Mai Phu Nhân Sủng Phu Hằng Ngày

Chương 4: Miêu Công ~



Mèo ly hoa mà Võ Trinh biến thành đang lặng lẽ đi trên mái nhà, đi được một lúc thì nàng nhìn xuống móng chân trước dính một chút mực, mặc dù đã được Mai lang quân rửa sạch nhưng vết mực khó có thể sạch hoàn toàn nên vẫn còn sót lại một ít vết mực.

Võ Trinh đặt chân xuống rồi tiếp tục đi về phía trước, đi chưa được mấy bước thì bỗng nàng nghe thấy có vào người đang nói chuyện dưới mái hiên, có vẻ bọn họ cũng là quan chức của hình bộ. Đám người tụ tập lại trông vô cùng thần bí.

Võ Trinh gì cũng không có, chỉ có tính tò mò là lớn nhất, bất giác dừng lại, vểnh tai lên.

Có người hỏi: "Nói như thế thì các ngươi đều gặp phải đúng không?"

Có người đáp: "Ta gặp phải một lần. Lúc đó đầu óc choáng váng không biết bản thân đã làm gì, cứ đứng im ở đó cho tới khi Tống đại nhân tình cờ đi tới đánh thức ta, đến khi hỏi mới biết ta đã đứng đó hơn một canh giờ rồi."

Người khác lại trả lời: "Ta cũng vậy. Không biết bị làm sao mà thần trí cứ mơ màng, thẫn thờ không biết thế sự, Triệu viên ngoại lang còn trách mắng ta tội lơ là công vụ, ngài ấy đâu có không biết ta cũng có lời khó nói."

Còn có người do dự hỏi: "Chẳng lẽ...chỉ có mình ta nhìn thấy kẻ đó....nữ tử?"

Sau đó hành lang im ắng một lúc, người nói trước đó cất lời với giọng điệu kì lạ: "Không dám giấu diếm, ta thực sự đã nhìn thấy một người phụ nữ, nhưng không thấy rõ gương mặt cô ta."

"Ta....cũng vậy."

Võ Trinh nằm đó lắng nghe một lúc cũng hiểu rõ sự việc, mấy quan chức cấp thấp của hình bộ đang nói đến nhà kho phía sau quan thự của hình bộ, nơi cất trữ tư liệu. Nhà kho đó nằm ở vị trí hẻo lánh, đến chiều là ánh nắng không chiếu tới được nữa, gần đây bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng thường xuyên gặp phải chuyện kỳ lạ trong nhà kho đó.

Giống như đám người đó nói, ai bước vào rồi thì không biết lí do gì mà đang yên ổn bỗng thần trí mơ màng, không nhớ bản thân đang ở đâu, làm những gì, còn có người nhìn thấy một bóng người phụ nữ mơ hồ ở đó.

Cũng không có ai chết vì chuyện này, Võ Trinh bình thường chả thèm quan tâm đến mấy chuyện "ma quỷ lộng hành" này, nàng tính rời đi nhưng lại cân nhắc gì đó, bỗng thay đổi chủ ý, đi về phía nhà kho mà bọn họ vừa nói đến.

Đến cũng đến rồi, coi như là tiện tay làm việc tốt đi, gần đây cũng quá nhàn rỗi rồi. Võ Trinh nghĩ trong lòng.

Nàng nhanh chóng tìm được nhà kho, trong nhà kho đó đúng là có một mùi rất lạ nhưng trong mắt nàng thì nó nổi bật như ngọn đèn đêm.

Nhà kho bị khoá và không có ai ở bên trong. Võ Trinh nhìn xung quanh rồi nhảy tới bên cửa sổ, dùng chân đẩy cửa. Vốn dĩ cánh cửa sổ phải được khoá cẩn thận lại bật ra một cách dễ dàng, để lộ một khoảng tối tăm.

Võ Trinh nhảy vào, nghênh ngang tuần tra một vòng quanh trên giá sách, nàng dễ dàng tìm ra nguồn gốc của mùi lạ. Đúng như nàng dự đoán trước đó, nó không phải thứ gì quá mạnh mẽ, thậm chí còn không phải yêu ma, chỉ là một vật tương tự như "uế khí". Thứ này tên là "Nữ Hoặc", nơi nào có hơn mười nữ nhân chết thì những thứ này rất dễ dàng tụ tập gần nơi đó.

Võ Trinh ngẫm nghĩ, gần đó là tường cung điện ngăn cách, còn bên này từng là phòng tối, nơi các cung nữ phạm sai lầm sẽ bị giam lại, chắc là rất nhiều cung nữ chết ở đó. Khoảng cách quá gần, hơn nữa địa hình cũng không tốt, chỗ tụ âm dễ sinh ra loại uế khí này.

"Nữ Hoặc" không thể làm hại ai, nhiều nhất nó chỉ có thể mê hoặc tâm trí con người, vả lại bình thường nam nhân dương khí dồi dào thì Nữ Hoặc sẽ không làm gì được, chỉ có kẻ yếu bóng vía mới dễ bị nhiễm. Sau khi bị nhiễm thì sẽ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của một người phụ nữ, đó là chút oán hận không cam lòng còn sót lại của những người phụ nữ đã chết trên thế gian.

Võ Trinh mở miệng nhìn bóng dáng mơ hồ kia, chỉ nghe thấy cái bóng đó phát ra tiếng hét không phải người rồi lập tức bị hút vào miệng mèo. Mèo ly hoa cử động đôi tai rồi há miệng, bóng dáng mà nàng vừa hút vào đã biến mất, chỉ bay ra một làn khói trắng.

Khói trắng tan biến trong không trung, hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết nào.

Lặng lẽ giống như lúc đến, mèo ly hoa đã hoàn thành nhiệm vụ nhỏ liền lẻn ra ngoài.

Khi nàng bước ra khỏi cung Thái Cực thì trời đã gần tối, toàn bộ thành Trường An được bao phủ trong quầng sáng của hoàng hôn. Lúc này trên phố chỉ còn thưa thớt mấy bóng người đi lại, Võ Trinh cưỡi ngựa trở về phủ Dự quốc công. Còn chưa về đến nhà thì đã nghe thấy tiếng trống đóng cổng vang lên, từng tiếng trống vang dội liên tiếp từ mọi hướng, vang vọng khắp một trăm mười phường của thành Trường An.

Thành Trường An có lệnh giới nghiêm ban đêm, ngoại trừ ba ngày Tết nguyên tiêu. Còn những ngày khác khi màn đêm buông xuống, tiếng trống đóng cổng sẽ vang lên, đến khi hơn trăm tiếng trống dừng thì cổng thành cửa phủ đều phải đóng, không ai được phép đi lại trên phố. Vì vậy lúc này những người còn ở trên phố thì vội vã tăng tốc muốn trở về phường của mình nhanh nhất có thể. Sau khi đóng cổng thì mỗi phường cũng không quản quá nghiêm ngặt, người thân bạn bè sống cùng một phường vẫn có thể đến thăm nhau vào buổi tối.

Trên đường người đi hối hả nhưng Võ Trinh vẫn thong thả cưỡi ngựa, khi nàng tới cửa phủ Dự quốc công thì tiếng trống cuối cùng dừng, thiên hạ bỗng chìm vào im lặng, tia sáng cuối cùng vừa vặn vụt tắt nơi bầu trời xa xăm.

Dự quốc công đang chờ ở nhà, Võ Trinh vừa nhìn thấy khuôn mặt đen nghịt của ông trong lòng thở dài. Chao ôi, cha đã ở nhà cả ngày rồi mà sao còn chưa về chùa!

Dự quốc công đột nhiên hét lên: "Có phải ngươi chờ ta về chùa rồi đến lúc trời tối mới vác mặt về đúng không?"

Võ Trinh ôm lấy người cha già đang trừng mắt vuốt râu, mở to mắt nói dối: "Sao có thể chứ, đã lâu rồi con với hoàng hậu điện hạ mới gặp nhau nên nói chuyện nhiều hơn chút, cũng vì thế mà trì hoãn đến bây giờ."

Dự quốc công bán tín bán nghi: "Thật không?"

Võ Trinh vẻ mặt ngây thơ vô số tội: "Thật mà, nếu không nhớ đến cha còn đang đợi con thì theo thói quen trước đây, con đã đi nghe các nương tử hát ở phường Bình Khanh rồi, sao mà có thể quay về cái phủ lạnh lẽo này chứ."

Dự quốc công không nói nên lời, ông sinh ra đứa con gái chứ không phải một thằng con trai! Sao có thể nói chuyện đi chơi ở kỹ phường một cách tự tin như vậy chứ.

Võ Trinh thấy ông định mắng mình thì vội vàng kéo cánh tay ông đi vào bên trong, năn nỉ cầu xin: "Được rồi mà cha, con bận rộn cả ngày, đói bụng lắm rồi, để con ăn no rồi nói sau nha."

Tạm thời Dự quốc công bị nàng dỗ ngọt, đợi đến lúc ông nhớ ra việc phải dạy dỗ con gái mình thì Võ Trinh đã trốn trong phòng đóng cửa sổ, nói muốn đi ngủ.

Dẫu sao Dự quốc công vẫn muốn giữ mặt mũi, không dám đập cửa gọi nàng ra ngoài mắng mỏ, đành ngậm miệng hờn dỗi đi ngủ.

Võ Trinh cũng không có ngoan ngoãn đi ngủ, đợi Dự quốc công về phòng thì nàng lập tức mở cửa sổ chuồn ra ngoài, thời gian vừa vặn.

Mặc dù vẫn đang ở hình dạng con người nhưng động tác lúc nhảy qua các bức tường và mái hiên của phủ của Võ Trinh rất linh hoạt thành thạo. Các binh lính tuần tra trên đường cũng không hề phát hiện ra.

Thành Trường An vắng vẻ, lúc này những hộ gia đình bình thường đã tắt đèn đi nghỉ ngơi rồi, chỉ có phường Bình Khanh là náo nhiệt nhất. Nơi này đầy rẫy các kỹ phường, đi ngang qua lúc náo nhiệt nhất thì có thể nghe thấy tiếng đàn sáo phát ra từ nhiều nhà, ngoài ra còn có những giọng hát êm dịu du dương, tựa như đang ngắm đèn lồng bờ bên kia, tạo nên một loại phong tình dịu dàng như muốn bay lên trời.

Các thành phía đông và phía tây vốn náo nhiệt nhất vào ban ngày, nay lại yên tĩnh nhất, ngay cả ánh đèn cũng không có nhiều. Đương nhiên đây là trong mắt người bình thường, còn trong mắt người không phải người như Võ Trinh thì giờ phút này thành đông thành tây mang một bộ dạng khác.

Ban đêm của hai thành đông tây thuộc về thế giới khác, người bình thường không thể nhìn thấy, cũng không thể bước vào hai khu chợ quỷ này.

Võ Trinh vừa bước vào chợ quỷ thì đã nghe thấy tiếng ồn ào khác xa với vẻ yên tĩnh bên ngoài. Đột nhiên một cái đầu nhỏ nhọn thò ra từ một quán ven đường, nó nhiệt tình chào đón nàng: "Miêu Công! Cá viên tươi ngon mới được vớt lên từ ao Khúc Giang hôm nay, ngài nể mặt thử một bát nhé."

"Miêu Công" là tôn xưng mà mọi người ở đây gọi nàng. Không chỉ riêng nàng, tất cả thế hệ ngồi ở vị trí của nàng hiện giờ đều được gọi là "Miêu Công". Hiện nay tại thành quỷ, kẻ có thể xứng với cái danh "Công" này chưa đến hai ba người.

Chợ quỷ về đêm cũng giống như buổi sáng ở thế giới loài người, dọc khắp con phố là những quầy bán đồ ăn sáng, đa số các quái vật yêu ma đi dạo đều ghé vào quầy ăn cái gì đó nóng trước rồi làm gì thì làm. Võ Trinh vừa ăn lúc nãy, cũng không đói lắm, nhưng ngửi thấy mùi thơm nồng nàn thì vẫn không kìm được mà bước vào tiệm.

Chủ quán có bộ râu trắng như tuyết, đôi mắt xanh biếc niềm nở lau bàn cho nàng, nhanh chóng bưng cho nàng một tô cá viên lớn kèm một đĩa nước chấm.

Ăn xong tô cá viên, Võ Trinh lau miệng rồi đi về phía giữa hai thành. Mới ăn xong tô cá viên mà trên đường đã đầy người đi lại, đa số nhìn giống người bình thường, tương đối ít người có ngoại hình dị loại, dù sao cũng có nhiều yêu quái trà trộn vào đám đông giữa ban ngày, trông không khác gì người bình thường là bao.

Trong chợ quỷ có một tòa lầu cao hình con Ngạn sải cánh, tường đỏ ngói đen, dưới hiên treo những chiếc chuông đồng nặng trĩu, toà Nhạn lầu này thuộc về Võ Trinh Miêu Công.

Nói chính xác hơn thì chỉ có cánh Nhạn bên trái toà lâu thuộc về nàng, bên còn lại thuộc về "Xà Công", cả hai đều là người duy trì trật tự thành quỷ đông tây này. Hai người quen nhau đã lâu, hợp tác rất ăn ý nhưng tính cách lại khác xa nhau.

Nhìn chung tuy hai người có thân phận tương tự nhau nhưng cơ hội cùng cơ duyên đảm nhận vị trí "Miêu Công" và "Xà Công" lại khác nhau. Đối với tiểu bạch xà thì bởi vì mẹ nàng là "Xà Công" đời trước, bản thân nàng cũng là yêu quái. Còn về Võ Trinh, nàng vốn không phải yêu quái, chí ít lúc nhỏ nàng vẫn là một đứa trẻ bình thường, chỉ là sau một lần gặp gỡ kì lạ thì nàng mới như bây giờ.

Nghĩ đến "Xà Công", Võ Trinh nhìn về phía bên phải của Nhàn lầu, nơi đó tối đen như mực, không một ánh nến, xem ra tối nay tiểu bạch xà không đến rồi, hai trợ thủ của nàng ta cũng không có ở đây.

Võ Trinh đi lên toà lầu bên trái của mình, lượn quanh tòa lầu không thấy bóng dáng nào hết, nàng ôm ngực lắc đầu: "Hộc Châu không có ở đây cũng đành đi, tại sao Thần Côn cũng không ở đây nốt vậy."

Là một "Miêu Công" được giới quỷ kính trọng, Võ Trinh chắc chắn không làm việc một mình, nàng cũng có hai trợ thủ giống "Xà Công". Tất nhiên chủ nào tớ nấy, nàng thường đi đánh cá ba ngày, hai ngày phơi lưới, hai trợ thủ của nàng cũng thích lười biếng y chang. Nhưng đây không phải lỗi của bọn họ, dù sao đã lâu không có yêu quái gây chuyện, bọn họ không có việc gì làm, cũng không thích ở nơi này canh giữ.

Võ Trinh nhảy lên lan can màu đỏ của Nhạn lầu, chân giẫm lên lan can còn mắt nhìn về phía xa một lúc rồi cười nói: "Tìm thấy rồi."

Nói xong nàng từ Nhạn lầu nhảy xuống dưới.