Mãn Địa Thương

Chương 3



4.

“Nhị ca chạy rồi.” Tô Hòa ngập ngừng nói với ta, thấy ta xoè quạt giấy ra mà không có phản ứng gì, chàng lại nói thêm một câu: “Phụ thân nói là đã để lại một lá thư, có viết đi tìm phản quân.”

Cây kim đột ngột đâm xuống, máu lập tức nhuộm đỏ con hạc trắng đang bắt cá trên mặt hồ tĩnh lặng.

"Sao Nhan Nhan lại bất cẩn như vậy." Tô Hòa giật mình vội vàng chạy tới, nắm lấy đầu ngón tay của ta, đưa vào miệng mút.

Ta cố nuốt nước mắt vào trong: “Thiếp sẽ quay về thăm mẫu thân xem sao”.

Hôm đó ta đã nhìn thấy nhị ca ở cửa sau, lúc mở cửa sổ, ta đã nhìn thấy vạt áo của huynh ấy, nhưng ta vẫn nói ra một câu khiến huynh ấy phải đau lòng.

Ta đau đớn, rồi lại muốn tất cả mọi người phải cảm thấy đau đớn giống như ta.

Khi ta về đến nhà, thì đại ca cũng vừa từ triều về, hiện tại huynh ấy đang làm việc trong Lễ Bộ. Mấy ngày hôm nay chẳng có việc gì làm, nên ngày nào cũng chỉ đi đến đó để điểm danh.

“Triều Vũ chắc cũng đã đi được mấy ngày rồi, trong nhà cũng không có người để ý.” Đại ca ngước mắt nhìn ta, “Ta đã ra ngoài tìm đệ ấy rồi, nhưng không thấy đâu cả.”

"Triều Nhan, muội hãy sống thật tốt đi. Còn về phần nhị ca của muội, mỗi người đều có số phận của riêng mình."

Ta đi từ biệt phụ thân và mẫu thân, bọn họ lại già hơn một chút rồi.

Trước khi đi, phụ thân cũng dặn ta rằng đừng suy nghĩ quá nhiều, hãy chăm sóc bản thân.

Ta và Sấu Băng lên đường về phủ, chiếc xe ngựa thì đi theo sau.

Nếu không có mùi hôi thối của xác chết thối rữa lan tràn trong không khí, thì đây sẽ là một ngày hè dễ chịu.

Ta bảo Sấu Băng đi mua một ít trái cây và rau quả, còn ta thì ngồi một mình trên bậc đá cạnh một cây cầu trong hẻm sau, ngắm nhìn dòng sông cuồn cuộn.

Phía sau có ai đó túm tóc ta, kéo ta lên rồi đẩy ta xuống đất.

"Đỗ Triều Nhan cái con ả tiện nhân này, sao ngươi vẫn còn mặt mũi mà đi ra ngoài kia chứ?! Ngươi có xứng với Thường Lưu ca ca không?!"

Mùi đất tanh xộc vào chóp mũi, ta chậm rãi ngồi dậy, bình tĩnh nhìn Mộ Thiếu Khanh đang tức giận đến nỗi đỏ bừng mặt, Hoắc Xuyên đứng ở sau lưng nàng ta, vẻ mặt đầy sự bối rối.

"Đã lâu không gặp, hai vị vẫn khoẻ chứ?" Ta giơ tay che nắng cho mình, ổn định hơi thở rồi nói.

Kể từ cuộc nổi loạn của quân lính ở Đại Chiêu tự, ta đã không còn tới Thiên Văn Đường nữa.

"Ngươi…" Mộ Thiếu Khanh cứ ngươi ngươi một hồi lâu rồi cũng không thể nói ra thành lời.

Ta đứng dậy, vuốt thẳng gấu váy, vỗ vỗ để phủi đi bụi dính trên đó.

"Đỗ Triều Nhan, nếu ta là ngươi, ta đã nhảy xuống sông để tạ tội từ lâu rồi. Không biết sau này ngươi còn mặt mũi gì để mà đi gặp Trường Lưu ca nữa!" Mộ Thiếu Khanh nghiến răng nghiến lợi.

Cuối cùng Hoắc Xuyên cũng mở miệng lẩm bẩm: "Khanh Nhi, quá đáng quá rồi đấy. Nàng ấy cũng có muốn vậy đâu."

"Tại sao ả ta lại không muốn?! Ả ta cố ý đó! Phản đồ! Thứ chó săn! Thứ đen đủi!" Giọng nói sắc bén ấy khiến ta đau đầu.

Ta nghe thấy tiếng Sấu Băng gọi tiểu thư từ đằng xa, đang muốn tìm ta, ta liền gật đầu với bọn họ: "Triều Nhan xin cáo từ."

Nhưng Mộ Thiếu Khanh không chịu thả ta đi, nàng ta lao tới túm tóc ta, ép ta quay lại, sau đó tát cho ta một cái thật mạnh.

Bàn tay của nàng ta vẫn còn chưa kịp giáng xuống, thì đã bị ta nắm chặt.

Ta không biết mình lấy sức mạnh từ đâu để kéo nàng ta đến trước mặt mình, nhìn thẳng vào mắt ả một cách mãnh liệt.

Tay còn lại nhanh chóng tháo chiếc kẹp tóc ra, đâm thật mạnh vào bàn tay vừa đánh ta đến mức xuyên thủng.

Ta và Mộ Thiếu Khanh cùng nhau học ở Thiên Văn Đường suốt ba năm, ta không nhớ nổi ả ta đã bắt nạt ta bao nhiêu lần, nhưng ta chưa bao giờ phản kháng lại.

Đây chính là lần đầu tiên.

Máu đỏ tươi chảy xuống tay của hai bọn ta, nàng ta rống lên một tiếng, ngồi thụp xuống.

Ta nhìn nàng ta quỳ trên mặt đất khóc lóc với vẻ mặt vô cảm, hai tay ta bê bết máu của ả.

Phải mất một lúc lâu, nhưng có lẽ cũng chỉ là một khoảnh khắc. Hoắc Xuyên cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, đá ta một cái.

Ta bay rất xa, xa đến mức không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn.

Hắn đứng đó ngơ ngác nhìn về phía ta, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì, từ đầu đến cuối chưa từng bước tới đỡ Mộ Thiếu Khanh.

Ta đứng dậy, nhổ một ngụm máu ra, vén tay áo lên lau miệng.

Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, mọi người đều nhìn đám thiếu niên bọn ta với vẻ ngoài khó xử.

Đây hình như là một cuộc cãi vã giữa những người trẻ tuổi, lại giống như những kẻ thù hận nhau đến tận xương tủy.

Ta cảm thấy cơ thể mình đau nhức dữ dội, mỗi bước đi đều đau thấu xương.

Khi ta bước đến trước mặt Mộ Thiếu Khanh, nàng ngẩng đầu lên nhìn ta, trên mặt có cả máu và nước mắt.

Ta ngồi xổm xuống, dùng ngón trỏ chọc vào cái lỗ đẫm máu trên tay ả, nét mặt ả đau đớn khôn cùng nhưng vẫn cắn chặt môi không khóc.

"Ta sẽ đợi Ôn Trường Lưu trở về tìm ta báo thù. Nhớ kỹ, đây chỉ có thể là chuyện giữa ta và hắn." Ta chậm rãi nói vào tai nàng, rất nghiêm túc.

Nàng nhìn ta như thể một hồn ma đến từ âm giới, biểu cảm cứ hết sợ rồi lại hận, có chút mắc cười.

Đây đâu còn là đứa cháu gái quý giá không sợ trời không sợ đất của nhà Mộ thái phó nữa, chẳng qua cũng chỉ là một con ả ngốc nghếch mà thôi.

Ta cứ nghĩ thế rồi bật cười, cười càng lúc càng lớn.

Ta đứng dậy, loạng choạng bước đi.

"A Nhan ~" Trong mơ hồ, ta nghe thấy dường như Hoắc Xuyên đang gọi ta từ phía sau. Đây là lần đầu tiên hắn gọi ta như vậy.

Thật kỳ lạ.