Mai Phu Nhân Sủng Phu Hằng Ngày

Chương 5: Thần côn ~



Ban ngày hai thành đông tây đông đúc người, còn ban đêm thì đầy rẫy yêu quái, ngay cả một nơi náo nhiệt cả ngày lẫn đêm cũng luôn có hai ba góc vắng vẻ không người.

Võ Trinh võ công cao cường vượt hơn nửa thành đông đến chỗ một bức tường cao. Ở đây có một cái hẻm hẹp, hai bên đầy những đồ vật linh tinh tạo nên một góc yên tĩnh. Người đang rúc trong góc chính là người mà Võ Trinh muốn tìm.

Người này nhìn như một người đàn ông trung niên nghèo nàn ủ rũ dựa vào tường ngủ ngon lành, miếng giẻ cũ kỹ trên mặt đang nhấp nhô theo từng nhịp thở. Nếu bước tới nhìn kỹ thì sẽ thấy trên miếng vải viết bốn chữ 'Cầu tài một văn'. Dưới chân có một cái bát, trông như một tên ăn xin trên phố.

Võ Trinh nhảy từ bức tường xuống trước mặt hắn ta mà không hề gây ra một tiếng động nào. Nàng ngồi xổm nhìn chiếc bát vỡ, bên trong có bảy xu. Võ Trinh tặc lưỡi, làm sao tên này vẫn có thể kiếm được tận bảy xu ở một nơi tồi tàn lại còn không có một con quỷ nào chứ. Nàng nhặt mấy đồng xu trong bát rồi bỏ vào ví, dùng chân đá vào người đàn ông đang ngủ.

"Tỉnh tỉnh."

Nam nhân lùi vào trong góc như không muốn bị quấy rầy giấc ngủ nhưng Võ Trinh lại là kẻ thích phá rối, nàng ném miếng giẻ trên mặt hắn ta, lại dùng chân đá một cái: "Mau đứng dậy Thần Côn, có việc làm."

Lúc này người đàn ông cũng tỉnh, đứng dậy ngáp dài rồi ngước lên Võ Trinh. Hắn ta có một gương mặt bình thường, đôi mắt nhỏ, mũi tẹt, ngủ ngon đến nỗi nửa má sưng lên. Võ Trinh nhéo mặt hắn, nhìn chung quanh rồi thở dài: "Hôm nay gương mặt này xấu quá, xin ngươi đối xử tốt với ta một chút, đổi gương mặt khác đẹp hơn cho dễ nhìn coi."

Nam nhân chậm rãi nói: "Được chứ, ngày mai đổi thành mặt thiếu niên đẹp trai, nếu Miêu Công thấy đẹp thì ngài cho ta ít tiền ăn cơm nhé. Cả ngày chỉ kiếm được bảy xu, ngài lại chả để lại cho ta một đồng nào, ta sẽ chết đói mất.".

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||

Võ Trinh dựa vào tường, không cảm thấy chột dạ khi bị vạch tội là kẻ cướp: "Dù gì thì ngươi cũng là người của Nhạn lầu, một trong hai trợ thủ của ta, tại sao không có chí tiến thủ để đêm nào cũng đi ăn xin khắp nơi vậy. Nếu như bị phát hiện thì bộ mặt của Nhạn lầu chúng ta vứt đâu hả, ngươi không thích ở lại Nhạn lầu thì sao không tìm việc gì làm như Hộc Châu đi."

Giọng điệu của nam nhân không nóng không lạnh: "Nếu như làm việc không mệt thì ta cũng đâu muốn đi ăn xin."

Võ Trinh: "Muốn ăn xin thì chọn nơi nào nhiều yêu quái chút, nơi này vắng vẻ chả có bóng con yêu quái nào, ngươi định ăn xin cái gì."

Nam nhân: "Nơi nhiều yêu quái thì ồn lắm, ta ngủ không ngon, người lớn tuổi rồi thì giấc ngủ cần được chú trọng nhiều hơn."

Võ Trinh bật cười, mắng hắn: "Cút! Ngươi cũng đâu phải người!"

Nam nhân này là một trong hai trợ thủ của Võ Trinh, nổi tiếng là Vô Tự Thư*, là một yêu quái, cũng không biết sống được bao nhiêu năm rồi, mọi người gọi hắn là Thần Côn. Bởi vì tên này thích tìm một góc ở thành yêu rồi trùm đầu ngủ kèm ăn xin vào ban đêm, ban ngày lại dựng sạp xem bói cho người thường dưới gốc cây hoè ở góc đường phía đông.

(*Vô Tự Thư: sách không lời, không chữ.)

"Được rồi, ta không có thời gian tán gẫu với ngươi, đứng dậy bói một quẻ cho ta. "

Thần Côn ngái ngủ lắc đầu: "Không được, ban ngày ta mới xem bói, ban đêm không làm việc, cho dù ngài là mèo....Ai yo!"

Hắn chưa nói hết câu thì đã bị Võ Trinh đẩy vào tường, chỉ biết ôm đầu kêu đau. Võ Trinh đặt chân xuống, nắm lấy vai hắn cười dịu dàng hỏi: "Vừa rồi ngươi nói không được?"

"Không không không, được được được! Ta nói được! " Thần Côn không có chút liêm sỉ nào, hắn nhìn Võ Trinh nhếch mép cùng nụ cười lưu manh thì lập tức giơ tay đầu hàng, quả quyết đổi lời.

Lúc này Võ Trinh mới hài lòng, vỗ nhẹ chân lên người hắn: "Lần sau ngươi phải đồng ý luôn, nếu ngươi cứ như vậy sẽ làm rạn nứt tình cảm của chúng ta đó."

Vẻ mặt Thần Côn đau khổ, thầm nghĩ Miêu Công càng lớn càng vô liêm sỉ. Nhớ lại ngày xưa khi Miêu Công còn là một đứa bé.... Thần Côn hồi tưởng một lúc rồi lại cảm thấy vẫn là nên quên đi, dù lớn hay nhỏ thì đều là con thú nhỏ, không bắt nạt người thì là bắt nạt yêu.

Thần Côn ngồi yên ở chỗ đó, từ phía sau lấy ra một chiếc hòm gỗ. Cái hòm nát này là thứ kiếm ăn của hắn, chiếc hòm gỗ được mở ra đã biến thành một cái bàn nhỏ, bên trên có ống thẻ, mai rùa cùng một số thứ linh tinh. Bày xếp xong, hắn lấy ra một cây gậy, cầm lấy miếng giẻ che mặt vừa nãy rồi dùng cây gậy trải ra. Đằng sau miếng giẻ cũ có viết dòng chữ 'Cầu tài một văn' thì còn có bốn chữ khác 'Thần toán bán tiên'.

Bố trí xong, Thần Côn đột nhiên thay đổi khí chất, mặc dù vẫn là khuôn mặt xấu xí đó nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy kẻ này toàn thân đầy tiên khí, lúc ẩn lúc hiện, cũng không ai để tâm đến vẻ bề ngoài của hắn nữa.

Võ Trinh ngồi xuống trước chiếc bàn nhỏ, vươn tay kéo ống thẻ rồi tuỳ tiện rút một cái xong ném trước mặt hắn, giọng điệu thản nhiên: "Xem cho ta đường tình duyên."

"Tình duyên sao..." Thần Côn cầm cái thẻ lên nhìn nhìn rồi lại để vào trong ống:"Rút thêm lần nữa."

Võ Trinh không nói gì, rút thêm lần nữa rồi ném xuống trước mặt hắn. Thần Côn nhìn rồi lại để thẻ vào trong ống:"Thêm lần nữa."

Võ Trinh tiếp tục rút.

Thẻ thứ ba lại được bỏ vào bên trong ống, Thần Côn thở dài rồi đặt ống thẻ sang một bên, từ trong người lấy ra một cuốn sách mỏng màu đen được niêm phong: "Lần này ta bói không ra quẻ thường, để ta dùng Vô Tự Thư thử xem."

Võ Trinh nhìn hắn lật sách, cuốn sách trống rỗng, ' Vô Tự Thư' giống như tên của Thần Côn, là một cuốn Vô Tự Thiên Thư*. Võ Trinh từng có lần đoán rằng Thần Côn là một yêu thư, cuốn Võ Tự Thư này chính là nguyên thần của hắn.

(*Vô Tự Thiên Thư: Ở thời cổ đại, nó đại diện cho nhiều cuốn sách quý không có chữ, hiện nay nó được ví von như sách hoặc kiến thức tối nghĩa, khó hiểu và sâu sắc. cre Baidu)

"Ta đã tò mò từ rất lâu, rốt cuộc cuốn sách này viết cái gì vậy?" Võ Trinh lại gần nhìn nhưng cũng giống như bao lần trước, nàng chả thấy cái gì cả.

Thần Côn lắc đầu, có chút kiêu ngạo: "E rằng trên thế gian này chỉ có mình ta có thể nhìn thấy nó. Vả lại trong này không phải những chữ bình thường, cũng không có nội dung cố định."

Võ Trinh đã thành "Miêu Công" từ khi còn nhỏ, lúc đó nàng ở độ tuổi nghịch ngợm, Nhạn lầu bị nàng quậy phá không có được một ngày bình yên. Những thứ khơi dậy sự tò mò của nàng đều được nàng lén trộm đi, bao gồm cả cái vòng tay trắng khiết được cất kỹ càng của tiểu bạch xà, đương nhiên phải có cuốn Vô Tự Thư này của Thần Côn. Kể từ đó, Thần Côn không dám vứt cuốn sách lung tung nữa mà luôn luôn mang theo bên mình.

Bây giờ thì sự tò mò của Võ Trinh đối với cuốn sách đã không còn nghiêm trọng như trước nữa nên chỉ khoanh chân thúc giục. "Xong chưa vậy, chỉ là xem đường nhân duyên thôi mà, cần gì lâu như vậy. Trước đây bảo ngươi bói cái gì cho ta cũng không có phiền phức như này."

Đến Thần Côn cũng cảm thấy kỳ lạ, hắn vùi đầu vào trong sách: "Không đơn giản, không đơn giản."

Võ Trinh đợt một lúc, thấy Thần Côn vẫn đang lật từng trang sách thì chán nản cầm ống tre lên nghịch: "Xong chưa?"

"Sắp rồi sắp rồi. " Đầu của Thần Côn còn không thèm ngẩng lên.

Sự kiên nhẫn của Võ Trinh không kéo dài được lâu, ngay khi nàng tính rời đi thì Thần Côn cũng ngẩng đầu lên, hắn đóng cuốn sách lại và nghiêm túc nhìn nàng. Đột nhiên mỉm cười rạng rỡ, nói với vẻ hài lòng yên tâm ân cần như người cha già: "Chúc mừng, lần này nhân duyên của ngài đã đến, có thể gả đi rồi."

Thần Côn nói xong thì thấy Võ Trinh chẳng hề tỏ ra vui mừng, chỉ nhàn nhạt không buồn không vui: "Ồ."

Thần Côn không chắc nàng đang suy nghĩ gì, từ nhỏ đứa trẻ này đã vậy rồi, cười vui vẻ không có nghĩa là nàng đang vui, mặt không cảm xúc không có nghĩa là nàng không vui, tóm lại là rất khó nắm bắt được.

"Xảy ra chuyện gì sao, tự nhiên lại muốn bói nhân duyên?" Thần Côn nghiêm túc hỏi.

Võ Trinh đột nhiên cau mày rồi nói: "Vốn dĩ ta đã chết từ lâu, không, lúc đó chắc chắn ta chết rồi. Là Miêu Công đời trước đã cứu ta, biến ta thành như này."

"Ta như này không thích hợp ở bên người thường, hôn nhân không nên ép buộc."

"Quên đi, không nói chuyện này nữa, chả có gì vui cả."

Võ Trinh đứng dậy, duỗi duỗi chân rồi nhảy lên bức tường cao kia rồi lại nhìn xuống, lấy thứ gì đó trong tay và ném nó xuống: "Này, đi mua đôi giày mới đi, ngón chân lộ ra hết rồi kìa."

Thần Côn vươn tay chụp lấy, đó là một thỏi vàng hình hoa sen, chỗ này đủ để hắn mua hai trăm đôi giày mới. Rõ ràng Miêu Công rất giàu có nhưng lại thích lấy mấy đồng tiền xu của hắn ăn xin được, đứa nhóc này đơn giản là vừa ngứa tay vừa nhàm chán.

Võ Trinh đang đi dạo trên nóc nhà người khác. Khi dạo vào ban đêm, nàng không bao giờ thích đi đường thông thường mà thích đi trên mái hiên, có lẽ vì làm mèo lâu rồi nên càng ngày càng giống mèo.

Những bước chân của nàng vững vàng đi trên mái nhà, nàng nhìn xuống con phố rực rỡ ánh đèn bên dưới cảm thấy có chút buồn tẻ. Nàng quen thuộc với mọi thứ ở đây, chả có gì vui để chơi cả. Sau khi lang thang một lúc, Võ Trinh rời khỏi chợ quỷ và quyết định đến phường Bình Khang tìm Hộc Châu trợ thủ còn lại của mình. Chỗ Hộc Châu rất huyên náo, có nhiều nương tử ca hát múa nhảy. Tuy nhiên khi đi ngang qua một tòa lầu ở phường Bình Khang thì nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc bèn dừng lại.

Nàng dùng nóc nhà người ta làm đường đi nên có thể nghe rõ bất kỳ động tĩnh nào trong nhà. Đúng lúc này bên trong căn nhà dưới chân nàng vang lên tiếng rên rỉ như tiếng mèo kêu.

Đương nhiên Võ Trinh biết tiếng động đó là gì, nàng ngồi xuống, nhấc mấy viên ngói lên rồi nhìn xuống. Trong căn phòng bên dưới là một nam một nữ đang sung sướng cực kỳ vui vẻ. Nam nhân đó là lang quân nhà họ Lữ luôn khắc khẩu với nàng, suýt thì hứa hôn với nàng, cũng bởi vì Hộc Châu mà đánh nhau một trận với hắn ta, sau này vẫn tiếp tục gây phiền phức cho nàng.

Lữ lang quân này cũng là chủ của một kỹ phường, Võ Trinh thấy hắn ta đang hì hục làm việc đó cũng không vội rời đi, ngồi hẳn xuống mái nhà, ngón tay xoay một viên gạch và lắng nghe âm thanh bên dưới. Đợi đến lúc gần xong thì đột nhiên nàng hạ giọng hét lớn vào lỗ nhỏ đó: "Không xong rồi, cháy nhà rồi!!"

Bên dưới vang lên tiếng kêu hoảng loạn, còn có tiếng leng keng của đồ vật rơi xuống. Võ Trinh ném viên gạch trong tay đi, mặc kệ sự nhốn nháo bên dưới, phủi mông rời đi.

Hôm nay Lữ lang quân bị giọng hét như sấm sét làm cho sợ mềm nhũn người ngã xuống giường, lưng đập xuống đất, đau đớn chửi bới. Trong lúc đó Võ Trinh đang ngồi giữa một rừng nữ nhân xinh đẹp quen thuộc, chơi trò phạt rượu cùng các nàng.