Mặc Tổng, Trao Anh Một Tình Yêu

Chương 41: Ra Mắt (1)



Hôm nay cả hai đi làm về sớm để chuẩn bị đến Mặc gia, cả ngày hôm nay Châu Lạc Thanh luôn trong tình trạng lo lắng, bồn chồn, thấp thỏm không yên. Cô sợ Mặc gia sẽ không chấp nhận mình, lúc đó anh sẽ rất khó xử.

Nhìn Châu Lạc Thanh cứ loay hoay trước tủ quần áo, Mặc Thiệu Viễn bật cười đi lại ôm lấy cô từ phía sau, một tay thì với lấy chiếc váy màu trắng đưa cho cô.

- Anh giúp em mặc cho nhanh!

Thả xuống bả vai trần của Châu Lạc Thanh một nụ hôn. Da thịt vừa mới tắm xong mát lạnh và thơm ngát, trắng trẻo lại mềm mịn, quả là đang đày đọa tinh thần và thể xác của anh mà.

Châu Lạc Thanh bị anh làm cho ngớ ngẩn, đến một câu từ chối hay động tác đẩy ra cũng không có. Thiệu Viễn cười rù rì trong cuống họng, gỡ chiếc khăn tắm quấn quanh người cô ra, cảnh đẹp bại lộ trước mắt không chút che đậy.

Khuôn mặt gian xảo của Mặc Thiệu Viễn hiện rõ, anh cúi người kéo ngăn tủ, lựa nội y cho cô.

Lạc Thanh lúc này mới có phản ứng, khép chặt chân lại, lên tiếng ngăn anh.

- Để em tự lấy, anh...

- Váy màu trắng thì đồ lót cũng màu trắng phải không em?

- Em tự mặc.

Châu Lạc Thanh giật lấy bộ nội y từ trên tay anh, khuôn mặt đỏ bừng không biết đem giấu đi đâu. Hết nằng nặc đòi tắm chung bây giờ còn giúp cô mặc đồ, sau này còn làm gì nữa chứ?

Mặc Thiệu Viễn khoanh tay mỉm cười, dựa người vào tủ quần áo xem biểu cảm thẹn thùng trên gương mặt của cô.

Châu Lạc Thanh như sắp bị ma quỷ rượt, vội vàng mặc từ đồ lót tới chiếc đầm anh chọn. Ấy thế mà người đàn ông biến thái nào đó cứ đứng trơ ra, quan sát tỉ mỉ từng ngỏ ngách trên cơ thể hấp dẫn của cô.

Chiếc váy đằng sau có dây kéo, tất nhiên tay của Lạc Thanh không với tới, giờ phút này cô mới thấy được sự có ích của anh khi đứng ở đây.

- Anh kéo giúp em.

Châu Lạc Thanh quay lưng lại, Mặc Thiệu Viễn đứng thẳng dậy bước tới một bước, hôn vào lưng cô rồi mới chịu kéo khóa lên.

- Đi được chưa nào?

- Khoan, đợi em trang điểm nữa!

Ngồi ở sofa trong phòng ngủ lướt điện thoại, khuôn mặt của Mặc Thiệu Viễn không hài lòng là mấy. Ngẩng đầu lên nhìn Châu Lạc Thanh đang trây trây trét trét phấn son lên mặt, anh thở dài một hơi đầy bất lực, phụ nữ thật là...!

- Lạc Thanh, anh đói lắm rồi, bà cũng đang trông chúng ta!

- Đợi em thêm 10 phút nữa.

Mặc Thiệu Viễn ngao ngán lắc đầu, tiếp tục dán mắt vào điện thoại để đốt thời gian.

Hazz...

Cô đã xinh đẹp lắm rồi, vậy mà còn muốn xinh hơn. Đi về ra mắt nhà chồng, chứ có phải đi xem mắt ai đâu... nhưng thôi, chấp nhận vậy!

- ---------------

* Mặc gia.

Bà nội Mặc khá nôn nóng gặp mặt cháu dâu, tuy bà đã được Sở Kiều Ân và quản gia Trương cho xem hình nhưng vẫn rất mong đợi. Không biết ngoài đời cô như thế nào, giọng nói, cử chỉ ra sao, có đúng ý bà không.

Ông Mặc có vẻ không vui, cũng không trông mong gì mấy. Ngay từ đầu ông đã không chấp nhận Lạc Thanh, nhưng bà nội Mặc và Mặc Thiệu Viễn quá kiên quyết nên ông cũng đành buông xui.1

Mặc Đình Kiên khá bình thản, nhưng ánh mắt có gì đó khó tả. Mặc Tư Khả thì hậm hực, bực tức, cô vốn dĩ vẫn còn ghim chuyện hôm qua trong lòng.

Lý Tư Khiết thì trốn trong phòng riêng, mặt của bà sưng phù như đầu heo, đỏ rát dù đã thoa thuốc. Vậy nên bà đâu dám xuất hiện, ra đó cho Châu Lạc Thanh cười vào mặt bà hay gì.

Xe của Mặc Thiệu Viễn dừng lại trước cửa, anh cao ngạo bước xuống, cúi người dìu Châu Lạc Thanh bước ra.

Cả người của Lạc Thanh rơi vào trong sợ hãi, run run khép nép. Từ lúc lên xe, cô căng thẳng đến mức muốn bảo anh quay xe về chung cư.

- Vào thôi! Yên tâm, dù có bất cứ chuyện gì, dù là em đúng hay em sai, anh vẫn luôn đứng về phía em và bảo vệ em!1

Mặc Thiệu Viễn vuốt vuốt lưng cô trấn an, giọng nói và khuôn mặt nghiêm túc khiến cho ai nhìn vào cũng sẽ tin tưởng. Và Châu Lạc Thanh cũng thế, mỉm cười gật đầu, cuộc đời của cô về sau chính thức trao trọn cho anh.

Ôm cô đi vào, Lạc Thanh lễ phép cúi đầu chào bà nội Mặc và ông Mặc.

- Bà, bác trai, cháu mới đến ạ.

Bà nội Mặc nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt già nua có chút hài lòng.

Ông Mặc chẳng lắc đầu cũng chẳng gật đầu, cầm tách trà nhàn nhạt lên uống, ánh mắt không vừa ý với người con dâu này. Không thích thì dù xinh đẹp đến mấy cũng không thích.

Lạc Thanh nào hiểu ý tứ của bà nội Mặc, cộng thêm thái độ của ông Mặc làm cô muốn bỏ về ngay lập tức. Mặc Thiệu hiển nhiên hiểu cô, bàn tay ấm nóng đặt ở eo cô xiết chặt hơn, như muốn rằng ' có anh ở đây! '1

- Cháu và Thiệu Viễn lại đây ngồi gần bà... Cháu tên là Lạc Thanh?

- Dạ vâng ạ.

Cả hai ngồi xuống sofa, anh để Lạc Thanh ngồi gần bà nội Mặc, bà cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt và đôi mắt tròn xoe của cô, làm cô vừa lúng túng vừa sợ.

- Ta đáng sợ như vậy sao... ha?

Bà nội Mặc bật cười, khuôn mặt cũng không còn nghiêm khắc thay vào đó là sự hòa nhã, nắm lấy đôi bàn tay mềm mại của cô vỗ nhẹ.

- Dạ không ạ... chỉ là cháu...

- Bà hù cô ấy sắp ngất rồi!

Mặc Thiệu Viễn cười nói, ánh mắt sắc bén lướt qua ông Mặc.

- Không sao, không sao. Ta cũng từng như cháu nên ta hiểu mà. Cháu và Thiệu Viễn đã quen nhau từ bảy năm trước rồi sao?

- Dạ vâng, nhưng cháu đã từng...

- Ta đã biết rồi, hôm nay là ngày vui, đừng nhắc những chuyện buồn đã qua.

Bà nội Mặc nhướn mày, hài lòng với cô cháu dâu này. Không giấu diếm những chuyện của quá khứ, thành thật thừa nhận và dũng cảm đối mặt là một người có bản lĩnh.

Thiệu Viễn của bà vốn cần người vợ như thế này!

Tương lai chắc chắn Thiệu Viễn là người đứng đầu Mặc Thị, bà nghĩ Châu Lạc Thanh có thể  đứng phía sau làm hậu phương vững chắc cho anh!

- Hai đứa định khi nào thì mới kết hôn? Thiệu Viễn cứ ở miết nhà cháu cũng không phải phép, như vậy thiệt thòi cho cháu!

- Thiệt thòi gì chứ bà? Chị ta có còn trong trắng gì nữa đâu, chẳng biết đã qua bao nhiêu thằng... hừ.1

Mặc Tư Khả nhếch môi châm chọc, khuôn mặt vểnh lên chọc tức Châu Lạc Thanh.

Có bà nội Mặc ngồi đây, có cho tiền cô ta cũng không dám đánh mình... hừ, nhưng ăn một cái tát cũng được, sau này đỡ phải thấy mặt.

Quá tốt!