Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 61: Thực lực



người dịch: anhdunghcdc

nguồn: bachngocsach


***

“Tiền hộ viện!”

Nghe thấy tiếng người này, cả Tuân Lục và tiểu Sở đều biến sắc.

Trong bóng tối trước mặt có một thân ảnh thon dài chậm rãi lại gần, trường đao bên hông tỏa ra sát cơ nồng đậm.

“Đi mau.” Tuân Lục chân nọ đá chân kia vội hét lên, kéo tiểu Sở bỏ chạy.

Mạc Cầu nheo mắt lại, hơi chần chừ một chút rồi cũng chạy theo.

Kinh nghiêm chém giết của hắn chưa đủ nhiều, lại không biết đối phương tu vi nông sâu bao nhiêu. Nếu có thể không động thủ thì tốt nhất là không động thủ.

Nhưng mà, ba người vừa mới chạy được mấy bước, từ trước mặt đã có một người xuất hiện cản lại.

Người này cũng đeo trường đao trên lưng, dáng người không cao lớn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mà như không cười.

“Cao... Cao hộ viện.” Nhìn thấy người này, sắc mặt Tuân Lục đã trắng bệch, toàn thân run lên. “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Ngươi có thể tới, sao ta lại không thể?” Cao hộ viện nhún vai, cười khẽ. “Cao mỗ chịu trách nhiệm tuần sát viện lạc, phát hiện có người trộm bảo đi trốn nên phải đuổi theo thôi.”

“Ngươi nói láo!” Tiểu Sở như chó xù lông, hướng đối phương gầm gừ. “Rõ ràng ngươi liên thủ với Tiền hộ viện, gạt chúng ta vào bảo khố ăn cắp bảo vật, sau mới đuổi tận giết tuyệt để độc chiếm tiền tài.”

So với Tuân Lục, nàng rõ ràng có đầu óc nhanh nhạy hơn nhiều. Trong chớp mắt đã nhìn ra chân tướng sự việc.

Khó trách dạo gần đây người trong Bạch phủ cứ thưa dần đi, tiền tài cũng mất không ít. Thì ra là do đám hộ viện này dở trò.

Bọn hắn không ở trong nội viện, không biết thứ nào đáng giá thứ nào không, để ở đâu nên tìm cách lừa người trong viện trộm bảo rồi sau đó, diễn lại một màn này.

Nàng lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn qua thi thể của Vương mụ, trong lòng phát lạnh.

“A!” Phản ứng nhanh nhạy lắm. Ngươi đoán đúng tám chín phần mười rồi. Lần này chút nữa thì để các ngươi chạy thoát. Tiếc là...”

Hắn khẽ lắc đầu, từ từ bước tới gần.

Lúc này, Tuân Lục đang khiếp sợ đột nhiên mở miệng.

“Cao...Cao hộ viện.” Hắn đưa tay run run chỉ vào Mạc Cầu ở bên cạnh. “Việc này không liên quan gì tới hắn. Các ngươi có thể thả hắn đi không?”

“Ồ?” Cao hộ viện ngẩng đầu. “Thật sao?”

Mạc Cầu đảo qua nhìn Tuân Lục và tiểu Sở. Tuân Lục có vẻ vẫn còn hy vọng, xem như giao lại đồ vật cho đối phương là có thể giữ lại được tính mạng. Chỉ có tiểu Sở với cái nhìn nhanh nhạy là đang nhanh chóng tìm cơ hội đào thoát.

“Việc này đúng là không có quan hệ gì tới ta.” Hắn thở dài, bước lên phía trước. “Cho nên, ta có thể rời đi hay không?”

“Ngươi nghĩ vậy sao.” Cao hộ viện khinh thường, tiện tay đấm tới.

“Ba!” Bàn tay hắn đột ngột ngừng lại, giống như va phải một tấm màn sắt. Lực phản chấn khiến khuôn mặt hắn vặn vẹo.

Mạc Cầu nhấc một tay vừa vặn đỡ giữa không trung.

“Ngươi...”

Cao hộ viện biến sắc, bàn chân đạp mạnh xuống đất. Toàn thân hắn rung động, lông tơ dựng đứng. Lực lượng toàn thân hắn đột nhiên bộc phát đấm ra một quyền.

Đây là phương pháp vận kình của Đường Lang Quyền nhà họ Bạch, có thể kích thích da thịt tập trung lực lượng trong nháy mắt.

Quyền xuất gió rít gào, nhằm Mạc Cầu đánh thẳng tới.

Hai mắt Mạc Cầu hơi nhăn lại, cánh tay nhẹ nhàng vung nắm đấm ngăn trước quyền đầu.

“Ba!”

Cao hộ viện toàn lực ứng phó, dùng hết sức đánh ra một quyền lại dễ dàng bị ngăn trở, thậm chí còn không làm thân thể đối phương có một chút xê dịch nào.

“Luyện Da.” Mạc Cầu lắc đầu cười khẽ, ánh mắt có chút ngạc nhiên. “Cao thủ Luyện Tạng trong thành chỉ đếm trên đầu ngón tay. Rất nhiều nhân vật nổi danh cũng chỉ có cảnh giới Đoán Cốt mà thôi.” Hăn cảm khái.

“Chỉ là một tên hộ viện...”

Hai mắt hắn ngưng trọng, năm ngón tay đột nhiên bóp mạnh, kình lực toàn thân chảy xuôi như linh xà tiến về hướng bàn tay.

“Rắc!”

Tiếng nứt gãy vang lên, nắm đấm trong lòng bàn tay bị kình lực kinh khủng đè xuống bắt đầu vặn vẹo. Hai mắt Cao hộ viện vừa mở ra đã hoảng sợ, cơn đau ập tới làm hắn không nhịn được kêu lên thảm thiết.

“A...!”

“Cao huynh.” Ở phía sau, Tiền hộ viện đang chậm rãi đi tới biến sắc, vội rút đao xông lên.

“Buông tay!”

Đao phong loang loáng giữa trời không dứt, nhanh chóng nhằm vào những điểm yếu huyệt trên thân thể Mạc Cầu.

Hai hàng lông mày Mạc Cầu nhíu lại. Dù hắn chỉ thông hiểu Minh Tâm Đao, đao pháp của người này hắn nhìn là biết, thân thể hắn hiện giờ không thể ngạnh kháng được.

Lòng bàn tay hắn phát lực, đột nhiên xoay tròn, bẻ gãy cánh tay của Cao hộ viện khiến hắn kêu rú lên. Đồng thời chân hắn lùi lại né thanh đao đang chém tới.

“Cao huynh!” Tiền hộ viện liếc mắt nhìn Cao hộ viện, sắc mặt trầm xuống. Thân hình hắn không dừng lại, tiếp tục chém về phía Mạc Cầu.

“Đi chết đi.”

Lần này, đao quang theo thế người mà tới, trong chốc lát đã xuất ra đủ bảy đao lấp lóe. Mỗi đao đều có góc độ không giống nhau, quây kín Mạc Cầu lại.

“Keng keng...”

Đột nhiên hàn mang hiện ra ngăn phía trước lưỡi đao. Tiếng đao tiếng kiếm va chạm vang lên rồi nhanh chóng tách ra.

“Thì ra là do bộ pháp.” Mạc Cầu cúi đầu, nhìn qua hai chân Tiền hộ viện. “Đây chẳng lẽ là Thất Tinh Bộ của Bạch gia?”

Đao pháp của Tiền hộ vệ nhìn như kinh người nhưng kỳ thực là mượn bộ pháp để biến hóa mà thành, cũng là một cách mượn dùng ngoại lực. Không tính là quá ưu tú. Khi hắn đã nhìn ra rồi thì đánh giá cũng giảm đi mấy phần.

“Cao huynh, ngươi sao rồi?” Tiền hộ viện nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt chăm chú. “Chúng ta liên thủ đối phó hắn.”

“Được.” Cao hộ viện tỏ ra giữ tợn, tay phải hắn hiện giờ xem như đã phế.

“Xuất thủ.” Tiền hộ viện rống lên một tiếng, cầm đao vọt nhanh tới. Cao hộ viện lại khoanh tay dồn toàn lực quay đầu chạy ngược trở lại bỏ trốn.

Hai người một trước một sau. Một tên thì sát ý kinh người, một kẻ lại chạy trong hoảng loạn. Lựa chọn hoàn toàn khác biệt.

“A..., Mạc Cầu cười lạnh, hai mắt nhíu lại.

Trong mắt hắn, khí thế Tiền hộ viện xông tới có quỹ tích rõ ràng, trường đao theo bộ pháp mà biến ảo. Đao pháp với bộ pháp phối hợp ăn ý như hóa thành một thể. Đao đao liên hoàn như không hề có điểm dừng.

Xem ra, dù có thực lực hắn cũng không thể xem nhẹ người khác. Hắn kinh nghiệm còn thiếu, lơ là sơ xuất thì sẽ như Phạm Cường, Lục gia mấy người bọn họ, đều chết trong tay kẻ yếu hơn mình.

Sư tử vồ thỏ còn vận hết toàn lực, huống chi là mình.

Suy nghĩ vừa tới, thân thể Mạc Cầu cũng theo đó di động, đón đao quang đang ào ào chém tới.

Thân như linh yến, thế như thiên nga, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy vào trong màn đao mang của đối phương.

“Cẩn thận!”

Từ phía sau vang lên tiếng hô của Tuân Lục.

“Keng...”

Tàn lửa bắn ra tung tóe. Hai thân ảnh lao vào nhau ở giữa trời. Cánh tay Mạc Cầu mở ra rồi thu lại, nhẹ nhàng rơi xuống.

Tiền hộ viện thì lảo đảo bước ra mấy bước, chưa kịp che cổ họng thì đã nghe tiếng “Soạt”. Máu huyết từ vết đứt trên họng hắn phun ra như suối.

Yến Tử Phân Thủy!

Chỉ ba lần va chạm, Mạc Cầu mượn lực lượng của cảnh giới Đoán Cốt xé toang thế phòng thủ của đối phương, sau đó chỉ một kiếm xuất ra đã cắt đứt cổ họng hắn. Cùng lúc đó, thân thể Cao hộ viện đang chạy trốn cũng đứng sững lại, mi tâm thoát ra một tia hàn mang lạnh lẽo.

Phi đao!

Chính là Lưu Tinh Phi Trịch.

Một đao xuyên qua não, xông thẳng ra phía trước tiêu diệt sinh cơ của đối phương.

“Phù!”

Mạc Cầu thở dốc một hơi, sau đó lại gần thi thể Cao hộ viện thu hồi phi đao lại.

“Đi thôi.” Hắn xoay người nhìn Tuân Lục, tiểu Sở. “Vừa lúc ta có biết một nhóm đội ngũ muốn rời khỏi nơi này để tiến về quận thành. Các ngươi hãy đi theo họ.”

“Phải rồi.” Hắn đột nhiên vỗ tay lên trán, nhớ ra mình chưa lục soát thân thể đối phương. “Phải xem trên người bọn hắn có đồ tốt gì không đã.”

Ở phía sau, Tuân Lục, tiểu Sở hướng mắt nhìn nhau, bộ dạng ngây ngốc mãi vẫn chưa bình thường trở lại.