Mãn Địa Thương

Chương 2



2.

Ta lại quay trở về Thiên Văn Đường.

Nhìn thấy Ôn Trường Lưu đang đè Hoắc Xuyên xuống đánh, giọng nói trầm khàn, những cú đấm trúng vào da thịt.

Trông hai người như thể có thâm cừu đại hận gì không bằng, trong nháy mắt Hoắc Xuyên đã bị đánh đến mức cả khuôn mặt đầy máu.

Nhưng miệng Hoắc Xuyên vẫn không chịu nhận thua: "Cha ngươi là kẻ trộm, cho nên ngươi cũng đang bảo vệ cho đám trộm đấy! Trâm ngọc của Mộ Thiếu Khanh bị Đỗ Triều Nhan đánh cắp! Vị hôn thê của ngươi cũng là kẻ trộm! Phủ thừa tướng của các ngươi là hang ổ của kẻ trộm!"

Ta quay người lại, nhìn thấy Lam phu nhân, Lam Nhược m, bà ta đẹp thật đấy.

Đẹp đến mức khiến người ta không biết phải dùng từ gì để hình dung.

Ngươi xem, bà ta vừa đến nơi, Thiên Văn Đường lập tức trở nên thật yên tĩnh.

"Trường Lưu, con mau lại đây ~ Tại sao con lại làm càn như vậy, mau xin lỗi Hoắc thiếu công tử đi!" Giọng nói của bà nghe thật dửng dưng, nhưng cũng rất dịu dàng.

Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi! Ta đứng đó, nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.

Tất cả mọi người đều dừng lại nhìn ta, Lam phu nhân cũng quay đầu lại nhìn, lúc đầu bà có chút bối rối, dần dần biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của bà càng trở nên thê lương hơn.

"Phu nhân ~ Nương tử ~ Triều Nhan ~" Khi ta còn đang thút thít khóc trong giấc mộng, thì Tô Hòa đã lay ta dậy.

Phù ~ Quả nhiên là mơ, tất cả đều đảo ngược.

Sao Ôn Trường Lưu có thể đánh lại được Hoắc Xuyên cơ chứ?!

Còn thi thể của Lâm phu nhân, không biết có còn khỏa thân treo ở trên thành lâu nữa không biết.

Một kẻ hèn nhát như ta, không dám hỏi, cũng không dám tới nhìn.

3.

Tô Hòa đã cùng ta trở về nhà.

Mẫu thân ta tránh mặt Tô Hòa, nhờ ta đi khuyên nhị ca vài câu, tâm trạng của hắn đang không được tốt, ngày nào cũng uống rượu đến bất tỉnh.

"Mẫu thân không cần phải nói với con chuyện đó nữa, con sẽ không đi gặp huynh ấy đâu."

Ta mở cửa sổ ở trong khuê phòng, nơi mà ta đã từng trải qua mười sáu năm thiếu nữ ngây thơ rực rỡ.

Chưa đầy một năm, mọi thứ đều đã thay đổi, khi trở về đây ta chỉ còn cảm thấy ngột ngạt.

Ngột ngạt đến mức muốn trốn thoát.

"Sao con có thể nói ra những lời như thế?! Từ nhỏ, nhị ca đã yêu thương con nhất, nó nghe được thì sẽ buồn biết bao?!"

Trốn đi đâu bây giờ? Thiên hạ đang đại loạn, không còn chỗ cho ta dung thân nữa.

Ta kiên định quay lại nhìn mẫu thân.

Mấy ngày không gặp, mẫu thân lại càng hốc hác hơn trước, kéo tay áo ta mà khóc.

Không còn phong thái của Cáo Mệnh phu nhân ở sĩ phủ đại học nội các ngày xưa nữa.

"Con trai tội nghiệp của ta ~ Tất cả đều là lỗi của mẫu thân, đều là lỗi của ta."

Nước mắt của mẫu thân rơi lã chã, nàng túm lấy vạt áo, cúc áo trên ngực sắp bị nàng xé toạc rồi, nhưng trong lòng ta lại không hề gợn sóng.

Trước đây ta không như thế này.

Ta không thể nói những lời như vậy với người mẹ yêu thương và đoan chính của ta được, chứ đừng nói đến chuyện tuyệt tình với nhị ca đã yêu thương ta từ nhỏ như thế.

Có một cảm xúc nào đó đang xé nát ta, mà ta không biết cách phải tiêu hóa nó như thế nào.

Ta không có bản lĩnh để phản kháng, càng không có bản lĩnh để cứu người. Chỉ có thể trút hết lên những người thân yêu của mình mà thôi.

Ta thực sự chán ghét bản thân mình như thế.