Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 57: Tiến bộ thử nghiệm



người dịch: anhdunghcdc

nguồn: bachngocsach


***

Đêm. Bầu trời ảm đạm. Mọi người trong nhà kho đã sớm ngủ say. Ở một căn phòng nhỏ lúc trước vẫn dùng để cất đồ lặt vặt, Mạc Cầu vẫn còn thức.

Căn phòng khá nhỏ, chỉ hơn chục mét vuông. Có một cái bàn, một cái giường, một cái án để đầy đồ.

“Lạo xạo...”

Một âm thanh nhỏ từ trong phòng truyền ra, nghe như tiếng suổi chảy róc rách liên tục không ngừng.

Đó chính là tiếng khí huyết phun trào trong cơ thể Mạc Cầu. Theo như hắn cảm nhận, khí huyết trong cơ thể hắn như thủy triều dâng lên, mênh mông cuồn cuộn. Cả tốc độ di chuyển lần lực đạo đều nhanh hơn trước rất nhiều.

Da thịt, gân cốt, nội tạng được khí huyết liên tục cọ rửa, cường hóa dưới tác dụng của siêu phẩm Dưỡng Nguyên Đan mà hắn luyện chế.

Ngoài ra còn có tác dụng rất lớn của sơn tham trăm năm hắn mới được tặng. Dược lực của đan dược tăng lên kinh người. Mạc Cầu nhắm hai mắt, dùng toàn lực vận chuyển Long Xà Kình. Từng tia khí trắng từ trong cơ thể hắn thoát ra do tốc độ phun trào khí huyết quá nhanh, nhiệt độ trong cơ thể dâng cao mà thành.

Nhưng điều quỷ dị hơn là làn da hắn không ửng đỏ như bình thường mà lại mang một xanh như ngọc. Bên ngoài da như có một tầng phòng hộ ngăn toàn bộ năng lượng trong cơ thể không bị tiết ra ngoài.

Thiên La Công.

Hắn dùng Long Xà Kình để luyện hóa dược lực, dùng Thiên La Công để cường hóa da thịt. Cả hai thứ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, giảm thiểu tối đa dược lực bị lãng phí.

“Phù!”

Thật lâu sau, Mạc Cầu khẽ thở ra một ngụm trọc khí, hắn chậm rãi mở mắt.

Trong phòng không nhóm lửa khiến màn đêm càng đen tối, nhưng hai mắt hắn lại thấy rõ ràng. Thực lực tăng lên, ngũ giác của người luyện võ cũng ngày càng mẫn cảm.

Có thể nhìn trong bóng tối như ban ngày cũng là bình thường.

Vận động cơ thể một lúc, bàn tay hắn khẽ động. Một thanh thiết mộc kiếm hiện ra.

Ánh mắt hắn biến đổi, vung mạnh cánh tay.

“Soạt!”

Thanh thiết mộc kiếm chém vào cánh tay trái tạo thành tiếng gió rít, đủ thấy lực đạo không nhỏ. Nhưng kết quả là trên da hắn, một vết rách cũng không có.

“Luyện da đại thành rồi..” Mạc Cầu không giấu được nỗi vui mừng, tự lẩm bẩm. “Có Thiên La Công gia trì thêm, sức mạnh phòng ngự càng tăng lên. Cao thủ Đoán Cốt có lẽ cũng chỉ được như thế. Nếu ta toàn lực bộc phát Long Xà Kình, đối mặt với cao thủ cỡ ấy cũng không cần phải sợ hãi nữa.”

Kết quả này là sự tiến bộ lớn nhất của hắn trong hai ba tháng qua. Có công pháp, đan dược, thực lực của hắn ngày càng tăng lên. Chỉ hơn ba năm thời gian đã đạt tới Luyện da đại thành.

Hiện giờ, hắn đã chạm tới cánh cửa Đoán Cốt.

Lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu bước lại gần góc phòng. Nơi này có một cái thùng đựng đầy nước, than củi đốt bên dưới đáy vẫn còn chưa tàn hết. Hắn lấy tay nhúng thử để kiểm tra nhiệt độ, gật nhẹ đầu sau đó lấy từ gầm giường ra một cái bình thuốc.

Hắn đổ chất dịch trong bình vào thùng nước, đợt cho chúng hòa lẫn vào nhau rồi thoát y, ngồi xếp bằng trong đó.

Phương pháp ngâm thuốc này được ghi trong tấm da thú, dùng phối hợp với Thiên La Công. Hắn ngồi vào trong là dược dịch bắt đầu kích thích da thịt.

Từ trong xương cốt dâng lên cảm giác như kim châm, râm ran kỳ quái. Việc này khiến Mạc Cầu cau mày.

Hắn không dám lơ là, cố kìm nén thân thể, im lặng vận chuyển khẩu quyết Thiên La Công, từ từ dung nập dược lực.

Thiên La Công sở dĩ mạnh ngoài tác dụng của công pháp ra, có tác dụng rất lớn của bí dược. Không có nó, người thường chỉ có thể nhập môn mà thôi.

Có bí dược phụ trợ, công pháp này có thể so sánh với công pháp luyện thể tốt nhất, lực phòng ngự trước đao kiếm cũng rất dọa người.

Khuyết điểm lớn nhất của nó là bí dược không dễ luyện thành, dược liệu thì khó kiếm, hao tổn rất lớn vàng bạc.

Vấn đề ấy hiện tại lại không làm khó được Mạc Cầu.

Chờ số lượng tinh quang trong thức hải sáng lên đủ, hắn ưu tiên cảm ngộ cách chiết xuất nó, tạo ra một phương pháp đơn giản hơn sử dụng một số dược liệu để thay thế. Tuy dược lực kém hơn phương pháp gốc nhưng lại dễ làm.

Số lượng thảo dược lấy từ Liễu gia đủ cho hắn dùng.

“Ục ục...”

Trong thùng nước, dược dịch mới được làm lạnh đã bắt đầu sôi trào. Da thịt được nung nấu trở nên đỏ ửng, từ bên trong cũng sinh ra những biến hóa rất nhỏ. Giống như có rất nhiều người đang giúp hắn thôi cung hoạt huyết, kèm theo nhiều cảm giác lạ lẫm khác.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

“Ò ó o...”

Tiếng gà gáy sáng vang lên. Thân thể Mạc Cầu chấn động.

Hắn mở mắt. Từng tia nắng sớm chiếu qua khe cửa tràn vào căn phòng. Trời đã sáng tỏ. Dược dịch trong thùng đã chuyển thành thể rắn đậm đặc từ lúc nào, từ đó phát ra một loại mùi rất lạ.

Hắn vội vàng đứng dậy, tắm rửa lại cơ thể bằng nước lạnh, thay đổi y phục. Hắn làm xong việc, trong nhà kho đã có tiếng người đi lại làm việc bình thường.

Một ngày mới lại bắt đầu.

***

“Mộc đậu, nhập kho ba mươi cân.”

“Phù Dung diệp, nhập kho mười tám cân.”

“Vân nhĩ, xuất khố ba cân, đưa đến thiện đường ở phía nam thành...”

Tại cửa kho, Mạc Cầu kiểm kê xong đám hàng hóa xuất nhập thì thở nhẹ một hơi, thả tay xuống.

“Việc hôm nay kết thúc tại đây.”

“Mạc đại phu, chúng ta ra ngoài chứ?” Có người lên tiếng rủ hắn.

“Không được.” Mạc Cầu lắc đầu. Hắn bưng lên một chén trà, nhấp một ngụm rồi nhìn người kia cười nhạt. “Các ngươi đi đi, ta còn có việc muốn làm.”

“Tiếc quá.” Người này là người của Lôi ra, những ngày vừa rồi vẫn muốn tạo dựng quan hệ gần gũi với Mạc Cầu nhưng hắn không hiểu sao vị Mạc đại phu này lại hơi khác thường.

Cả ngày đối phương chỉ ở trong nhà không bước ra khỏi cửa, kín đáo còn hơn đám tiểu thư khuê các.

Lại thêm đối phương rất ít nói, chẳng có nhu cầu gì làm cho hắn cũng không biết ứng phó ra sao.

Mạc Cầu đang nhắm mắt ngồi trên ghế dưỡng thần, kỳ thực hắn đang chìm sâu vào trong thức hải.

Tại đây, có trên dưới một trăm khối ting quang đang sáng lên lấp lánh. Đây là số tinh quang còn lại sau khi hắn cảm ngộ bí dược Thiên La Công. Nói nhiều không nhiều, mà bảo ít cũng chẳng ít.

Những khối tinh quang này, dù dùng để cảm ngộ Tống Thị Đao Phổ hay Thiên Tự Cửu Đả đều còn thiếu rất nhiều. Nhưng chỉ để cảm ngộ một phần trong đó thì lại dư xài.

Thời gian này hắn vẫn âm thầm tu luyện đao pháp, tăng lên cảm ngộ nên số lượng tinh quang cần dùng cũng sẽ giảm đi ít nhiều.

“Ừm.” Hắn trầm ngâm, tự lập kế hoạch. “Thử một lần xem.”

Suy nghĩ trong đầu khẽ động, Lưu Tinh Phi Trịch của Thiên Tự Cửu Đả đã hiện ra ở trên màn sáng, rồi bị tinh quang hấp nạp.

Trong nháy mắt, có ba mươi khối tinh quang trở nên ảm đạm.

Một khắc sau, hai mắt Mạc Cầu sáng lên, từ trong nhẫn cầu như có vô số phi đao bay tới bay lui. Hắn đã có cảm ngộ về thủ pháp ám khí Lư Tinh Phi Trịch này. Nhưng hắn không muốn dừng lại ở đây.

Tinh thần khẽ động, Yến Tử Phân Thủy và Lưu Tinh Phi Trịch đồng thời xuất hiện ở trên màn sáng.

“Sát nhập!”

Tinh quang vẫn lấp lánh như cũ nhưng không có phản ứng nào xảy ra.

Mạc Cầu im lặng, hắn thở dài.

“Phế vật!”

Dù vậy, hắn không dễ dàng bỏ qua. Suy nghĩ liên tục thay đổi, tìm cách mang hai công pháp này dung nạp với nhau thành một công pháp mới.

“Cảm ngộ!”

“...”

Vẫn chưa được.

“Ta không tin.” Mạc Cầu ngồi dậy, vén tay áo lên, ánh mắt kiên quyết. Một lát sau, hắn bắt đầu múa bút thành văn.