Ma Xui Quỷ Khiến [Lạc Mạc]

Chương 26: Chơi trốn tìm (1)



Editor: Yang Hy.

Cô chỉ cảm thấy hoa mắt, cơ thể nhẹ tênh, cả người bị xách lên cái động ở phía trên.

Chỉ trong nháy mắt, người đàn ông đã đập vỡ cửa tủ.

Đường Điềm rúc người ở cái động phía trên, miễn cưỡng có thể nhìn thấy động tĩnh bên dưới. Sợ hãi vẫn còn chưa tan, một cử động nhỏ cũng không dám, cô cảm giác được hơi thở lành lạnh như thủy triều cuốn lấy sau người mình đang chậm rãi rút lui.

Là Trần Húc.

Nhận ra điều này, cô liền ổn định lại tâm trí. Tên ma quỷ này thật là xuất quỷ nhập thần, lúc trước dù gọi thế nào anh ta cũng không ra, lúc này lại đột nhiên xuất hiện dọa cô sợ chết khiếp.

Nhưng mà hiện tại không phải là lúc để oán giận.

Lực chú ý đều tập trung ở phía dưới, tầm nhìn bị cản trở, Đường Điềm chỉ nhìn thấy chân người đàn ông đứng ngoài tủ âm tường, tựa như nhìn thấy bên trong không có người, tựa như đứng lặng đi một lát, sau đó hắn cầm rìu rời đi.

Đường Điềm nghiêng tai lắng nghe, xác định lúc này đối phương đã đi xuống lầu, “phù” thở ra một hơi, cẳng chân đều mềm nhũn. Cô nửa quỳ trên mặt đất, bật đèn điện thoại, ánh sáng chợt xua tan bóng tối, không gian hiện rõ ở trước mặt.

“Gác mái.” Không ngờ phía trên còn có một gian phòng nho nhỏ, diện tích chưa đến năm mét vuông, kín gió không có kẽ hở.

Từ bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn ra ở đây còn có một căn phòng, hẳn là chủ nhà đã đặc biệt tu sửa nó. Chắc là nơi dùng để lưu trữ các vật có giá trị trong nhà.

Mà hiện tại bên trong không có tủ sắt như cô nghĩ, mà là một rương hành lý màu đen nằm trên mặt đất, ngoài cái này ra, nơi nay trống rỗng không có một vật.

Rương hành lý rộng khoảng 28 tấc, gác mái này đã bị kín gió một thời gian dài nên có mùi lạ không thể tan đi.

Đường Điềm nuốt nước miếng, đã suy đoán bên trong sẽ có thứ gì.

“Tôi phát hiện một cái lỗ hỏng phía trên tủ âm tường, sau khi bò vào thì thấy rương hành lý màu đen.”

“Tôi nghĩ, bên trong có lẽ là Tiểu Minh.”

Nói những lời này với APP Trò chuyện đêm khuya cùng quỷ, kèm theo tiếng điện lưu rất nhỏ, Đường Điềm hít một hơi thật sâu, bò tới chỗ rương hành lý.

Đeo khẩu trang và găng tay, cô nhẹ nhàng mở khóa kéo, không có mùi hôi thối ập vào mặt như đã đoán trước, tuy không dễ ngửi nhưng tốt hơn một chút so với dự đoán.

Sau khi mở hết ra, nhờ vào ánh sáng từ điện thoại, cô mới nhìn thấy tại sao lại không quá hôi.

Bởi vì đống xương trắng vỡ vụn được bao bọc bên trong tầng tầng lớp lớp túi nhựa và bao tải.

Quần áo mục nát vừa chạm vào liền tan, căn cứ theo thời gian bạch cốt hóa[1], Đường Điềm trầm ngâm, “Xem ra, lúc trước Trần gia có nhắc nhở người nhà này. Bởi vậy sau khi thi thể hoàn toàn bạch cốt, nam chủ nhà đào xương của thi thể ra, sau đó đổi một chỗ cất giấu mới.”

[1] Bạch cốt hóa (白骨化): là trạng thái cuối cùng của quá trình phân hủy. Khi này các mô mềm, da thịt trên thi thể đã bị phân hủy hết, chỉ còn lộ ra xương trắng. (Skeletonization á)

Không phân hủy hết sẽ có mùi hôi, phân hủy xong rồi thì gói kín trong nhiều lớp túi rồi để ở đây, ngay cả khi nhà được bán cho người khác, tân trang tu sửa lại cũng không phát hiện được gian phòng này.

“Tôi phát hiện một bộ xương trên gác xép, có lẽ là Tiểu Minh.”

Vừa dứt lời, điện thoại rung lên, APP đẩy kịch bản ra: “Câu chuyện hôm nay đến đây thôi. Nếu bạn muốn biết tiếp sau đó, xin hãy lắng nghe vào lần tới.”

“Sau đây là thời gian tương tác của chúng ta.”

“Hãy xem hôm nay ai là vị thính giả may mắn có thể kết nối được với đường dây nóng của chúng tôi…”

Âm báo chỉ vừa vang lên một tiếng đã lập tức có người kết nối, mau chóng như thể đang ở ngay bên cạnh.

Sau đó Đường Điềm nửa ghé vào gian phòng hẹp lắng nghe hai giọng nói chồng vào nhau.

“Chị, em không muốn chơi trốn tìm nữa.”

“Chị giúp em đi.”

Giọng nói mang theo âm vang, một từ điện thoại truyền đến, một lại gần trong gang tấc tựa như đang vang lên bên tai.

Đường Điềm đột nhiên quay đầu, ánh đèn từ điện thoại chiếu sáng một vòng bên cạnh người, nhưng không có gì cả.

Đường Điềm ghé sát vào điện thoại, “Là Tiểu Minh sao? Em có muốn nói một chút về chuyện của mình không?”

Tiếng khóc nức nở của cậu bé văng vẳng trong gian phòng an tĩnh, “Em tên là Tiểu Minh. Từ khi bắt đầu có ký ức thì đã ở chỗ này. Em có cha mẹ.”

“Lúc đầu bọn họ đối xử với em rất tốt, dù những đứa trẻ xung quanh mắng em là con hoang, nói em không phải là con ruột của bọn họ. Bọn họ cũng rất tốt với em.”

“Nhưng khi em sáu tuổi, mẹ mang thai, sinh ra một đôi long phượng, chính là em trai và em gái của em.”

“Từ khi có em trai em gái, em cảm thấy cha mẹ đối với em cũng thay đổi. Bọn họ bảo em trông em, em trai em gái hơi khóc nháo một tí là bọn họ lại nói em trông không tốt, động một chút là đánh chửi.”

“Em trai em gái dần dần lớn lên, em cũng 11-12 tuổi. Cha mẹ đánh đập chửi mắng ngày càng nặng nề, cả người em đều là vết thương, có rất nhiều lần em nằm trên giường, mấy tuần liền cũng chưa xuống giường được.”

“Sau đó có một ngày, bởi vì bị em trai em gái bắt nạt, em rất tức giận, nhịn không được nên đánh bọn họ một chút. Bọn họ méc với cha mẹ, mẹ tức giận cầm cây phơi quần áo đánh em.”

“Em đau đến nỗi hôn mê bất tỉnh, trong lúc mơ màng đã nghe thấy mẹ hoảng sợ hỏi cha phải làm thế nào.”

“Cha nói, không sao cả, dù gì em cũng là con hoang, không có tên trên hộ khẩu, cứ nói bỏ nhà trốn đi là được.”

“Lúc ấy em không có chết, vẫn còn dư lại một chút hơi thở, trơ mắt nhìn bọn họ bọc em vào trong màng nhựa, sau đó chôn ở dưới tán cây tuyết tùng ở vườn hoa.”

“Em không phải bị đánh chết, là sống sờ sờ mà ngạt thở chết. Chị ơi, chị biết không, ngạt chết rất khó chịu. Như có người bóp chặt lấy cổ họng chị không thể thở được, em liều mạng muốn giãy giụa nhưng chỉ có thể động đậy ngón tay được một chút, mười ngón đều nhày nhụa trong máu.”

Cậu bé tựa như khóc lại tựa như cười, phẫn hận mà u oán, “Tại sao phải đối xử với em như vậy, em vẫn luôn rất nghe lời, ngoan ngoãn mà…”

Đường Điềm nói, “Tiểu Minh, không phải em sai. Là cha mẹ của em, cha mẹ nuôi của em, thật sự là không bằng cầm thú.”

Cậu bé châm biếm, “Chỉ là em rất không cam lòng, vì sao em ngoan như vậy, cha mẹ lại đối với em như vậy. Rõ ràng lúc trước chưa có em trai em gái, bọn họ đều rất tốt với em mà.”

“Nếu không có em trai em gái thì thật tố, ý nghĩ này dần dần biến thành nếu cha mẹ cũng xuống dưới cùng em thì tốt rồi, như vậy cả nhà tụi em có thể vĩnh viễn ở bên nhau không chia lìa.”

“Một ngày nọ, em bỗng nhiên phát hiện mình có thể cử động. Em còn nghe được một giọng nói trên đài phát thanh, nói có thể giúp em thực hiện nguyện vọng, điều kiện là em phải làm quỷ của đài. Em không hiểu lắm, nhưng chỉ cần có thể giúp em thực hiện nguyện vọng thì dù thế nào cũng được.”

Đường Điềm hiểu ra, “Cho nên sau đó nơi này đã xảy ra sự việc kia. Nhưng nếu đã thực hiện được nguyện vọng, chấp niệm hiện tại là thế nào?”

Tiểu Minh buồn rầu nói, “Sau khi cha mẹ và hai em chết, cả nhà tụi em lại tiếp tục sống ở đây. Nhưng mà mọi người đều không giống với trước kia.”

“Cha luôn cầm rìu đi tìm em, muốn chém rơi đầu em.”

“Mẹ và các em giúp cha tìm em ở khắp nơi.”

“Bọn họ vẫn là người một nhà, còn em thì là người ngoài.”

“Cứ như vậy, mỗi ngày tụi em đều chơi trốn tìm. Nhưng mà em không muốn chơi nên một mình ở lại gác mái này, nhàm chán lắm. Radio nói để em kể chuyện, chỉ cần thu hút càng nhiều người nghe thì có thể cho em rời khỏi chỗ này.”

“Vì thế em đã tìm tới chị.” Đường Điềm nhìn đống xương trắng trong rương hành lý, “Chị cũng đến đây dưới sự chỉ dẫn của radio.”

Mọi bí ấn đã được hé lộ. Vấn đề duy nhất là Đường Điềm muốn mang đống xương này đi, chỉ là rương quá lớn, kéo đi thì chắc chắn sẽ có tiếng vang.

APP bật lên khung nhắc nhở màu đỏ, ý bảo thời gian tương tác sắp kết thúc.

Cuộc gọi đột ngột kết thúc, Đường Điềm suy nghĩ một chút, cẩn thận gói ghém xương của Tiểu Minh lại rồi bỏ vào ba lô của mình.

“Ủy khuất cho em rồi. Chị sẽ mang em rời đi.”

Xung quanh trở lại yên tĩnh, Đường Điềm nghe tiếng điện lưu của radio truyền qua tai nghe Bluetooth, giọng nói khô khốc cất lời, “Tiếp theo, chủ bá sẽ mang đến cho các bạn thính giả thân yêu một cuộc trốn chạy. Cầu mong các bạn sẽ phù hộ cho chủ bá bình an.”

Thu mình trong căn gác mái chật hẹp bức bối, cô nhẹ nhàng bỏ những khúc xương rời vào ba lô, ngay cả những mảnh vụn vỡ cũng tận lực thu thập hết, Đường Điềm khiêng trên lưng chiếc ba lô nặng trĩu, trong một thoáng cô có ảo giác như đang cõng một đứa trẻ.

Nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cô vội ném một cục đất nhỏ xuống tủ âm tường, không nghe thấy tiếng động bất thường nào, cô nhanh chóng leo dọc theo cửa động đi xuống, đẩy cánh cửa tủ bị chém nát ra, đang định rời khỏi phòng thì thoáng ngó tới chiếc đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường.

Bước nhanh đi qua đó, đồng hồ báo thức đã hết pin từ lâu, xác nhận là pin AA, Đường Điềm gỡ từ đèn pin xuống rồi ấn vào đồng hồ báo thức.

Tíc tắc, tíc tắc.

Kim giây lại chuyển động.

Cũng may là còn dùng được.

Đường Điềm thử đặt giờ báo thức, hiện tại là 12 giờ 11 phút, cô vặn kim phút tới 15 rồi nhấn nút báo thức.

Kim giây tíc tắc trôi đi, Đường Điềm cầm đồng hồ báo thức, lặng lẽ lẻn đến hành lang.

Cô đang ở lầu 3, nguy cơ nhảy trực tiếp xuống từ cửa sổ quá cao. Còn đi cầu thang, người đàn ông kia xách theo cây rìu đi lững thững ở dưới lầu, rất có khả năng sẽ đụng mặt.

Đường Điềm không cảm thấy sức lực của mình có thể đọ với đàn ông, kia lại còn là một tên quỷ tràn ngập oán niệm, chỉ có thể dùng trí mới thắng được.

Đặt đồng hồ báo thức trong căn phòng bên phải phía cuối lầu ba, cô vội vàng rời đi, trốn trong gian phòng phía bên trái gần cầu thang nhất.

Bốn phút ngắn ngủi nhưng lại làm người ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Bỗng nhiên, tiếng chuông đột ngột vang lên như xé rách màn đêm, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân nặng nề vội vã, cô nghe thấy người đàn ông lên lầu, đi về phía căn phòng cuối cùng bên phải, đẩy cửa tiến vào —

Chính là bây giờ!

Đường Điềm nhảy ra khỏi sau cửa, đột nhiên không kịp phòng bị giẫm phải một vật tròn vo, chân vừa mới trượt xuống thì may mắn phản ứng kịp thời bắt lấy cạnh cửa nên mới không bị vấp té.

Rõ ràng lúc vào ở trước cửa không có gì!

Cúi đầu nhìn thì thấy cái đầu của cô bé lăn ở bên chân, đôi mắt tràn đầy oán hận.

Mọe kiếp! Thật đúng là người một nhà, cấu kết với nhau làm việc xấu đây mà!

Đường Điềm giận tím ruột, nhấc chân lên đá bay cái đầu.

Cái đầu bay giữa không trung phát ra tiếng rít gào thất thanh, tên đàn ông vừa vào phòng vì tiếng chuông báo thức đã lập tức lui ra ngoài, lao tới đối mặt với Đường Điềm, hắn ta gầm lên giận dữ, giơ cái rìu hùng hổ đuổi tới chỗ cô.

Đường Điềm mắng thầm trong lòng, chạy như bay xuống dưới lầu, đèn pin điện thoại là nguồn sáng duy nhất trong bóng tối. Cô chạy đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài, đang định quẹo đến ngã rẽ ở lầu hai thì ngó thấy thứ gì đó đen kịt đang lan ra xung quanh, nhìn kỹ lại mới thấy là mái tóc dài màu đen đang nhè nhẹ từng đợt tản ra, một người phụ nữ với khuôn mặt nhợt nhạt lấm lem máu chậm rãi bò tới, để lộ hơn phân nửa cơ thể trên sàn nhà.

Mái tóc đen kéo theo máu và bùn đang xoắn lại như rong biển, tạo thành một cái lưới mỏng trên mặt đất, chỉ đợi cô bước vào là lập tức tóm lấy!

“1 đấu 3, không công bằng!” Đường Điềm cắn răng nắm chặt dao, tốc độ lao tới không hề giảm, cúi thấp người chuẩn bị chặt đứt tóc khi đến khúc cua.

Trận giáp lá cà đang ở ngay trước mặt!

Đường Điềm khom lưng giơ dao lên, ngay lúc này, một bóng đen nhỏ gầy như khỉ mau lẹ nhảy lên từ phía sau lưng cô, bổ nhào vào đầu người phụ nữ mà đánh vào.

Hơn phân nửa mái tóc đen nhanh chóng thu về, hai bóng đen quay cuồng trên mặt đất, tiếng cười nhạo khanh khách của đứa trẻ cùng với giọng tru lên sắc nhọn của người phụ nữ dội đến khiến màng nhĩ người ta đau nhói, Đường Điềm cố nhịn cái đầu ong ong, nhanh chóng giẫm xuống khoảng đất không có tóc đen bao trùm, chạy như bay xuống dưới lầu.

Nhưng chỉ trong nháy mắt ấy, người đàn ông vốn còn cách cô một tầng mấy chục bậc thang đã sải bước đuổi kịp, gần như chỉ còn lại năm bước chân là chạm tới cô, hắn rống giận múa may cây rìu, những nhát vung mang theo luồng gió dữ dội rất nhiều lần muốn sượt qua da đầu Đường Điềm, sau lưng cô rịn một lớp mồ hôi lạnh.

Tiếp tục chạy, tuyệt đối không được dừng lại!

Chạy tới sảnh lớn ở lầu một, địa hình càng thêm phức tạp. Bằng vào trí nhớ xuất sắc mà chỉ mới ghé qua hai lần cô đã nắm rõ bố cục của căn biệt thự này, nhưng trên mặt đất khắp nơi đều là đồ đạc và bàn ghế rơi rụng, hơi không chú ý một chút là bị vướng ngã.

Giẫm phải một cái chân ghế, Đường Điềm loạng choạng bước chân, cô nhảy về phía trước vài bước, khó khăn lắm mới đỡ được cạnh cửa mà ổn định lại thân hình, chỉ chậm trễ một chút, tên đàn ông đuổi theo không buông đã gần sát sau người, oán khí nồng đậm đánh úp tới, trong nháy mắt cả người cô cứng đờ lạnh như băng, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích, trơ mắt cảm giác được lưỡi rìu sắc bén đang bổ xuống từ đỉnh đầu!

Dưới ánh trăng mờ nhạt, Đường Điềm hốt hoảng không có chú ý tới trong cái bóng ảm đạm của mình có một thứ tựa như thủy triều tối đen vặn vẹo chui ra, chặn đứng lưỡi rìu của tên đàn ông.

Cô chỉ thấy cảm giác lạnh lẽo quen thuộc đang từ phía sau bao bọc lấy cô, lưỡi rìu đã giơ đến đỉnh đầu không biết vì sao bị khựng lại, một bàn tay lạnh buốt dùng sức đẩy cô đi, trong nháy mắt cảm giác tê cứng như được giải trừ, cô lảo đảo tiến về trước vài bước.

Trần Húc!

Đầu óc vừa bừng tỉnh, Đường Điềm liền tiếp tục chạy về phía trước, đầu cũng không dám quay lại.

Ở phía sau cô, bóng dáng thon dài kia tan biến như bọt khí, mất đi trở ngại, rìu theo quán tính hung hăng đập xuống, cắm chặt vào ngưỡng cửa.

Tên đàn ông điên cuồng phát ra tiếng rống giận thống khổ lại hối hận, trước mắt Đường Điềm biến thành màu đen, nhưng dưới chân lại không dám tạm dừng, mãi đến khi chạy ra khỏi cổng lớn của biệt thự tới phạm vi an toàn, cô mới dám quay đầu lại nhìn xung quanh.

“Phù phù”

Chống đầu gối thở hổn hển từng cơn, ít khi vận động kịch liệt như vậy, ngực và bụng của Đường Điềm lúc này như bị kim đâm, trong cổ họng đau rát khó chịu.

Tên đàn ông đứng lặng ở cửa nhà âm trầm nhìn Đường Điềm, dường như có thứ gì đó đang ngăn cản hắn, dù cho ánh mắt nhìn cô oán phẫn lại căm hận nhưng hắn vẫn đứng ở cửa không bước ra ngoài.

Đường Điềm thở chậm lại, cô đứng thẳng người dậy nhìn căn biệt thự trong đêm đen, giống hệt như bức ảnh gia đình đã từng thấy trong phòng của con trai chủ nhà lúc trước, một cửa sổ ở lầu hai bỗng nhiên lộ ra khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Minh, hai tay cậu bé bám chặt lấy cửa sổ, khóc thút thít miệng kêu to không tiếng động, chùm tóc đen đang vung vẩy từ sau lưng quấn quanh lấy cậu, bao trùm hết cơ thể từ đầu tới chân, sau đó chậm rãi kéo vào góc sâu của căn phòng trong bóng tối, trên khung cửa sổ đều là dấu tay cào ra máu.

“Tiểu Minh!” Tim Đường Điềm chợt thắt lại. Rõ ràng đã mang hết hài cốt của thằng bé ra ngoài, tại sao hiện tại nó vẫn bị nhốt ở trong biệt thự?!