Ma Xui Quỷ Khiến [Lạc Mạc]

Chương 30: Giải đấu vương bá (2)



Editor: Yang Hy.

Sáng ngày hôm sau, cô chuẩn bị để đến thành phố A.

Bên kia cũng không nói là ở lại mấy ngày, cô đang thu dọn hành lý thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi yêu cầu đi phỏng vấn, thời gian vừa lúc là hai ngày này. Cô đành phải tiếc nuối mà từ chối.

Đường Điềm lẩm bẩm, “Xem ra cái giải Linh Vương này mà không thành thì cũng phải thành rồi.”

Quay trở lại tiếp tục dọn hành lý, cô kinh ngạc phát hiện, “Sao thứ này lại ở đây?”

Chiếc váy cưới đỏ đã nhận được lúc mở rương kho báu sau khi hoàn thành tâm nguyện của Trần Húc, bởi vì cảm thấy có điềm xấu nên cô đã nhét chung nó với gói quà mừng thưởng vào ngăn cuối cùng, sau đó chưa từng đụng đến.

Cô lập tức lấy đồ ra — ai lại ban ngày ban mặt đi mặc bộ áo cưới người chết này chứ, hù chết người ta à.

Thu dọn đồ đạc xong, Đường Điềm vội vàng chạy ra sân bay, tới chiều thì đến thành phố A, vào khách sạn mà tổ chương trình cung cấp.

“Không biết có bao nhiêu người tham gia vòng sơ tuyển, tất cả đều bao phí dừng chân, tổ chương trình này thật là không phải có tiền bình thường.”

Trong lòng nói thầm, cô kéo hành lý vào phòng, vừa mới mở ra đã bị bộ váy cưới đỏ thẫm như máu đập vào mắt.

Đường Điềm: “…” Đây là cái chấp niệm gì vậy.

Quần áo được gấp gọn gàng, ở giữa đặt gói quà đựng tóc của hai người.

“Trần Húc,” Đường Điềm đứng lên, mỉm cười với không khí, “Anh ra đây, tôi bảo đảm sẽ không đánh anh đâu.”

Lúc trước vẫn còn bình thường, lần này lại ngoan cố một hai phải mang theo hai thứ này, cũng không biết là anh ta muốn làm gì.

Ánh sáng cam tản ra trong phòng, cái bóng của cô đổ trên tấm thảm lông lạc đà cừu yên lặng xoay mặt đi hướng khác.

Giả chết, người nào đó cũng rất quả quyết.

Không chờ được đối phương trả lời, Đường Điềm nghĩ ngợi một chút rồi vẫn đem hai món đồ này cất vào ba lô, mang theo bên người để đề phòng trường hợp.

Ăn cơm chiều xong, bảy giờ tối cô đến quán bar Blue Danube ở ngoại ô phía đông.

Đẩy cửa bước vào, một người phụ nữ đang ôm đàn guitar đứng trên sân khấu, chất giọng mang theo chút lười nhác đang ngâm nga một bài hát nhẹ nhàng. Bởi vì là thời gian làm việc nên trong quán có rất ít người.

“Xin chào, xin hỏi quý khách đến bao nhiêu người?” Người phục vụ nho nhã lễ độ dẫn cô đến chỗ ngồi, Đường Điềm nói mật khẩu do tổ chương trình cung cấp, nụ cười của đối phương không thay đổi, hắn đưa cô tới căn phòng ở phía sau quầy bar, “Mời ngài lựa chọn trang phục.”

Đây là phòng thay đồ, bên trong chứa những dãy trang phục đủ mọi phong cách, cả nam lẫn nữ đều có. Một mặt tường còn lại thì treo đầy mặt nạ.

Đường Điềm mặc áo thun cao gần sát cổ, cũng không thích mặc quần áo của người khác, vừa lúc mang theo áo cưới liền trực tiếp tròng lên ngoài quần áo, sau đó chọn một cái mặt nạ kịch màu trắng của Nhật đeo vào, che khuất toàn mặt.

Nhìn vào trong gương, chu choa, ngay cả cô cũng tự cảm thấy khiếp người, “Đúng là tân nương quỷ.”

Sau khi ra ngoài, nhân viên phục vụ mặt không đổi sắc dẫn cô tới cửa thông với căn hầm ngầm, “Chính là ở bên trong này. Chúc ngài may mắn.”

Cửa mở ra, Đường Điềm nói cảm ơn rồi đi vào trong.

Đây là một tầng hầm trống có thể chứa khoảng tầm trăm người, phía trước nhất là một cái sân khấu được ngăn bằng tấm màn màu đen.

Những chiếc ghế hộp đa năng bao phủ toàn bộ không gian, một số người tới sớm đã ngồi xuống nhưng vẫn còn trống không ít chỗ. Xung quanh là hàng chục giá đỡ máy quay phim bắt giữ từng khoảnh khắc của mỗi tuyển thủ.

Trong phòng lờ mờ sáng, rất ít người nói chuyện nên có một loại trầm mặc kỳ quái. Nhiều người ăn mặc rất lạ, tựa như không hóa trang là không có vẻ thần bí.

Đường Điềm liếc mắt nhìn thử, có một phù thủy khoác áo choàng màu đen, một thánh cha cả người treo đầy tỏi tay cầm thập thánh giá, một đạo sĩ mặc đạo bào màu vàng miệng lẩm bẩm… đủ loại áo quần lố lăng.

Đường Điềm đi vào, mấy chục đôi mắt tức khắc đổ dồn về phía cô.

Kinh ngạc, dò xét, khinh thường, ngạo mạn…

Các loại biểu hiện khác nhau.

Đường Điềm xem như không thấy, cô lập tức tìm một chỗ gần cửa ngồi xuống.

Rất nhiều người nhìn cô thêm vài lần, chủ yếu là vì trước mặt một đám đại sư “bắt yêu trừ ma”, cô lại mặc đồ như con lệ quỷ bị bắt.

Đúng là bắt mắt, thu hút ánh nhìn.

Có người cảm thấy cô cố ý loè thiên hạ, là đối thủ cạnh tranh không có thực lực không đáng chú ý, rất nhanh liền dời mắt đi, không có hứng thú nữa.

Nhưng cũng có một phần cực nhỏ vẫn nhìn chằm chằm theo cô.

Hiện tại Đường Điềm rất nhạy với ánh mắt của người khác, tất nhiên cũng chú ý tới. Nhưng cô lười quan tâm, lấy điện thoại ra chơi một ván game.

Mười phút sau, mọi người bắt đầu lục tục tới, ước chừng khoảng một trăm người.

Người nhiều nên ồn ào hẳn, có người nhỏ giọng nghị luận nội dung thi đấu lần này, có người kỳ quái quỳ xuống đất vẽ những phù văn không ai hiểu được.

Đúng bảy giờ, người đàn ông tiến vào ở giây cuối cùng, một chú hề diện tây trang giày da, trên mặt thoa đầy thuốc màu, hội trường tức khắc vang lên tiếng hò hét huýt sáo dữ dội, “Chú hề!”

“Tôi yêu cậu!”

Có người hét lên cao vút, mọi người ồ lên vui cười, không khí trở nên náo nhiệt hơn, chú hề ấn bàn tay xuống ra hiệu mọi người yên tĩnh, cái liếc mắt đưa tình bay tứ tung, “Tôi cũng yêu mọi người, các tuyển thủ dự thi thân yêu của tôi.”

Giọng điệu nói chuyện của hắn như trong vở hài kịch, cực kỳ mang tính biểu diễn, hắn bước lên sân khấu, một tay đặt ở bụng hơi khom lưng, tiếng vỗ tay nhiệt liệt quanh quẩn, hắn đứng thẳng người dang hai tay về phía những tuyển thủ đang nhìn mình ở phía dưới, dùng micro kẹp ở ve áo bắt đầu đọc bài phát biểu, “Hoan nghênh các vị linh môi của chúng ta. Tôi là người chủ trì của Giải đấu Linh Vương tranh bá lần này, bạn của mọi người, Chú hề. Đúng vậy, vẫn như cũ là tôi, đã lâu không gặp.”

Đối mặt với tiếng hò hét và tràng pháo tay phía dưới, hắn bình thản ung dung giũ ra một tờ giấy, “Giải đấu lần này, chúng tôi rất vui khi thấy có nhiều người mới đến tham gia, hoan nghênh mọi ngươi đã đến.”

“Đương nhiên, cũng có không ít tuyển thủ đánh trận nào thua trận đó, càng thua lại càng đánh, chẳng hạn như Dean, Đạo sĩ Thiên Hà, Chân nhân Vân An.” Mỗi cái tên hắn đọc đều được bên dưới hưởng ứng cười ầm lên, có vẻ mọi người đều quen thuộc mấy người này, một người đàn ông mạnh mẽ cơ bắp cuồn cuộn giơ ngón tay giữa lên với hắn.

Chú hề cất danh sách, cợt nhả nói, “Các bạn cũng được chào đón, phải biết rằng khán giả của chúng ta rất thích trò cười mà các bạn đóng góp. Nói đến người xem, cũng phải giải thích cho những người mới dự thi lần đầu một chút.”

Hắn thu lại ý cười, cặp mắt dưới lớp bột màu đủ mọi màu sắc kia như màn sương chiều sâu thăm thẳm, “Ngay khi các bạn bước vào đây, chương trình phát sóng trực tiếp đã bắt đầu. Mỗi một biểu hiện của các bạn đều sẽ được máy quay của chúng tôi quay lại một cách chân thực và đồng bộ phát sóng trực tiếp cho người xem của chúng ta. Các khán giả có thể thưởng cho các bạn nếu đạt được sự yêu thích đặc biệt của họ, và còn khen thưởng các loại vật tư. Cho nên hãy nắm lấy cơ hội, thể hiện sự thu hút độc nhất vô nhị của mình đi.”

“Hôm nay là cuộc thi vòng loại, tiếp theo đây sẽ căn cứ vào màn trình diễn của các vị linh môi đang có mặt, khán giả sẽ bình chọn cho những ứng cử viên thăng cấp tới giai đoạn tiếp theo. Bây giờ, hãy bắt đầu trò chơi của chúng ta nào.” Chú hề bước đến bên cạnh sân khấu, ngón tay chỉ vào hậu trường bị bức rèm che kín mít, “Thời gian nửa giờ, không được tiếp xúc với màn che, quan sát và đoán định đồ vật phía sau bức màn. Sau đó căn cứ theo số trên chỗ ngồi tiến vào phòng tối, nói cho màn hình biết kết quả của bạn.”

Đường Điềm:???

Vừa dứt lời, một đám người gấp gáp đi đến chỗ gần sân khấu nhất, duỗi dài cổ ra bắt đầu quan sát.

Có người cầm nến trên tay, có người khoa tay múa chân như nhảy điệu múa mời thần, có người đứng tại chỗ lẩm bẩm trong miệng… như đám quỷ đang nhảy loạn.

Thậm chí còn có hai người vì tranh chỗ quan sát tốt mà vung tay đánh nhau.

Đường Điềm còn chưa lấy lại tinh thần, hoàn toàn không thể hiểu được.

— đã nói là giải đấu Linh Vương tranh bá lại đi kiểm tra dị năng thấu thị, có lầm không!

Cô bị sốc, vốn còn tưởng rằng là kiểm tra xem có oan hồn linh tinh hay không.

Làm sao đây, câu hỏi này ngoài đề cương rồi, cô không biết đâu!

Thật không ngờ, vì một dịp tình cờ nên cô mới có thể tiếp xúc với thế giới khác, mà những người được gọi là đại sư tự nhận có thể bắt yêu đuổi quỷ kia, có người suốt đời cũng không thể nhìn thấy lệ quỷ hiện hình.

Cho nên Trần Húc có được năng lực hiếm có khó tìm kia mới thu hút cái điện thoại muốn buộc chặt với anh.

Cô nhìn số trên chỗ ngồi của mình, 12.

Gần trên cũng tốt, có thể kết thúc sớm một chút.

Dù cho trong lòng rối loạn, khóc trời kêu đất thế nào thì từ ánh mắt của người khác, cô vẫn là một cô gái bình tĩnh tự nhiên ngồi tại chỗ, mông còn chẳng xê dịch chút nào.

Rất có phong thái nắm chắc phần thắng.

Chỉ là không ngờ hiện tại cô đang nghĩ đến việc bỏ thi chạy trốn.

“Sao cô không lại gần để xem?” Một giọng nói ngạo nghễ truyền đến, không biết từ khi nào mà mỹ nữ gợi cảm nóng bỏng ngực to chân dài nghịch mái tóc lượn sóng của mình đã đi đến bên cạnh Đường Điềm, đôi giày cao gót đỏ chóe mười hai phân hướng về phía ghế, mông đặt xuống, đôi chân xinh đẹp nghiêng sang một bên, đôi mắt liếc nhìn cô.

Đường Điềm nhìn thoáng qua một cái liền nhận ra đây là người trước đó đã đặc biệt chú ý tới cô, cũng không có cách nào, ánh mắt như lửa của đối phương quá có lực xuyên thấu, “Cô thì sao, không phải cũng không đi xem sao?”

Mỹ nữ cong môi cười, ánh mắt ra hiệu cho cô nhìn phía sau, Đường Điềm chú ý thấy còn có vài người vẫn chưa di chuyển khỏi vị trí, “Nhìn thấy không, những người đang ngồi yên đấy, phần lớn đều từng dự thi trước đó cả, có một chút thực lực, đã biết đáp án rồi.”

Đường Điềm mỉm cười, “Xem ra cô cũng biết đáp án. Thật lợi hại.”

Giải đấu Linh Vương tranh bá này, xem ra là có người tham gia có thực lực, không phải chương trình tạp kỹ thực tế thuần túy.

Mỹ nữ cao hơn 1m70 còn giẫm trên đôi cao gót mười hai phân, cho dù cùng ngồi với Đường Điềm cũng cao hơn cô một cái đầu, vô cùng có khí thế, “Cô cũng lợi hại.”

Ngụ ý Đường Điềm cũng biết đáp án.

Lúc này Đường Điềm mới chú ý tới máy quay đang tập trung ở hàng người phía trước, cô lại tình cờ không ai chú ý, lắc đầu thật nhẹ, “Thật đáng tiếc, đây không phải là phương diện mà tôi am hiểu.”

“Ồ,” người phụ nữ có vẻ hứng thú, cô nàng bỗng nhiên thò người tới gần, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, khoảng cách giữa hai người rất gần, Đường Điềm thấy được sống mũi cao  thẳng của đối phương, mi cốt cũng sâu, hình như có chút huyết thống của dân tộc thiểu số.

“Vậy cô am hiểu phương diện gì?”

Đường Điềm chỉ cười mà không nói.

Ánh mắt người phụ nữ càng sâu hơn, “Cũng thú vị đấy.” Cô nàng vươn tay ra, “Tôi là Ngải Lệ, chúng ta kết bạn đi.”

Đường Điềm nói, “Tôi là Đường Điềm.”

Tay hai người gần như đã sắp chạm vào thì Ngải Lệ đột nhiên cứng đờ, tựa như bị thứ gì đó đâm vào đau nhói liền rút về, tay Đường Điềm cầm vào khoảng không, “Làm sao vậy?”

Ngải Lệ nhìn cô với vẻ mặt vô tội, dáng vẻ như cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt trầm xuống, “Không có gì, có chút tĩnh điện, một chút thôi.”

Cô nàng dường như không có việc gì ngồi trở lại vị trí, người tựa vào lưng ghế, thưởng thức đám quỷ múa loạn ở phía trước, chỉ thiếu điều cầm một ly champagne thảnh thơi nhấp một ngụm thôi.

Đôi mắt không gợn sóng nhìn chăm chú vào sân khấu, Đường Điềm mấp máy môi, “Từ khi tôi bước vào, cô vẫn luôn chú ý đến tôi. Vì sao vậy?”

Ngải Lệ nhếch đôi môi đỏ, “Rất nhạy bén đấy. Thật ra điểm mà tôi chú ý ở cô, có lẽ cũng giống với những người khác.”

“Cái gì?” Đường Điềm không cảm thấy mình có gì thu hút người khác, nhưng đúng là vẫn còn vài ánh mắt như có như không thỉnh thoảng đảo tới.

“Năng lượng trên người cô,” Ngải Lệ nói, “Những người tự xưng là linh môi như chúng tôi ít nhiều gì cũng cảm giác được năng lượng của một người. Thông qua đó mà có thể dò xét được vật cách màn sân khấu, cũng có thể quan sát một người. Rất hiển nhiên, năng lượng của cô cực kỳ, âm u.”

Cô nàng quay sang nhìn chăm chú vào Đường Điềm, ánh mắt như có sức mạnh nhìn thấy linh hồn xuyên qua da thịt, “Cô thực sự làm tôi rất hoài nghi, cô còn sống không?”

Tim Đường Điềm đột nhiên nhảy lên, cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, “Cô có thể nắm tay của tôi, tuy rằng có hơi lạnh nhưng vẫn xem như có độ ấm.”

Cô chủ động vươn tay ra, Ngải Lệ cũng không có thuận thế nắm lấy mà dựa người vào lưng ghế, lười nhác xua tay, “Đùa thôi, đùa đó có hiểu không. Cô đúng là một người phụ nữ nhàm chán.”

Đường Điềm cong khóe môi, đối phương đang cố ý tránh đi tiếp xúc thân thể với cô, “Cô rất thú vị. Cho nên tôi không nghĩ một người thú vị như cô lại sẵn lòng nói chuyện với người nhàm chán như tôi.”

Ngải Lệ nhìn đồng hồ trên cổ tay, trước đó Đường Điềm từng làm nhân viên ở quầy thu tiền, biết được chiếc đồng hồ nổi tiếng này có hơn năm chữ số, “Còn mười phút nữa, cô không trả lời được cũng không sao à?”

Đường Điềm nhún vai, “Trọng ở tham gia.”

(* Nguyên văn là 重在参与, câu này có nghĩa là không nên quá để ý kết quả, quan trọng là bạn đã tham gia nghiêm túc, vậy thì cứ cố gắng hết sức thôi.)

Cô đang đợi, đợi Trần Húc có thể giúp cô gian lận hay không, cũng đang đợi người phụ nữ này.

Mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua. Một vài người đã hao hết tinh lực, bắt đầu trở lại vị trí của mình.

Hàng ngũ lại sắp nhiều lên.

Ngải Lệ rốt cuộc cũng nói, “Bia mộ, đá cẩm thạch màu đen, không có khắc văn bia.”

Giọng nói nhẹ nhàng như một làn gió phất qua bên tai, chỉ trong giây lát rồi lại lướt đi.

Đường Điềm ngước mắt, “Vì sao?”

Trận đấu là cuộc chiến cá nhân, không tồn tại việc kết liên minh. Hơn nữa dựa theo cách nói của Chú hề, mọi bước đi của bọn họ ở trạm kế tiếp đều nằm dưới con mắt của khán giả, có thực lực hay không vừa nhìn là hiểu ngay, căn bản không thể gian lận.

Người phụ nữ này vì sao lại muốn giúp cô.

Ngải Lệ ghé mắt nhìn, cô gái mặc bộ áo cưới đỏ như máu, đôi mắt đen mực hững hờ không gơn sóng, chân cô cũng đặt ngay ngắn trên chiếc ghế đơn sơ, lưng ngồi thẳng tắp, tóc dài đến eo, làn da lộ ra ngoài chiếc mặt nạ trắng cũng tái nhợt như tờ giấy. Nếu không phải lồng ngực vẫn còn phập phồng khe khẽ thì đúng là khiến người ta nghĩ đến hồn ma lang thang.

Cô gái này thật sự không để bụng đến kết quả thi đấu. Đối diện với cô làm trong lòng Ngải Lệ thấy có chút thất bại, cô nàng nhếch môi, vứt cái liếc mắt đưa tình quyến rũ cho cô, “Tôi muốn xem thực lực của cô.”

Đường Điềm rũ mắt, nhìn bàn tay phải đang đặt trên đầu gối của mình. Lúc Ngải Lệ chủ động muốn bắt tay, cô cảm giác được đầu ngón tay truyền đến một luồng khí lạnh, cũng là thứ này khiến Ngải Lệ rút tay về.

Là Trần Húc… Anh rất hiếm khi xuất hiện trước mặt người ngoài, loại tình huống này rõ ràng là không muốn Ngải Lệ tiếp xúc với cô, đang cho cô một lời cảnh báo.

Tình thế hiện tại không biết đối phương đến với ý đồ gì, là địch hay là bạn. Nhưng xét ở đáp án, Đường Điềm đã nhận ý tốt của đối phương.

“Đã hết giờ rồi.” Chú hề nhảy những bước lớn lên sân khấu, dừng tính giờ, “Vậy thì, xin mời tuyển thủ số một của chúng ta, tiến vào phòng tối ~ ”



Tác giả có lời muốn nói:

Giải thích: Giải đấu Linh Vương tranh bá tham khảo hình thức của gameshow Nga《 Bitvaextrasensov》.

Trận đấu cũng không phải là tuyến chính, chỉ là một manh mối dẫn đến tuyến chính thôi.