cử, nhưng với tư chất của ngươi, ta sẽ không tiến cử ngươi đâu I”

Liễu Sương Yên vẫn không bị dao động, nàng vừa nhìn đã biết tư chất của đứa nhỏ này chẳng ra làm sao.

Tiêu Nhất Phi giơ cao công pháp trong tay, mặc cả nói:

“Đạo hữu Quảng Hàn, một nửa bộ công pháp này nàng đã nhìn qua rồi, tầm

quan trọng của công pháp này đối với nàng thê’nào, không cần ta phải nói ra chứ, đây là tâm huyết của ta và nương tử, không thể tặng cho một người ngoài như nàng, ta và nàng làm cuộc giao dịch, ta lấy bộ công pháp này đổi một vé vào trong Vấn Thiên Tông!”

“Ngươi… được thôi, vậy ngươi nói xem chúng ta giao dịch như thế nào”. Liễu Sương Yên cạn lời nhìn người trước mắt, mở miệng ra gọi mình là nương tử, thê’ mà nhanh như vậy đã trở mặt.

Nhưng nghĩ cũng phải, công pháp như vậy, sao có thể tùy tiện tặng ra ngoài chứ, đặc biệt là tác dụng của bộ công pháp này đối với mình rất phi thường.

“Ta muốn trở thành đệ tử chân truyền của Vấn Thiên Tông, Sương Yên thu ta làm đệ tử nhé”. Tiêu Nhất Phi cười nói.

“Không được, ngươi nằm mơ, Phi Tuyết Các của ta chưa từng nhận nam đệ tử”. Sắc mặt Liễu Sương Yên rét lạnh, quả quyết cự tuyệt.

“Nàng không nhận ta làm đệ tử chân truyền, với tư chất của ta, làm sao có thể trở thành đệ tử chân truyền, nhưng không thể để ta thành đệ tử tạp dịch được, công pháp này của ta chỉ đáng giá làm đệtửtạp dịch thôi sao?”

Tiêu Nhất Phi tức giận rồi, công pháp này chính là tam giáo hợp nhất, có thể nói là tác phẩm để đời của hắn và Liễu Sương Yên.

“Mặc dù ta là điện chủ, nhưng Vấn Thiên Tông không phải của một mình ta, với tư chất của ngươi, vốn dĩ chỉ có thể trở thành đệ tử tạp dịch”, Liễu Sương Yên lạnh lẽo nói.

“Vậy chuyện công pháp hãy tìm cao nhân khác đi! Ta không đưa”. Tiêu Nhất Phi có chỗ dựa nên không lo sợ gì nói.

Hắn hiểu Liễu Sưong Yên, biết rằng nàng sẽ không vì công pháp mà giết mình.

“Được! Ta đáp ứng ngươi, thu ngươi vào cửa, nhưng ta nói cho ngươi biết, sau khi vào cửa, không được phép tiết lộ quan hệ của chúng ta cho bất kì ai!’1

Liễu Sương Yên chỉ cảm thấy lửa giận của bản thân ngày càng tăng lên, nghiến răng nghiến lợi nói.

Tiêu Nhất Phi được toại nguyện, gật đầu lia lịa, mặt mày hớn hở.

Nhưng hắn vô cùng kinh ngạc, sao mình lại trẻ con như thế chứ?

Hắn không biết rằng, đấy là vì hắn sống lại, dung hợp với linh hồn vốn dĩ của

Tiêu Nhất Phi mười tuổi, cho nên tính cách bị ảnh hưởng.

Liễu Sương Yên giơ vòng ngọc lên, Tiêu Nhất Phi hiểu ra, vội vàng tiếp tục viết hết bản cải tiến của Băng Tâm Quyết, còn cả danh sách nội gián ởtrong Phi Tuyết Điện, hắn cũng viết ra rồi đưa cho Liễu Sương Yên.

Liễu Sương Yên cầm lấy Hàn Băng Quyết, nhìn kĩ một lưọt, kiểm tra không có vấn đề gì sau đó.

Nàng đột nhiên nhíu cặp mày lá liễu hỏi: “Ngươi tỉnh lại nhắc tới Thanh Nghiên, rốt cuộc chuyện đó là sao?”

Vẻ mặt Tiêu Nhất Phi cứng lại, lúng túng cười, không nói thêm gì nữa.

Liễu Sương Yên nghĩ lại những chuyện bản thân gặp phải từ khi gặp đứa nhỏ này

cho đến nay, lúc đó hắn luôn nói xin lỗi mình, vừa rồi hỏi lại che giấu không muốn cho người khác biết.

“Ngươi thế mà lại dám làm việc có lỗi với một ta khác! Ngươi có người phụ nữ khác!”. Ngay tức khắc băng giá bao phủ trên mặt Liễu Sương Yên, nàng nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không phải, không phải đâu, ta và Thanh Nghiên nàng ta…”. Tiêu Nhất Phi vội vàng xua tay, vẻ mặt hoảng sợ nói.

“Có thể chết vì nàng ta, bỏ rơi một ta khác!”. Tức giận trên mặt Liễu Sương Yên càng sâu.

“Sương Yên, không phải như nàng nghĩ, nàng nghe ta giải thích, đừng tức giận…”

Tiêu Nhất Phi chỉ cảm thấy mình

không thể giải thích rõ ràng, cảm thấy như bị bắt gian tại trận vậy, hắn lại đột nhiên nhớ ra nàng nói bản thân không phải là Liễu Sương Yên.

Hắn vội vàng nói: “Đợi chút, chuyện này có liên quan gì đến đạo hữu chứ! Đạo hữu không phải là Sương Yên của ta”.

“Ta đây là đang bênh vực một ta ở thế giới khác, đồ cặn bã, ai cũng sẽ phải nhận trừng phạt!”

Vẻ mặt Liễu Sương Yên tức giận, Tiêu Nhất Phi chỉ cảm giác một đợt khí lạnh tạt qua, dường như linh hồn cũng bị đông cứng lại, Tiêu Nhất Phi đột nhiên ngất đi.

Trước khi Tiêu Nhất Phi ngất đi còn nghĩ rằng, vẫn giống như ngày xưa, là một bình dấm chua, hở ra là đóng băng mình thành một que kem.