Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 62: Manh mối



người dịch: anhdunghcdc

nguồn: bachngocsach


***

Màn đêm u ám. Sau khi ba người Mạc Cầu rời đi không lâu, có mấy bóng người xuất hiện tại con đường này.

Người đi đầu lưng hùm vai gấu, mặt mũi dữ tợn dọa người. Nhưng trên người hắn lại mặc một bộ nho sam, ánh mắt xảo trá, thần thái không ăn khớp với thân hình khôi ngô của hắn.

Người này chính là một trong năm đường chủ của Hắc Hổ Đường, Hoàng Khuê. . Truyện Hài Hước

“Đầu lĩnh, là hai vị hộ viện Tiền, Cao của Bạch gia.” Một người lật dở thi thể xong ôm quyền nói.

“Cũng là một kích trí mạng. Người hạ thủ có thực lực không yêu. Đoán là tu vi Đoán Cốt.”

“Ừ.” Hoàng Khuê nhấc chân khều nhẹ cái đầu của Cao hộ viện, lại đảo qua vết thương trên mi tâm, ánh mắt khẽ nhếch lên.

“Ám khí?”

Cao thủ ám khí trong thành không nhiều, người nổi danh nhất là Trương hộ viện của Liễu gia đã mất mạng rồi. Hắn suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra có ai phù hợp.

“Đầu lĩnh.” Người bên cạnh nhỏ giọng nói. “Liệu có phải người của Bạch gia đã phát hiện ra bọn hắn?”

“Có lẽ vậy.” Hoàng Khuê cười lạnh. “Dù phát hiện ra thì đã làm sao? Với thực lực của bọn chúng bây giờ, còn có thể khuấy nước lật trời sao?”

“Vậy chúng ta vẫn cứ tiếp tục chứ?” Tên thủ hạ mở miệng. “Đường chủ chỉ nói muốn chúng ta kích động đám hộ viện của Bạch gia làm loạn để tiêu hao thực lực bọn chúng, cũng không nói chi tiết phải loạn đến đâu.”

“Cứ làm tiếp là được.” Hoàng Khuê chắp tay sau lưng, đi tới bên cạnh thi thể Tiền hộ viện.

“Bạch gia tích lũy không ít, lần này dù không tiêu diệt hẳn cũng phải làm cho bọn họ lao đao suy sụp, cảnh cáo đám người vẫn đang nhòm ngó vào Hắc Hổ Đường chúng ta. Hơn nữa, chúng ta cũng nhân đây mà kiếm không ít chỗ tốt.”

“A?” Nói tới đây hắn cau mày, thốt lên kinh ngạc.

“Có chuyện gì?” Đám thủ hạ vội hỏi.

“Không có gì.” Ánh mắt Hoàng Khuê lóe lên rồi không để ý đến thi thể Tiền hộ viện nữa.

“Thi thể còn lại là ai?” Hắn hỏi.

“Thưa, là thi thể một và giúp việc trong nhà họ Bạch.” Đám thủ hạ trả lời. “Hình như là người hầu hạ của lão thái thái. Chắc là chết trong tay Cao hộ viện.”

Bạch gia càng loạn, bọn hắn càng mừng, cũng không ngại làm chuyện đổ thêm dầu vào lửa. Có điều người ngoài sợ là không biết được.

“Đầu lĩnh.” Lúc này có một người từ sau đi tới, cố nén vẻ hoảng hốt.

“Chúng ta phát hiện tên này trốn ở gần đây, lén lén lút lút, lại mang theo rất nhiều thứ.” Nói xong, hắn vứt cái bao nặng trịu ra trước mặt.

“Đại nhân tha mạng. Đại nhân tha mạng!” Người bị bắt đưa tới run lên. Sau khi thấy mấy thi thể đang nằm trên đất thì đầu gối mềm nhũn. Hắn quỳ xuống đất, khấu đầu liên tục.

“Tiểu..., tiểu nhân chỉ lạc đường vô tình đi qua thôi.”

“Lạc đường sao?” Hoàng Khuê cười lạnh một tiếng, đưa tay chỉ vào ba cỗ thi thể. “Ngươi có biết bọn họ là ai không?”

“Cái này...”, thân thể hắn cứng đờ, lắc đầu. “Tiểu nhân không biết.”

“Không biết?” Hoàng Khuê hừ khẽ, chắp tay sau lưng chậm rãi nói. “Ta cho ngươi một cơ hội cuối. Mau nói sự thực, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Ngươi có biết hay không?”

“Cái này..., cái này...”, sắc mặt tên kia đã trắng bệch, run rẩy hồi lâu mới ngồi bệt xuống đất kêu khóc.

“Tiểu nhân quả thực không biết bọn hắn. Cái chết của bọn chúng không liên quan gì đến tiểu nhân. Xin đại nhân minh xét!”

“Ta không nói ngươi giết bọn chúng. Ngươi có muốn cũng không có khả năng ấy.” Hoàng Khuê nhíu mày, có cảm giác không vui.

“Ngươi đem đầu đuôi sự tình nói hết ra cho ta. Cuối cùng ra sao, tự ta sẽ có phán đoán.”

“Vâng.” Tên kia cảm thấy yên tâm hơn một chút. Hắn liền kể. “Tiểu nhân họ Lý, là mã phu trong nội viện của nhà họ Bạch, từng là người của phủ Đông An. Tối nay trong phủ có mấy người hẹn nhau gặp ở chỗ này...”

Một lát sau, Hoàng Khuê vừa dạo bước trong sân vừa nhíu mày. “Như lời ngươi nói, Tuân Lục và tiểu Sở không biết võ công?”

“Không biết.” Lý mã phu lắc đầu. “Hai người họ năm ngoái vẫn còn là đám ăn mày, ăn bữa nay lo bữa mai, một chữ cũng không biết, nói gì đến chuyện tập võ.”

Hoàng Khuê đưa tay nâng cằm, vẻ mặt không hiểu.

“Thật lạ...”

Trầm tư một lúc hắn mới hỏi. “Ngươi khẳng định việc này chỉ có mấy người trong nhóm các ngươi biết?”

“Vâng...” Lý mã phu vừa đáp, lại như sực nhớ ra điều gì vội nói. “Ta nhớ ra rồi!”

“Nhớ cái gì?” Hoàng Khuê vội hỏi.

“Lẽ ra việc này chỉ có mấy người chúng ta biết, nhưng Tuân Lục có bí mật kể cho một vị bằng hữu của hắn.” Lý mã phu đáp.

“Người kia là học đồ trong hiệu thuốc Thanh Nang, nghe nói y thuật rất tốt. Hắn ở tại nhà kho phía bắc thành. Tên là Mạc gì đó.”

“Hiệu thuốc Thanh Nang?” Hai mắt Hoàng Khuê sáng lên. Hắn hạ giọng lẩm bẩm. “Phân Ảnh Kiếm Pháp... Khó trách!”

Rất nhanh, trong đầu hắn hiện lên một ít manh mối.

Tên ăn mày. Kiếm thương.

Năm ngoái, Điền Hổ và Triệu Đại cũng bị giết bởi một loại kiếm pháp giống kiếm pháp vừa giết tên Tiền hộ viện kia.

Phân Ảnh Kiếm!

Kiếm pháp này xuất kỳ bất ý, lấy yếu thắng mạnh. Rất có khả năng!

“Đại... đại nhân.” Lý mã phu thận trọng ngẩng đầu. “Tiểu nhân đã nói tất cả rồi. Đại nhân... xin hãy tha cho tiểu nhân một mạng.”

“Ta thấy ngươi không nói dối.” Hoàng Khuê chớp mắt, nhìn bộ dạng đối phương xong đột nhiên cười lên một tiếng tàn nhẫn.

“Chết đi.” Dứt lời, một ánh đao lướt qua cổ đối phương. Thủ cấp Lý mã phu rụng xuống.

Mấy tên thủ hạ đứng cạnh toàn thân run lên, cúi đầu khom người không tên nào dám hó hé một tiếng.

“Thu thập thi thể.” Hoàng Khuê liếm mép, đột nhiên tung chân đá một cước vào thi thể Tiền hộ viện.

“Tên phế vật vô dụng. Việc này coi như xong, chúng ta về thôi.”

“Rõ!” Đám thủ hạ đồng thanh hô lên, mấy người nhanh chóng bảo nhau thu thập thi thể. Nhưng không ai biết, một cước vừa rồi của Hoàng Khuê đã làm miệng vết thương trên người Tiền hộ viện vỡ ra, không còn hiện rõ vết kiếm như lúc đầu nữa.

“Hoàng đường chủ.”

Trong bóng tối, có người chạy tới. “Có người của Bạch Mã Phỉ muốn gặp ngài. Ngài thu xếp thời gian chứ ạ?”

“Bạch Mã Phỉ?” Hoàng Khuê ngẩng đầu, vẻ không vui.

“Muộn như vậy còn muốn gặp mặt? Ngươi báo lại, có thời gian ta sẽ qua.”

“Rõ.” Chờ cho đám thủ hạ đi cả, Hoàng Khuê mới nhếch miệng cười, cất bước đi về phía bắc thành.

***

“Kẹt...kẹt...”

Cánh cửa mở ra, quản sự của Liễu gia ngạc nhiên.

“Mạc đại phu, sao ngài lại đến đây?”

“Đêm khuya còn đến quấy rầy rồi.” Mạc Cầu chắp tay thi lễ, giọng áy náy. Hắn chỉ hai người Tuân Lục, tiểu Sở đằng sau nói.

“Đây là hai vị bằng hữu của ta. Bọn họ cũng định đi khỏi thành này. Vừa lúc Liễu gia cũng chuẩn bị đi đến quận thành, không biết có thể cho họ đi nhờ cùng không?”

“Việc này...”, Liễu quản sự hỏi trầm tư rồi gật đầu. “Thêm hai người cũng không sao. Nhưng Mạc đại phu không cùng đi sao?”

“Ta còn có việc chưa xử lý xong nên chưa đi được.” Mạc Cầu lắc đầu.

“Tiếc quá.” Liễu quản sự thở dài. “Tiểu thư trước khi đi vẫn còn nhắc nhở chúng ta, nếu Mạc đại phu có ý định đi cùng thì nhất định phải đáp ứng.”

“Liễu tiểu thư đã đi rồi ư?” Mạc Cầu ngạc nhiên.

“Đi từ xế chiều hôm nay rồi. Văn Oanh còn gửi lại cho Mạc đại phu một phong thư, may mắn gặp ở đây ta sẽ đưa luôn cho ngài. Mạc đại phu yên tâm, sáng mai còn một nhóm người nữa cũng đi, hai vị bằng hữu của ngài sẽ đi cùng với họ.”

“Tốt quá.” Mạc Cầu gật đầu nhìn hai người Tuân Lục. “Liễu tiểu thư là bằng hữu của ta. Các ngươi đến quận thành rồi có thể tìm việc gì đó trong Liễu gia mà làm.”

“Mạc ca, còn ngươi thì sao?” Tuân Lục vội hỏi.

Tiểu Sở đứng ở bên cạnh không nói, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp. Có ngạc nhiên, có thấp thỏm xen lẫn cảm giác tin tưởng.

“Ta...”, Mạc Cầu trầm ngâm. “Có lẽ, sau nửa năm một năm nữa cũng sẽ đi tới đó.”