Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 56: Ý định rời đi



người dịch: anhdunghcdc

nguồn: bachngocsach


***

Thiên Tự Cửu Đả.

Đây là tên tuyệt kỹ phi đao của Trương hộ viện. Trong đó có Lưu Tinh Phi Trịch, Hàm Sa Xạ Ảnh, Truy Hồn Thất Thủ...

Cuốn sách khá dày, trang sách màu vàng nhạt đang ở trước mặt Mạc Cầu khiến nhịp tim hắn đập nhanh hơn thường lệ.

Thực lực Trương hộ viện không bằng Quán chủ của võ quán Tụ Anh, nhưng tên tuổi Thiên Tự Cửu Đả thì không thua gì Tống Thị Đao Phổ.

Một trong những nguyên nhân của việc này là công pháp ám khí khó kiếm, khó luyện. Trước giờ những cao thủ trong giang hồ thành danh bởi ám khí không nhiều. Nguyên nhân thứ hai là bản thân uy lực cường hãn của công pháp.

Ám khí vốn khó luyện, nhưng đã học thành rồi thì có thể lấy yếu thắng mạnh, không có thủ đoạn đặc thù thì rất khó khắc chế.

Thực lực Trương hộ viện chỉ là Đoán Cốt, vậy mà uy danh không thua cáo thủ Luyện tạng ở trong thành.

Ngoài thư tịch còn có túi đao trên đó cắm chín chuôi phi đao dài ước chừng ba tấc.

Lưỡi phi đao mỏng như tờ giấy, hình lá liễu, cán dao thắt lụa. Chính là Liễu Diệp phi đao!

Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, đưa tay nhận lấy hai món đồ, nhẹ nhàng vuốt ve trong ánh mắt phức tạp. Hắn đã từng khổ não vì không có công pháp để tu luyện, chỉ biết không ngừng tụ tập tinh quang trong thức hải. Hiện giờ...

Hắn có Thiên La Công, Tống Thị Đao Phổ, Thiên Tự Cửu Đả, mọi thứ bày ra trước mặt thì lại chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể cảm ngộ.

“Thật là có lỗi.” Liễu Cẩn Tịch ngồi đối diện nói với giọng áy náy. “Trương hộ viện gặp nạn là việc không ai ngờ tới. Việc truyền thụ công pháp cũng đành vậy thôi.”

“Liễu tiểu thư nói gì vậy.” Mạc Cầu lắc đầu. “Có được công pháp này ta đã vừa lòng thỏa ý lắm rồi.”

“Công pháp tuy là thứ cơ bản, nhưng lúc tu luyện còn nhiều vấn đề phát sinh.” Liễu Cẩn Tịch miễn cưỡng cười nói. “Không có danh sư chỉ bảo, ta sợ Mạc đại phu khó học hết được.”

Sự thực đúng là như thế.

Công pháp tất nhiên là quan trọng, nhưng kinh nghiệm của người đi trước cũng không thể thiếu. Nếu không trong lúc tu tập rất dễ đi sai đường. Nhất là công pháp ám khí cần xây dựng căn cơ vững chắc, phải thuần thục các thủ pháp ám khí từ cơ bản nhất.

Không có danh sư chỉ bảo, là một thiệt thòi lớn.

Nhưng Mạc Cầu lại không phải người thường.

Hắn có hệ thống phía sau giúp hắn nhanh chóng cảm ngộ sự ảo diệu của công pháp. So với sự truyền dạy của sư phụ còn tốt hơn, sâu sắc hơn.

“Không sao cả, từ từ sẽ học được.” Hắn từ tốn trả lời.

“Mạc đại phu.” Liễu Cẩn Tịch há miệng một lúc, cuối cùng than nhẹ. “Tuy biết là như vậy, nhưng Cẩn Tịch ta vẫn thấy áy náy trong lòng.”

Nói xong, nàng lấy từ trong người ra một vật, đưa tới trước.

“Ơn cứu mạng không thể báo đáp. Xin lấy vật này để bày tỏ tấm lòng, Mạc đại phu nhất định không thể từ chối.”

Thứ nàng đưa ra là một cái hộp gấm. Chỉ cái hộp thôi đã có giá trị không nhỏ.

“Liễu tiểu thư sao phải khách khí vậy.” Mạc Cầu nhíu mày. “Có được công pháp, phi đao, tại hạ đã rất vừa lòng. Không cần phải thêm cái gì nữa.”

“Không.” Liễu Cẩn Tịch lắc đầu, kiên trì nói. “Công pháp là việc thống nhất từ trước, không thể tính được. Huống hồ cả ta và Văn Oanh đều chịu ơn ngươi cứu mạng, ngoại vật thế này có tính là gì.”

Nói xong, nàng mở hộp gấm ra.

Trong hộp chỉ có một vật. Chính là một gốc sơn tham (sâm núi) không lớn, màu ám trầm, nhìn qua rất bình thường nhưng Mạc Cầu thấy nó thì sắc mặt đại biến.

“Sơn tham trăm năm? Liễu tiểu thư, vật này quá trân quý, ta ngàn lần không thể lấy được.”

Mười năm là sâm, trăm nam thành bảo. Bảo vật cỡ này đã có tác dụng kéo dài tuổi thọ, nhiều khi có tiền cũng không thể mua được.

Nếu là linh sâm ngàn năm thì...

Nó là linh vật trong truyền thuyết, nghe nói có thể hóa thành hình người, có linh tính. Vô cùng hiếm thấy.

“Mạc đại phu không cần khách khí.” Liễu Cẩn Tịch lắc đầu. “Vật này tuy hiếm thật, nhưng so với tính mạng của ta và Văn Oanh thì lại không thể so được. Huống hồ...”

Nàng ngừng lại một chút mới nói tiếp.

“Thực không dám giấu, Liễu gia chúng ta chuẩn bị rời khỏi nơi đây. Lần này đường xá xa xôi, đưa nó cho Mạc đại phu vẫn tốt hơn.”

“Các ngươi rời đi sao?” Mạc Cầu khẽ chớp mắt. “Các ngươi muốn đến quận thành?”

“Đúng vậy.” Liễu Cẩn Tịch gật đầu. “Lần này chúng ta không để lại gì, cả gia tộc đều đi cả.”

“Các ngươi quyết định nhanh vậy sao?” Mạc Cầu đứng dậy, vẻ nghiêm túc. “Liễu gia cắm rễ nơi đây đã mấy trăm năm, tích lũy không cạn. Chẳng lẽ lại dễ dàng bỏ qua như vậy?”

“Ai...!” Liễu Cẩn Tịch quay ra nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh mắt phức tạp. “Mấy năm nay tình hình phức tạp, Liễu gia chúng ta cũng ngày một khó khăn. Lại gặp phải đại nạn vừa rồi, chúng ta bị tổn thất nặng nề, không thể tiếp tục như cũ.”

“Bên quận thành cũng đã chuẩn bị đâu ra đấy, chờ chúng ta đến mà thôi.”

“Ra là vậy.” Mạc Cầu gật đầu cảm thông. “Các ngươi định lúc nào thì rời đi?”

“Trong vòng một hai tháng tới.” Liễu Cẩn Tịch cười gượng. “Chúng ta còn một số tài sản cần xử lý, bố trí ổn thỏa cho một số người mới yên tâm rời đi được.”

“Ta nghe nói ở ngoài thành cũng không an toàn.” Mạc Cầu nhắc.

“Đúng vậy. Nhưng lần này đi quận thành không chỉ có người Liễu gia chúng ta, còn có những người khác cùng đi. Ngoài ra chúng ta còn mời tiêu đội từ quận thành bảo vệ, chắc sẽ không gặp vấn đề gì.”

Mạc Cầu nghe xong cũng chỉ còn biết ôm quyền, chắp tay nói.

“Đã vậy, sau này các ngươi phải bảo trọng.”

“Còn nữa...”, Liễu Cẩn Tịch hướng ánh mắt sang nhìn Văn Oanh, đột nhiên nói. “Mạc đại phu có muốn đi quận thành không?”

Nàng nói xong, hai mắt Văn Oanh chợt sáng lên. Nàng lặng lẽ nhìn Mạc Cầu.

“Đi quận thành?” Mạc Cầu ngây ra.

“Đúng thế.” Liễu Cẩn Tịch gật đầu. “Mạc đại phu có y thuật cao minh, lại tinh thông võ nghệ. Dù đến quận thành cũng là nhân tài nhất đẳng. Quận thành là nơi phồn hoa, yên ổn. Đối với sự phát triển sau này của ngươi cũng có nhiều chỗ tốt.”

“Còn về việc sinh hoạt thì ngươi lại càng không cần phải lo lắng. Liễu gia tại quận thành cũng có chút sản nghiệp, có thể cung cấp cho một vị đại phu thoải mái tiêu xài.”

“Việc này...”, Mạc Cầu suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ý tốt của Liễu tiểu thư, tại hạ xin ghi nhớ. Chỉ là trước mắt Mạc mỗ không có ý định đi xa.”

“Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?” Liễu Cẩn Tịch nhíu mày hỏi lại.

“Có thể một ngày nào đó ta sẽ đi quận thành, nhưng hiện giờ thì chưa.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ta còn có việc muốn làm.”

“Vậy thì... đáng tiếc quá.” Liễu Cẩn Tịch nhìn Văn Oanh đứng bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài.

“Đúng rồi.” Mạc Cầu đột nhiên nhớ ra. “Liễu tiểu thư đã muốn rời đi quận thành, vậy số dược liệu còn lại chắc cũng phải có hướng xử lý chứ?”

“Không sai.” Liễu Cẩn Tịch gật đầu. “Mạc đại phu cần dược liệu gì xin cứ nói, ta sẽ cho người đưa qua cho ngươi.”

“Không không.” Mạc Cầu khoát tay. “Số lượng ta muốn tương đối nhiều, lại có một ít dược liệu không phổ biến lắm.”

“Vậy sao?” Liễu Cẩn Tịch cười khẽ. “Ngươi thử nói xem.”

Một lát sau. Nàng trợn mắt, há mồm nhìn tờ giấy trong tay ghi đầy chữ. Đây toàn là tên các loại dược liệu.

Không chỉ số lượng nhiều, một số loại còn rất đắt đỏ.

“Liễu tiểu thư yên tâm, giá thành không phải là vấn đề.” Mạc Cầu thấy biểu hiện của nàng thì biến sắc, vội rút ngân phiếu ra. “Chỗ này xem như tiền đặt cọc.”

Liễu Cẩn Tịch nhận lấy tờ ngân phiếu, kiểm tra một chút, ánh mắt nhìn Mạc Cầu thay đổi hẳn.

***

Xuống dưới lầu, Mạc Cầu gọi xe ngựa.

“Văn Oanh cô nương không cần tiễn nữa.” Hắn xoay người, nhìn đối phương cười nói. “Cô quay lại đi.”

“Mạc đại phu.” Văn Oanh ngẩng đầu nhìn Mạc Cầu thật lâu mới cúi đầu đưa ra một vật.

“Cái này cho ngươi.”

Đó là một cái túi thơm, hai mặt thêu chữ. Một mặt là chữ Oanh, mặt còn lại có chữ Mạc.

Mạc Cầu cầm cái túi thơm thì ngây người. Văn Oanh đứng bên cạnh cũng đang cố nén nước mắt. Chỉ nức nở hồi lâu.

Có một số việc, đã không có bắt đầu, thì cũng không quan trọng kết thúc thế nào.