Ma Xui Quỷ Khiến [Lạc Mạc]

Chương 27: Chơi trốn tìm (2)



Editor: Yang Hy.

Rốt cuộc là sai ở chỗ nào.

Đường Điềm không rõ, mà tên đàn ông kia thấy cô mãi không tiến vào cũng liền mang theo oán phẫn cùng không cam lòng kéo cây rìu, xoay người đi vào căn nhà tối đen.

Đường Điềm nhíu mày, nhanh chóng lướt qua một lượt những manh mối trong đầu.

Sảnh lớn, phòng ngủ, ban công, hay là…

“Gu”, tiếng gầm gừ vụn vỡ cùng với một bóng đen nhanh như chớp lao ra khỏi cửa nhào về phía cô, con chó đen máu chảy đầm đìa nửa bên đầu đang đi lòng vòng bên chân Đường Điềm.

Cô hoàn hồn, ánh mắt di chuyển giữa con chó nhỏ và cổng lớn của căn biệt thự, “Đúng rồi, tại sao mày có thể ra ngoài?”

Nếu nói là vì chết ở đây mà trở thành Địa Phược Linh[1] không thể bước ra khỏi nhà, thì con chó nhỏ này lại có thể tự do ra vào.

[1] Địa Phược Linh (地缚灵 – Stone Tape) là hiện tượng người hoặc sinh vật sau khi chết, bởi vì có tâm nguyện chưa hoàn thành hoặc có điều oán giận, khiến cho linh hồn bị giam giữ ở nơi chết đi, không có cách nào rời khỏi.

Chó đen nghe không hiểu, nó ngửi ngửi ống quần của cô, còn nhảy lên muốn cào ba lô.

Đường Điềm bế chó nhỏ lên bỏ vào trong cổng, vừa tiếp đất nó lại phe phẩy cái đuôi nhảy nhót theo ra ngoài, quả nhiên không hề gặp trở ngại.

“Có thứ gì đó ngăn cản Tiểu Minh và người nhà này rời khỏi đây, nhưng động vật lại không chịu ảnh hưởng.” Đường Điềm ngồi xổm xuống sờ chó nhỏ, cố gắng bỏ qua nửa bên đầu khiến người nhìn khiếp sợ mà suy tư.

Con chó đen ra vào căn nhà không hề bị cản trở, có thể dũng cảm xông lên cắn xé nữ quỷ nhưng lại cực kỳ sợ nam chủ nhà đã chém chết nó, vừa nhìn thấy hắn là nó liền cụp đuôi trốn đi.

Tiểu Minh muốn ra ngoài lại luôn bị nhốt trong căn biệt thự, nó cũng coi như là lệ quỷ nhưng vẫn không thể lấy thứ cản trở nó ra. Cả nhà quỷ này cũng không thể, vậy nhất định là thứ kia còn lợi hại hơn cả nam chủ nhà.

“Ngoan, ở trong căn nhà này, mày có gặp phải thứ gì đó kỳ quái khiến mày rất sợ hãi không?”

Đường Điềm thử nói chuyện với chó nhỏ vài lần, nhưng đều vô dụng cả.

Con chó nhỏ nghiêng đầu, ngây thơ vô tội thè lưỡi, nó bị chém mất nửa bên đầu làm tổn thương đến hệ thần kinh trung ương của não, biến thành quỷ cũng không thể kêu to thành tiếng mà chỉ có thể ở phát ra những tiếng gầm gừ vỡ vụn trong cổ họng.

Bỗng nhiên nó như hiểu ra điều gì đó, cái đuôi kẹp chặt, gần như là nằm rạp trên mặt đất, cực kỳ sợ hãi, thân thể nho nhỏ rẩy chạy tới trong sân.

Vừa chạy, nó vừa do dự quay đầu lại nhìn cô.

Đường Điềm ước chừng khoảng cách, chỉ cần không vào nhà thì lệ quỷ không thể tới chém cô, vì thế cô đuổi theo con chó nhỏ.

Con chó dẫn cô đến gốc cây tuyết tùng, cách chỗ chôn xác nó tầm hai bước, rồi cơ thể quỳ sát đất, sủa về phía một đống bùn đất ở đằng trước.

“Chỗ này có cái gì sao?” Đường Điềm lấy một cái xẻng nhỏ ra bắt đầu đào đất.

Theo từng xẻng đất đào ra rồi đổ sang một bên, cái hố càng lúc càng sâu, con chó đen cũng co rúm đuôi lùi về phía sau như là cực kỳ cấm kỵ với nơi này.

Đào mấy chục xẻng, cánh tay Đường Điềm đã tê nhức không nâng lên nổi nữa thì mũi nhọn mới đụng tới một vật cứng, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Vứt cái xẻng sang một bên, Đường Điềm đeo găng tay bới đất lên, đào ra một cái hộp sắt.

Đường Điềm nhìn chằm chằm cái hộp, mặt trên có vẽ những hoa văn phức tạp, nhất thời không nhìn ra nó là gì.

Con chó đen đã lùi ra thật xa, nó run bần bật nằm sạt xuống đất không dám ừ hử tiếng nào.

Đường Điềm cẩn thận mở ra, chiếc hộp lạnh ngắt, cách một lớp găng tay thật dày vẫn còn ngấm vào người. Vừa mở nắp hộp, một luồng hơi lạnh phả vào trước mặt, bên tai cô nghe được tiếng kêu thảm thiết đau đớn của cả nam lẫn nữ, một cây đinh thật dài ghim chặt trên người con búp bê gỗ, bên trên con rối bọc nhiều lớp lá bùa màu vàng, như là mặc quần áo vào cho búp bê.

“Thật kỳ quái.” Cô chưa từng nhìn thấy thứ này trên đời bao giờ, rút cây đinh ra, rõ ràng là một con rối gỗ rất mỏng manh, nhưng lại sâu tựa như chui vào trong máu thịt, cô tốn rất nhiều sức lực mới có thể cạy ra được.

Ném chiếc đinh đen như mực vào trong hộp, Đường Điềm cẩn thận gỡ lá bùa quấn quanh con rối gỗ, những tờ giấy vàng như đã bị xối qua máu, vết máu khô cạn biến thành từng mảng đen sẫm, một tờ giấy miễn cưỡng chỉ có thể thấy rõ mấy chữ, “Trần”, “Tháng ba”, hình như là năm sinh tháng mất của người ta.

Cô đã trải qua một ít chuyện ở lão trạch, hiểu được sinh thần bát tự của người rất quan trọng.

Cô soi đèn pin một hồi lâu, càng xem càng kinh hãi.

Năm cái tên không trọn vẹn, cùng với năm cái năm sinh tháng mất mơ hồ, hẳn là tương ứng với năm con quỷ bị mắc kẹt ở căn biệt thự này.

“Ai lại chôn thứ này ở đây chứ.”

Bằng trực giác Đường Điềm cảm thấy thứ này ngay cả con chó nhỏ cũng không dám tới gần, chắc hẳn là có liên quan đến nguyên nhân khiến Tiểu Minh bị nhốt ở đây.

May mà lúc ra ngoài, để đề phòng cô đã mang theo bật lửa, “Tách” một tiếng, ngọn lửa được thắp lên trong đêm lại là màu xanh lục mờ ảo như ma trơi.

“Thử xem vậy.” Trong lòng Đường Điềm cũng không có chắc chắn, cô chậm rãi đưa phù văn (chữ rune) sát vào, ngọn lửa bỗng vọt lên, phù văn bốc cháy, Đường Điềm lập tức buông tay ra, lá bùa nhuốm máu hừng hực ngọn lửa từ từ rơi xuống, trước khi chạm đất đã hoàn toàn hóa thành tro tàn.

Lúc này, bốn phía bị bóng đêm dày đặc bao vây lấy, nhiệt độ không khí giữa mùa hè dường như ấm hơn trước đó.

“Tiểu Minh?” Đường Điềm gọi nhỏ về phía cửa sổ, trong phòng tử khí trầm trầm không có chút đáp lại.

Ngẫm nghĩ một chút, cô cất đinh và cái hộp đi, bọc mấy lớp bao nilon rồi cẩn thận bỏ vào ba lô. Định khi nào quay về sẽ tìm người để hỏi món đồ này.

Đồ vật khủng bố biến mất, con chó đen lắc lắc cái đuôi, vui sướng bổ nhào vào bên chân cô, cắn lấy dây giày nghịch chơi.

Đường Điềm nhìn nó chằm chằm, “Mày không phải là chó nhà này nuôi đúng không?”

Gia đình này sống rất hoa mỹ, quần áo giày dép đồ trang trí trong nhà đều là hàng hiệu, với tính cách của người nhà này, dù có nuôi chó cũng sẽ nuôi loại quý, tuyệt đối sẽ không nuôi con chó nhỏ này.

Mà chó là trung thành nhất, nếu là gia đình này nuôi, nó sẽ không cắn xé nữ chủ nhà mà trợ giúp cô giải cứu Tiểu Minh thoát khỏi khó khăn như vậy.

Điện thoại bỗng nhiên rung lên, nhắc nhở còn nửa phút nữa là kết thúc phát sóng trực tiếp.

Cô hít một hơi thật sâu rồi nói với điện thoại, “Chương trình hôm nay đến đây là kết thúc. Tin rằng các bạn thính giả đã cùng chủ bá trải qua câu chuyện ly kỳ này.”

“Rất mong được gặp các bạn vào lần sau. Chủ bá cũng sẽ tiếp tục mang đến những câu chuyện ma khủng bố nhất, chân thật nhất cho các bạn. Trò chuyện đêm khuya cùng quỷ, chúng ta hẹn gặp vào lần sau.”

Vừa dứt lời, kênh hệ thống tự động phát bài hát kết thúc, Đường Điềm phát hiện lần đầu tiên khúc kết thúc có tên: Khúc an hồn.

So với bản nhạc mở đầu hắc ám quỷ quái kia thì khúc kết cục có cảm giác thanh thản không thể hiểu được, giai điệu nhu hòa khiến cho lòng người nghe thấy bình tĩnh an bình.

Khúc nhạc kéo dài chừng 30 giây, Đường Điềm ngẩng đầu, phát hiện cả gia đình kia đang đứng cạnh cửa sổ của căn phòng từng bị cháy ở lầu ba.

Ngoài cùng bên trái là người đàn ông, bên cạnh là vợ hắn rồi đến con trai con gái, sắc mặt bọn họ trắng bệch như tờ giấy, trầm mặc mà nhìn chăm chú vào Đường Điềm, tròng mắt tối om mang tử khí trầm trầm.

Đường Điềm cảnh giác lui về sau một bước, sợ bọn họ còn gây thêm chuyện xấu.

Một cơn xoáy đen phóng ra từ cửa sổ khác, ba lô chợt trầm xuống, tựa như có thứ gì đó thêm vào.

“Tiểu Minh?”

Khi nốt nhạc cuối cùng của khúc an hồn vụt tắt, Đường Điềm chợt mở to hai mắt, lửa — ngọn lửa từ đâu phát ra, như là gió thổi nổi lên lửa, ở trong phòng bao phủ lấy bốn người.

Bốn người đứng ở phía trước cửa sổ vẫn không nhúc nhích, như tờ giấy bị ngọn lửa lớn cắn nuốt, tan thành tro bụi.

“Cảm ơn.”

Giọng nói của cả nam lẫn nữ, người lớn và trẻ con chồng vào nhau vang lên bên tai Đường Điềm.

Cô chớp mắt, căn biệt thự từng xảy ra sự cố ở trước mặt đang lẳng lặng ngủ say trong đêm đen, căn phòng kia cũng không có châm lửa, cuộc truy đuổi hoảng hốt ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi đều như là nằm mơ.

“Một cơn ác mộng.” Đường Điềm lẩm bẩm, may mắn là ác mộng đều sẽ có lúc tỉnh lại. Cô nhìn hậu trường của APP Trò chuyện đêm khuya cùng quỷ, có cập nhật mới.

【Chúc mừng Đường Đường đã vượt qua kỳ thực tập, chính thức trở thành chủ bá!

Cấp bậc chủ bá: 1 sao

Cấp bậc quyền hạn: 1 sao

Phạm vi phát sóng: Bán kính 100 km

Nhân viên chính thức: 1 người

Tiểu Minh: 12 tuổi. Thích chơi trò chơi. Tuyệt đối không được chơi với cậu ta, bởi vì…】

“Chị ơi,” giọng nói trẻ con quen thuộc đầy ác ý, tựa như từ phía sau thò đến phả khí vào bên tai cô, “Chơi đá bóng với em đi. Nhưng mà em không có bóng thì phải làm sao đây.”

Đường Điềm: “…”

Con nít ranh quả nhiên là cần dạy dỗ!

Cô gọn lẹ thoát khỏi APP, còn không quên dọn dẹp các chương trình chạy nền.

“Hừ” một tiếng khó chịu, thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh.

“Trần Húc, anh không sao chứ?”

Đường Điềm do dự, cuối cùng vẫn là nhìn cái bóng mà hỏi.

Ban đêm yên tĩnh không có người trả lời.

Coi như không sao đi. Đường Điềm tự an ủi mình, điện thoại gửi đến tin nhắn kết toán.

【Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ《Biệt thự có quỷ 》】

Biệt thự có quỷ: Mức độ khó

(Đơn giản, Bình thường, Khó, Ác mộng, Địa ngục), khen thưởng 720 giờ sinh mệnh】

Đường Điềm:???

Không thể tin được, “Nhiệm vụ thứ nhất vẫn là đơn giản, hiện tại trực tiếp thăng cấp lên khó, ngươi cũng đánh giá cao ta quá rồi đó.”

Có lẽ là hệ thống mặc định cô có anh chồng quỷ giúp đỡ nên đã trực tiếp vượt cấp.

“Cửu tử nhất sinh, tính mạng như chỉ mành treo chuông, suýt chút nữa đã GAME OVER rồi, thế mà lại chỉ mới là mức khó.” Ngẩng đầu nhìn căn biệt thự trong đêm đen, oán khí trước kia đã phai nhạt đi nhiều.

Đường Điềm nhớ lại nhiệm vụ, “Gia đình này khi còn sống đã tàn nhẫn, chết biến thành quỷ vẫn hung tàn. Bây giờ xem ra chỉ là cuộc truy đuổi, không có bảo mình theo chân bọn họ chém giết sống mái với nhau, cũng coi như cái điện thoại chiếu cố mình rồi.”

Nhưng mà ngẫm lại mức độ khó đã đáng sợ như vậy, còn có ác mộng, địa ngục nữa…

Lắc lắc đầu, Đường Điềm cõng ba lô trở về Trần gia.

Dọc theo đường đi cô đều nghĩ đến con rối kỳ lạ cùng với cây đinh trong chiếc hộp.

“Đều nói quỷ đáng sợ, người còn đáng sợ hơn. Rốt cuộc là ai biết rõ nơi này có oan hồn còn nhốt người ở lại đây, khiến người đã chết đều không được sống yên ổn.”

Trong lòng nghĩ, Đường Điềm nhẹ nhàng bước lên lầu, thình lình, “Tiểu Đường à.” Giọng nói già nua đột nhiên vang lên trong bóng đêm, một tia sáng từ cửa thang lầu chiếu xuống. Đường Điềm đang ở chỗ rẽ giật nảy mình, cô giả bộ bị ánh sáng chiếu vào chói mắt, lùi về sau nửa bước ẩn vào trong góc tối, “Bà Trần, bà đi tiểu đêm à.”

Chăm sóc đối phương đã hơn một tuần, Đường Điềm biết buổi tối bà Trần sẽ đi tiểu đêm, nhưng phần lớn là vào lúc sắp hừng đông.

Hôm nay mới đến nửa đêm…

Trong đầu vừa nảy ra ý nghĩ kia thì bà Trần đã tắt đèn pin, “Đã đi rồi. Ta đang định về phòng.” Bà chậm rãi đỡ vách tường đi vào phòng ngủ, “Cháu cũng đừng thức khuya, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, bên ngoài lại chìm vào bóng tối.

Đường Điềm bước lên bậc thang đến hành lang lầu ba, ánh mắt đánh giá phòng ngủ của bà Trần và hướng mà bà đi tới.

Phòng ngủ của bà ở bên trái cầu thang, nhà vệ sinh cũng ở cuối bên trái. Nhưng vừa rồi bà ấy lại đi qua cầu thang từ bên phải.

Buổi tối bà lão đến phòng bên phải để làm gì. Phòng bên phải đều để trống, có phòng chứa đồ, còn có —

Ý nghĩ chợt lóe lên, Đường Điềm nhớ ra, căn phòng thứ ba bên phải là của Trần Đình Đình.

Đối diện phòng của cô nàng là biệt thự số 14.

Đường Điềm đứng ở cửa phòng bà lão, bên trong sột soạt sột soạt, bà lão cởi dép, lên giường, qua một lát liền vang lên tiếng ngáy dài và sâu.

Cô quay trở lại phòng khách ở lầu một, đi đến trước bàn thờ mà ngày nào bà lão cũng không quên thắp hương thờ cúng.

“Một ngày ba nén hương, rốt cuộc là vì ai mà thắp đây.”

Năm đó phát hiện Tiểu Minh mất tích còn có chân tướng khác, lo ngại mối quan hệ hợp tác cùng đối phương nên người trong nhà không có báo cảnh sát mà lựa chọn rời khỏi nơi này, đi thẳng một mạch.

Sau khi nghe nói biệt thự số 14 xảy ra vụ án giết người đốt xác, bà lão khăng khăng một mình trở lại căn nhà này, bắt đầu những tháng ngày ăn chay niệm phật.

Đứa trẻ đáng thương kia, nếu muốn giết người để bình ổn oán niệm thì đã tìm một người già gần đất xa trời như bà rồi.

Đường Điềm than nhẹ, “Cũng là một người muốn bảo vệ thân mình.”

Sáng sớm tinh mơ, sau khi làm bữa sáng cho bà lão rồi thu dọn, Đường Điềm từ chức.

Trông bà lão cũng không có gì đặc biệt kinh ngạc, chỉ là luôn miệng nói không nỡ. Đường Điềm đi lên thu dọn hành lý, chỉ một lát sau liền nghe thấy Trần Đình Đình tới.

Vừa vào nhà cô nàng đã xem sắc mặt của bà lão trước, thấy khí sắc của bà vẫn ổn, Trần Đình Đình lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi lên hỏi Đường Điềm, “Chị thật sự muốn đi sao?”

“Ngày hôm qua tôi đã nói rồi, tôi không có lừa cô.” Đường Điềm ước lượng ba lô, nặng nề khoác lên vai đi xuống lâu.

Trần Đình Đình cau mày đi theo, còn muốn hỏi gì đó nhưng ngại bà lão còn ở phòng khách không thể nói nhiều, “Được rồi.” Ngẫm nghĩ một chút, vẫn là lấy ra một ngàn tệ đưa cho cô, “Dù thế nào thì một tuần nay chị làm việc rất tốt, bà ấy cũng khen chị chăm sóc tốt. Đây là phần mà chị nên nhận.”

Đường Điềm vốn không nghĩ sẽ lấy tiền công, dù sao mình cũng có động cơ không trong sáng. Nhưng nếu người khác đã hào phóng, vậy một con quỷ nghèo như cô cũng không khách sao, “Cảm ơn.”

Sau khi tạm biệt bà lão lưu luyến không rời ở phòng khách, cô cùng Trần Đình Đình ra ngoài.

“Chị thật là chơi tôi một vố thảm rồi.” Trần Đình Đình tuy khó chịu việc Đường Điềm có mục đích riêng, nhưng hiện tại cô rời đi, có khuôn mẫu là cô ở phía trước, muốn tìm một người chăm sóc tốt cho bà nội cũng không dễ dàng, cô nàng buồn rầu mở điện thoại gọi cho người môi giới.

Trước khi đóng cửa, Đường Điềm nhìn phòng khách một lần cuối, bà lão đang dâng hương trước bàn thờ, hai mắt nhắm lại, khuôn mặt già nua bình tĩnh thành kính.

Đi đến trong sân, Đường Điềm hỏi Trần Đình Đình, “Cô còn nhớ nhà kia từng nuôi con gì không? Chẳng hạn như chó mèo loại nhỏ ấy.”

“Thú nuôi sao,” Trần Đình Đình suy nghĩ, “Không có, bà chủ nhà kia không thích nuôi thú cưng, sợ bẩn, ở trong sân có chó tới gần, bà ấy đều đá chúng đi… Đúng rồi, năm đó Tiểu Minh nhặt được một con chó nhỏ màu đen, nhưng mẹ cậu ấy không cho phép nuôi nên đã quăng ra ngoài. Chó nhỏ liền thành chó lưu lạc, cậu ấy lén cho nó ăn, mỗi ngày đều dành lại một ít từ phần ăn của mình, chờ trời tối thì lẻn ra ngoài cho con chó nhỏ kia. Cứ như vậy nuôi nó rất nhiều năm. Mà không lâu sau khi Tiểu Minh mất tích, tôi cũng không thấy nó nữa.”

Đường Điềm đã hiểu rõ trong lòng.

Chắc là khi hợp tác làm ăn với nam chủ nhà căn biệt thự số 14 kia, cha của Trần Đình Đình đã vô tình nói ra điều gì đó khiến cho đối phương nghi ngờ, hắn ta mau chóng bắt lấy con chó đen mỗi ngày đều đến đây tìm chủ coi như thay thế, sau khi giết chết thì chôn dưới tàng cây tuyết tùng rồi dời xương của Tiểu Minh đi, niêm phong trong căn gác xép ẩn.

Như vậy cho dù một ngày nào đó người Trần gia thật sự báo án, cảnh sát tới điều tra cũng chỉ phát hiện thi thể một con chó dưới tàng cây tùng tuyết.

Chuyện tới hiện giờ, không ai nghĩ tới một con chó nhỏ bé lại xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau.

Đường Điềm nói với Trần Đình Đình, “Cô đón bà nội về chăm sóc đi.”

Trần Đình Đình kinh ngạc, “Nhưng bà nội không muốn cùng chúng tôi…”

Đường Điềm thấp giọng nói, “Có người già nào lại không muốn sống cùng với con cháu mình chứ, thích vắng vẻ lạnh lẽo sao? Cô cứ nói với bà ấy rằng, sau này, không cần thắp hương niệm Phật nữa. Tro thành tro, bụi thành bụi, đều kết thúc rồi.”

Trong mắt Trần Đình Đình lóe lên tia kinh ngạc, cô nàng bừng tỉnh, “Chị là nói, bà nội tôi…”

Trần Đình Đình nhớ tới thời gian bà nội đòi trở về đây, một ngày ba lần thành kính mà ăn chay niệm phật, bình thường cũng không cho bọn họ ở lại qua đêm.

Nước mắt tuôn ra tràn ngập khuôn mặt, cô nàng bỗng chốc quay đầu đi đến chỗ bà lão, từ sau lưng ôm chặt lấy than hình nhỏ gầy, giống như khi còn nhỏ rúc vào đầu vai bà, giọng nói mang theo nghẹn ngào, “Bà nội…”

Những chuyện mà bà làm đều là để chuộc tội cho người Trần gia năm đó đã lựa chọn im lặng.

“Cháu xin lỗi, chúng cháu thật sự sai rồi…”

——

“Tôi đã về rồi.”

Nhà vẫn như mọi khi, người còn chưa tới, đèn đã sáng trước.

Tính ra thì cô ở nhà bà lão này cũng chưa được bao lâu, nhưng sau khi rời đi hơn một tuần lại trở về, tâm tình chẳng hiểu sao lại buông lỏng.

Không cần lo lắng ở bên ngoài gặp phải thứ gì thần thần quỷ quỷ, nhà chính là nơi an toàn nhất.

“Lần này, lại làm phiền anh rồi.” Đường Điềm nâng hương đối bài vị cúi người thật sâu, “Cảm ơn.”

Cô không thích chủ động tìm người khác giúp đỡ, sau một thời gian dài sẽ hình thành thói quen ỷ lại, cô không muốn mình trở nên mềm yếu.

Cho nên mọi việc đều tận lực dựa vào chính mình.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không cảm kích sự giúp đỡ của người khác.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủn, đối phương đã cứu cô hai lần. Lần nào cũng là tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Hôm nay, chuyện đầu tiên sau khi trở về chính là mua hai cái màn thầu trắng bóc thật lớn — không giống với cô, Trần Húc là người phương Bắc, mì mới là món chính. Còn có một nửa cái móng heo hầm bóng loáng.

“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ cách, sớm ngày giải thoát cho anh.” Đường Điềm trịnh trọng hứa hẹn.

Trần Húc là người kiêu ngạo cỡ nào chứ, lúc còn sống đã không muốn ràng buộc với cái điện thoại, đến khi chết lại bị ép phải đi theo bên cạnh cô mà vào sinh ra tử.

Anh ta nhất định rất muốn được giải thoát sớm.

Vừa dứt lời, không biết gió từ đâu thổi tới, ba nén hương ánh lửa trong tay cô không hó hé một tiếng đã dập tắt.

Đường Điềm không thể hiểu được: “???”

Cô nói sai lời nào hả.

Không hiểu đầu cua tai nheo ra sao bậc lửa thắp lại nén hương, sau đó  cắm vào cho tên ma quỷ kia.

Đường Điềm trở lại bàn ăn bữa chiều, uống hết bát cháo, gặm ngon lành nửa cái giò heo còn lại. Nhấm nháp đến giữa chừng, bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận, cô bừng tỉnh hướng về phía bài vị mà bĩu môi, “Không phải chứ, anh giận vì tôi để lại nửa cái giò heo cho mình sao? Đại cưa à, anh vậy là không phải rồi, hiện tại móng heo rất đắt, anh cũng biết tôi nghèo mà, cúng hết cho anh thì lãng phí lắm, đúng không?”

“Cạch”

Ba nén hương đã được châm lửa nghe vậy đồng thời bị bẻ gãy, để lại một bàn toàn tro.

Đường Điềm: “… Quỷ hẹp hòi!” Không phải là ăn của anh nửa cái móng heo thôi sao.



Tác giả có lời muốn nói:

Nam chủ: Đây là chuyện cái móng heo sao?!