Ma Xui Quỷ Khiến [Lạc Mạc]

Chương 28: Chơi trốn tìm (3)



Editor: Yang Hy.

Một tuần thoáng cái trôi qua, những bản lý lịch đã gửi đi trước đó của Đường Điềm đều chưa nhận được thông báo phỏng vấn, điều này làm cho miệng ăn núi lở là cô đây cảm thấy có chút lo lắng.

Mà tới tối chủ nhật, lại là thời gian phát sóng thường lệ.

Thành thạo đeo tai nghe vào, hít sâu một hơi, nhắm thời gian mở APP Trò chuyện đêm khuya cùng quỷ.

Sau khúc mở đầu kinh dị rùng rợn, cô nói lời dạo đầu.

“Các bạn nghe đài, chúc mọi người buổi tối tốt lành, hoan nghênh lắng nghe chuyên mục Lời trong đêm của mãnh quỷ. Tôi là chủ bá Đường Đường của các bạn. Nếu bạn có thể nghe được chuyên mục lúc nửa đêm này, đây là may mắn cũng là bất hạnh của bạn. Nguyên tắc chính của chuyên mục chúng tôi là, mỗi một câu chuyện đều là thật, tuyệt đối không giả dối. Nỗi thống khổ, bi thương, tiếc nuối của bạn, xin hãy nói với tôi, chúng tôi lắng nghe thống khổ, giải quyết chấp niệm, tiêu trừ oán phẫn của bạn.”

“Đến với chương trình hôm nay, đầu tiên tôi phải kể tiếp cho mọi người câu chuyện minh hôn mà lần trước chưa nói xong…”

Lần thứ ba lên sóng, sớm đã có chuẩn bị cô liền kể về một phần kinh nghiệm của mình, nói đến chuyện đã xảy ra khi đoàn người cùng đi vớt thi thể, chính mình đã trốn thoát dưới sự giúp đỡ của lão quản gia ở Trần trạch.

“… Câu chuyện mà tôi biết đến đây là hết. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe.”

Những thứ khác liên quan đến điện thoại quá nhiều, cô không thể nói thêm gì nữa.

“Tiếp theo, hãy bắt đầu với đường dây nóng của chúng ta hôm nay.” Phạm vi phủ sóng của chương trình đã lan rộng nên lượng người nghe cũng tăng lên đáng kể, hiện tại lượng truy cập theo thời gian thực đã hiển thị có hơn một ngàn người nghe.

— đều là một đám quỷ hồn hàm oan không tiêu tan.

Cô vừa dứt lời, đường dây nóng gấp gáp reo lên, Đường Điềm lấy ra thái độ thân thiết của một chủ bá, “Xin chào bạn thính giả nghe đài, bạn muốn kể cho chúng tôi nghe câu chuyện gì đây?”

Đầu kia điện thoại là tiếng hít thở thô nặng, âm thanh trầm khàn truyền ra từ cổ họng như tiếng kéo ống bễ, đối phương tạm dừng trong chốc lát, chậm rãi cười nói, “Khụ khụ, vậy tôi sẽ kể về một câu chuyện, từ 40 năm trước đi.”

Giọng nói khàn khàn vừa vang lên, trong đầu Đường Điềm như có một tia sáng trắng xẹt qua — đây là lão quản gia ở Trần trạch!

Cô hơi đứng lên hai tay chống bàn, giọng nói này cô sẽ không nghe lầm, là lão Trần!

Lồng ngực Đường Điềm đập bịch bịch, ngón tay nắm chặt không rõ là vì sợ hãi hay do cảm xúc khác.

Cô đã từng tiếp xúc khi lão Trần còn sống.

Mà hiện tại đối phương có thể gọi cuộc điện thoại này, là đã chết rồi sao?

Đường Điềm vô thức cúi đầu, bóng cô đổ trên mặt đất nghiêng nghiêng dài dài, mà kiểu tóc lại là ngắn gọn mạnh mẽ. Là Trần Húc, anh đang lặng im đứng ở bóng của cô, mặt hướng tới điện thoại.

Đường Điềm nhớ rõ một tháng trước, tuy ông lão đã gần đất xa trời nhưng cũng không nhanh như vậy nói đi là đi.

Trần Húc có biết không? Hoặc là nói, có liên quan tới anh hay không.

Trái tim cô nhấc lên, “Mời ngài nói.”

Trong tai nghe, ông lão bình tĩnh tự thuật, “Có một người đàn ông, cứ gọi anh ta là lão Trần đi. Người trong nhà đều nói lão Trần khi còn nhỏ đã từ trên giường ngã xuống đất, đầu óc có chút vấn đề, sau đó anh ta không giống với những đứa trẻ bình thường, chỉ cần là chuyện đã nhận định thì có cho mười con trâu cũng không kéo lại được, tính tình vừa xốc nổi vừa cố chấp. Sách chẳng đọc được mấy năm, cũng không nhận được quá một trăm mặt chữ.”

“Cứ như vậy đến mười mấy tuổi, có một năm trong nhà cùng hàng xóm tranh giành chuyện nhà đất, nhìn thấy mẹ già bị ức hiếp, anh ta xông lên cầm xẻng đánh gục người, đối phương chết ngay tại chỗ. Anh ta sợ hãi nhanh chóng chạy trốn khỏi thôn. Sau đó liền lưu lạc ở bên ngoài. Có lần đi ngang qua sông cứu được một người đàn ông, người kia làm buôn bán, trên đường gặp phải trộm cướp, cướp hết tiền bạc xong thì ném ông ta lại trong sông. Đối phương vì báo đáp ơn cứu mạng đã mang theo lão Trần bên người, cho anh ta lái xe, làm vệ sĩ.”

Đối phương kể rõ cuộc sống bình đạm lại hạnh phúc sau khi lão Trần kết hôn sinh con, thỉnh thoảng lại ho khan một hai tiếng nhưng trong giọng nói nghẹn ngào mang theo ý cười nhàn nhạt.

Đã biết kết cục Đường Điềm có chút khổ sở.

“Lại rất nhiều năm trôi qua, lão gia của Trần gia có cháu trai cả, con trai của lão Trần sau khi lớn lên cưới vợ cũng có con trai. Hai đứa nhỏ tuổi tác không kém bao nhiêu, cả ngày đều cùng nhau chơi đùa. Có một ngày, hai đứa nhỏ đến bờ sông nghịch nước…”

(Hy: Tui công nhận là truyện này nhiều người họ Trần dã mãn (@_@;))

Mọi thứ đột ngột xoay chuyển. Cháu trai chết đuối, ngay sau đó nhà lão Trần người thì đi, người nằm liệt, hoàn toàn ly tán.

“Đã vài thập niên lão Trần không có ngoan cố rồi, nhưng bị những việc này kích thích, nó lại nổi lên.”

Ông lão thở ra nặng nề, cười khổ, “Con người a, khi oán hận người khác chỉ cảm thấy bản thân mình tốt hơn.”

“Cứ như vậy từng ngày nghĩ thành ra một nút thắt trong lòng.”

Đường Điềm thầm thở dài.

Lão Trần là người rất cố chấp, xem Trần Bảo đã chết mười mấy năm còn bị tưởng niệm của ông vây khốn lại ở lão trạch là có thể nhìn ra được.

“Sau đó,” ông lão thở dài, “Đứa trẻ kia cũng chết, bị em trai cùng cha khác mẹ và mẹ kế hại chết. Lúc này, lão Trần rốt cuộc cũng tỉnh táo một chút, hóa ra so với hận, lão vẫn hy vọng đứa trẻ kia sống tốt. Nhưng lúc này nói cái gì cũng muộn rồi.”

“Lão Trần a, lúc này đã hoàn toàn không còn gì vướng bận nữa, vợ con trai cháu trai, còn có đứa cháu trai cả của nhà kia nữa, những người lão coi trọng đều không còn, lão cũng sắp bệnh chết, chi bằng báo thù thay cho đứa trẻ uổng mạng kia. Đại thiếu gia là người thiện tâm, lúc còn sống đã tốt, đến khi chết biến thành quỷ cũng không hại người. Nó không đành lòng ra tay, nhưng lão Trần để bụng.”

Đường Điềm:???

Ông lão cười ha hả, “Lão Trần còn biết những bí mật mà bọn họ cũng không biết. Hóa ra tên thư ký rất được coi trọng mà ông chủ dắt theo mỗi ngày kia chính là con hoang của ông ta ở bên ngoài. Cũng là đứa con mà ông ta muốn giữ lại để kế thừa gia nghiệp. Cái này liên quan đến bí mật của Trần gia, bi kịch của câu chuyện này bắt nguồn từ quẻ bói mệnh của thầy phong thủy.”

Ông lão lải nhải kể lại ngọn nguồn, Đường Điềm còn đang kinh ngạc thì trong đầu lóe lên đoạn thời gian ở cùng với thư ký đi tìm thi thể của Trần Húc, mọi dấu vết để lại đều xâu chuỗi lại cùng nhau.

Ông chủ Trần rất coi trọng thư ký, khi cả nhà ăn cơm cũng rủ đối phương ngồi cùng;

Đi đâu cũng dò hỏi ý kiến đối phương, chuyện quan trọng đều qua tay của thư ký;

Cô tìm thấy ảnh gia đình trong thư phòng của Trần Húc, thấy được ông chủ Trần thời còn trẻ chưa mập ra, sau đó cô luôn cảm thấy thư ký có chút quen mắt;

Trần Bằng quát mắng thư ký kêu đối phương dò đường, là ông chủ Trần che chở thư ký, còn trách cứ con trai;



Đường Điềm nuốt nước miếng, lúc trước cô cố ý nói những lời này là để chọc cho Trần Bằng nghi ngờ, làm cho tình cảm cha con bọn họ rạn nứt. Thật không ngờ ông chủ Trần mưu tính sâu xa đến nước này!

Người như vậy, hơn hai mươi năm trước nghe được một câu nói đã có thể lên kế hoạch, ông ta lại không biết đứa con thứ hai và người bên gối đang mưu tính làm gì với Trần Húc sao?

Trong điện thoại, giọng nói thô kệch khản đặc đã kể tới chuyện xảy ra sau đó, Đường Điềm thu hồi tâm tư, chuyên chú lắng nghe.

“… Sau khi thả cô bé kia chạy, lão Trần trở về thì gặp được thư ký. Người của Trần gia có thói quen ăn khuya. Trước đó lão Trần đã tự mình nấu bánh trôi nước có bỏ thuốc cho bọn họ, vốn dĩ tất cả mọi người đều hôn mê nhưng thư ký không ăn. Thư ký chất vấn lão Trần, còn dọa sẽ đến tố cáo với ông chủ. Lão Trần hỏi thư ký, cũng chính là đứa con trai thứ ba của ông chủ, hỏi cậu ta có biết quẻ bói mệnh kia không. Trông dáng vẻ của đứa con thứ ba ấy rõ ràng là có biết đến. Vì thế lão Trần đã hiểu ra, chỉ sợ là từ rất lâu trước đó, ông chủ Trần đã chọn cho mình người thừa kế.”

“Cậu cả cũng tốt, cậu hai nhìn như được cưng chiều đến vô pháp vô thiên cũng tốt, nhưng đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi cả. Cậu ba được nuôi dưỡng ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp thì vào công ty, ông chủ tự mình dắt theo bên người dốc lòng dạy dỗ. Cậu ta biết quẻ bói mệnh kia nhưng lại không muốn khuyên nhủ… cũng là đồng lõa.”

“Đại thiếu gia chết, là do tất cả bọn họ, cũng bao gồm ta, làm hại.”

Lời nói mang theo thê lương, Đường Điềm nghe cũng không đành lòng.

“Lão Trần rất tức giận, đã tới cái tuổi này của lão, vui hay giận cũng không hiện ra trên mặt nữa. Lão bình tĩnh xin lỗi cậu ba, sau đó đi theo phía sau đối phương, nhân lúc cậu ba còn đang âm thầm vui mừng vì gia nghiệp khổng lồ sắp rơi vào tay, lão móc dao ra thọc về phía cậu ta.”

Đường Điềm:...

Gừng, vẫn là càng già càng cay.

Yên lặng nhìn bóng đen trên mặt đất, cô ở trong lòng nói với Trần Húc.

Ngươi đại gia, vẫn là ngươi đại gia.

(* Nguyên văn là 你大爷, 还是你大爷. Đây là một câu nói dí dỏm, được sử dụng để thể hiện sự khinh miệt đối với bên kia.

Tui hong hiểu cái này lắm:v)

“Làm thì làm, hoặc là không làm, đã làm thì phải đến cùng. Đây cũng là chuyện duy nhất ta có thể làm vì đại thiếu gia. Căn đại trạch này là tâm huyết của lão gia, vốn dĩ lão Trần không bỏ được, nhưng nghĩ đến Trần gia dù sao cũng đoạn tử tuyệt tôn, chi bằng thiêu sạch bọn họ.”

“Sau đó đổ dầu, bậc lửa, toàn bộ lão trạch đều ngập trong biển lửa, lão Trần ở trong phòng của mình nhìn, cháy lên như pháo hoa vậy, thật là đẹp mắt.”

Không ngờ lão Trần lại quyết tuyệt như vậy.

Cũng đúng, năm đó có thể hạ độc với đại thiếu gia mà chính mình nhìn lớn lên, hôm nay đối với những người khác không có cảm tình, tất nhiên cũng hạ thủ được.

Đối với ông lão này, cô có chút kính sợ đan chéo với tâm tình phức tạp, “Cảm ơn ngài đã kể câu chuyện này… “

Nói còn chưa dứt lời, đối phương đã ngắt lời cô, “Sau khi chết, ta nghe nói có cái radio có thể gọi đến kể chuyện của mình, những hồn ma lang thang đều nghe thấy được. Ta chỉ muốn nói một câu, để cháu trai cả của lão gia có thể nghe được.”

“Lão Trần ta có lỗi với cậu ấy.”

Ông lão ho thật mạnh, hơi thở gian nan, mang theo cơn hấp hối đến gần.

Đường Điềm nhanh chóng ngước mắt, bóng dáng cao dài dựa vào cửa sổ, nghiêng người nhìn ra bên ngoài, mí mắt rũ xuống, vẻ mặt mơ hồ không rõ dưới bóng ánh trăng.

“Anh ấy nghe thấy rồi,” Đường Điềm dừng một chút, “Cảm ơn bác.”

Chưa từng nghĩ mối thù của Trần Húc sẽ lấy phương thức như vậy mà giải quyết.

“Nghe thấy rồi sao?” Ông lão kích động, còn nói liền mấy từ ‘tốt’, cuối cùng như trút được gánh nặng mà thở một hơi thật sâu, “Vậy là tốt, ta có thể an tâm lên đường rồi.”

Trong lòng Đường Điềm như nghẹn thứ gì đó.

“Cô bé,” ông lão nghẹn ngào thì thào mơ hồ như tiếng ống bễ, “Đám người chúng ta đều có tội, cả đại sư phong thủy kia cũng vậy.”

“Sửa mệnh đổi mệnh đều là trái ý trời, kẻ thi thuật và người hưởng lớn đều phải trả một cái giá thật đắt. Đại sư phong thủy có thể nói chuẩn như vậy, tiết lộ thiên cơ, hẳn là phải ngũ tệ tam khuyết[1] mới đúng. Nhưng vị đại sư này, ta từng nghe lão gia nhắc đến, là một người hoàn mỹ chỉnh tề hiếm gặp trên đời. Không đơn giản, không đơn giản.”

[1] Ngũ tệ tam khuyết (五弊三缺): năm cái hại ba cái thiếu, ám chỉ những hậu quả xảy ra cho những người dám tiết lộ thiên cơ, cải biến vận mệnh. Đầu tiền là năm cái hại: “đàn ông mất vợ”, “phụ nữ mất chồng”, “không con không cái”, “về già cô độc” và “thân thể tàn tật”. Tiếp theo là ba cái thiếu: “thiếu tiền”, “thiếu quyền” và “thiếu mạng” (mạng sống ngắn ngủi).

“Tất cả đều bắt đầu từ ông ta, ta đã không có cách nào…” Ông lão bỗng trở nên hung tợn, “Cô tuyệt đối không được tha cho ông ta!”

Xem ra ông lão đã sớm nghe ra giọng nói của cô.

Đường Điềm còn chưa kịp phản ứng thì đường dây nóng đột ngột cắt đứt.

Đường Điềm lấy lại bình tĩnh, “Cảm ơn cuộc gọi từ vị thính giả nhiệt tình này. Chương trình hôm nay đến đây là kết thúc, chúng ta hẹn gặp lại vào lần sau.”

Khúc an hồn lẳng lặng vang lên trong đêm tối, sau khi chương trình kết thúc, APP bỗng nhiên vang lên một tiếng, một thông báo mới nhảy ra.

【APP Trò chuyện đêm khuya cùng quỷ: Số lượng người nghe đã khá tương ứng với chức danh của ngươi. Nến muốn sớm ngày trở thành đại chủ bá, mở khóa thêm nhiều quyền hạn của đài phát thanh thì hãy khiến cho càng nhiều thính giả nghe được giọng nói của ngươi đi!

Nghe di ngôn, giải oan cho người chết, hãy khiến giọng nói của ngươi vang vọng giới nhân gian!】

“Đại sư phong thủy, tôi đi đâu để tìm chứ.” Đường Điềm bất đắc dĩ, cô cũng không có cách nào, người Trần gia đều chết hết rồi, vị đại sư kia lại càng không để lại chút manh mối nào, ngay cả tên cũng không biết.

Cô suy tư một lát, vẫn như cũ không có manh mối. Vô tình ngó thấy bóng dáng lẻ loi đứng lặng ở ban công, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, “Trần Húc, có thể nói chuyện năm phút không?”

Không biết tại sao anh ta vẫn luôn không chịu mở miệng nói chuyện, Đường Điềm cảm thấy nếu giao tiếp có lẽ có thể hỏi ra vài thứ hữu dụng.

Bóng dáng cao dài không quay đầu lại, cũng không nhúc nhích.

Đường Điềm: “…”

Là thật sự không nghe thấy, hay là không muốn để ý đến cô.

Nói đi cũng phải nói lại, “Trần Húc” ở trước mặt đây, rốt cuộc còn giữ lại được bao nhiêu phần lý trí của người sống?

“Anh có biết đại sư phong thủy đã đoán mệnh cho nhà anh không — ”

Thử thăm dò mở miệng, lỡ như có thể gợi đến một vài ký ức thì sao.

Nói còn chưa dứt lời, Đường Điềm chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh bắn đến, không khí sền sệt lạnh băng cuốn lấy cơ thể, cô vừa hoa mắt đã bị kéo ra ban công cách phòng khách chừng năm mét, mặt đối mặt cùng tên ma quỷ nhìn nhau.

Mũi cô gần như sắp chạm vào vạt áo trước ngực đối phương, lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với Trần Húc như vậy, nam thanh niên trẻ tuổi tản ra âm khí sương đen, diện mạo cực kỳ tuấn lãng không thể nghi ngờ. Chỉ là khuôn mặt trắng bệch sắc mặt đông lạnh, đôi đồng tử vô hồn nhìn cô chằm chằm, quanh thân có một loại tà khí khiến người ta sợ hãi.

Trần Húc nhìn Đường Điềm, chậm rãi nâng bàn tay phải rũ ở bên người, xương ngón tay rắn chắc, trên bàn tay tái nhợt nổi lên gân xanh.

Đường Điềm không biết anh muốn làm gì, mắt thấy năm ngón tay thon dài kia dừng lại ở bên má mình, gần trong gang tấc, đầu ngón tay lạnh lẽo đều nhuốm lấy hơi ấm trên da thịt, anh dừng động tác, lẳng lặng mà nhìn cô.

Tư thế này…

Đường Điềm chưa từng yêu đương, một vài thời điểm cũng không hiểu lắm, nhưng có lẽ là bầu không khí yên tĩnh của đêm khuya vào lúc này, cũng có lẽ là động tác chạm má mờ ám kia.

… Cô chỉ dùng một thoáng nháy mắt đã hiểu ra.

Quỷ, cũng sẽ có tình cảm sao?

Cô hoảng hốt, sau khi nhận ra da đầu liền tê dại.

Ngay cả khi kết minh hôn, cô cũng chỉ xem đó là hành đồng bảo vệ mạng sống, không có nghĩa là thật sự ở bên nhau. Cô chỉ coi đối phương như một đồng sự cách mạng thuần túy!

Lùi về phía sau một bước, cô cẩn thận nhìn anh, cân nhắc dùng từ sợ chọc giận đối phương, “Trần Húc à, tôi cảm thấy khế ước kết hôn kia chỉ là kế sách tạm thời. Tôi cảm ơn anh đã cứu mạng tôi, tôi cũng giúp anh… sau này sẽ nghĩ cách để anh được giải thoát sớm. Nhưng người và quỷ khác đường, sẽ không có kết quả tốt đâu.”

Theo từng bước cô lùi về sau, lòng bàn tay vươn tới của người đàn ông lại trở nên trống rỗng, mất đi hơi ấm như gần như xa của người sống.

Trần Húc thu tay lại, khuôn mặt đẹp lạnh như băng kia vẫn giống như thường ngày không hề có bất kỳ biểu cảm gì.

Bóng người chợt biến mất dưới ánh trăng, giống như nó chưa từng tồn tại.

Giận rồi sao?

Đường Điềm nhìn xung quanh, anh luôn xuất quỷ nhập thần, không hiểu được là chạy đi đâu.

Tấm lưng đang căng chặt lại thả lỏng, trong lòng chẳng hiểu sao lại có chút thẫn thờ kỳ quái. Không đợi cô chải vuốt rõ ràng cảm xúc không đúng lúc này, điện thoại ong ong rung lên.

【Ngươi còn đang buồn rầu vì túi tiền rỗng tuếch sao? Đừng lo lắng, hãy đăng ký Giải đấu Linh Vương tranh bá. Trở thành người chiến thắng cuối cùng là có thể đạt được giải thưởng lớn trăm vạn!】

【Phần thưởng: Mỗi lần thăng cấp đến giai đoạn tiếp theo, nhận được 2400 giờ sinh mệnh.】

【Có tiền lại có mệnh kiếm nhiệm vụ, thế nào, ta tri kỷ chứ XD】

“100 ngày!” Đường Điềm còn đang mắng cái điện thoại là vương bát đản (đồ khốn nạn), nhìn thấy điểm thưởng cực kỳ phong phú, cũng bất chấp ghét bỏ cái điện thoại bán manh, hai mắt cô lập tức sáng ngời. Ai thèm quan tâm nó là vương bát đản hay vương thất đản chứ, có thể tiếp tục mạng sống cô đều xông lên.

Ngoài gửi đến nhiệm vụ, tin nhắn còn dẫn thêm đường liên kết của trang web.

Đường Điềm bấm vào, hình ảnh mang theo một trận lạnh lẽo đập vào mặt, hình nền tựa như dưới đáy ao xanh vắng vẻ, nhạc nền như bản sonata hắc ám. Những giọt máu như màn mưa rơi lả tả, phông chữ màu đỏ đen nổi lên trên mặt nước gợn sóng, “Ngươi có năng lực đặc biệt hiếm có trên đời không?”

“Ngươi có nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy một thế giới khác không?”

“Nếu ngươi tin tưởng là ngươi có, ngươi có thể. Vậy thì hãy gia nhập cùng chúng ta.”

Nét chữ chậm rãi mở ra, biến thành một bức huyết thư rợn người:

Giải đấu Linh Vương tranh bá mùa thứ mười ba sắp sửa bắt đầu