Mãn Địa Thương

Chương 8



10.

Lần nữa ta gặp lại chàng là ở thiên lao.

Ta được người hộ tống, vừa bước vào, mùi máu tanh nồng nặc đã ập thẳng vào mặt, Ôn Trường Lưu đang hung tợn trừng mắt quật ai đó.

Người kia toàn thân đầy máu bị treo lên tra tấn, đã bất tỉnh rồi.

Đôi bàn tay ngày xưa chỉ có thể viết văn chương đẹp đẽ giờ đây đã nhuốm màu máu tươi.

Chỉ có mình ta, vẫn mắc kẹt ở chỗ cũ.

"Triều Triều tới đây nhìn thử đi, có nhận ra người này không. Bình sinh trẫm rất ghét vu oan giá họa, nàng giúp trẫm nhìn kỹ một chút để trẫm không đánh nhầm người." Ôn Trường Lưu liếc mắt nhìn ta một cái, ta tức khắc cảm thấy rùng mình.

Rõ ràng người đang nói, chính là người đó, nhưng ta lại cảm thấy chàng vô cùng xa lạ.

Ta tiến về phía trước hai bước, nước mắt lăn dài trên má.

Nhị ca đã gầy hơn trước rất nhiều.

Không phải huynh ấy trốn thoát rồi sao?

Cuối năm ngoái, ta nhận được thư của mẫu thân, nói đại ca đã tìm được nhị ca rồi, cả gia đình đã được đoàn tụ ở nhà ông ngoại.

Tại sao huynh ấy lại quay lại đây?

Ta bước tới bên huynh ấy, hai tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của huynh ấy lên.

"A Nhan, ta không có. Ta đã tìm thấy những người đó, đã xác nhận rồi, ta không có." Giọng nói của huynh ấy khi có khi không, chỉ có ta mới có thể nghe thấy.

...

Nhị ca của ta từ nhỏ đã là đứa trẻ chuyên gây sự.

Khi lớn lên, huynh ấy trở nên nghiêm túc hơn, thường xuyên đi chơi với những công tử khác trong kinh thành, làm một số việc không đáng tin cậy.

Nhưng huynh ấy lại là người yêu thương ta nhất.

Khi ta bị Hoắc Xuyên và Mộ Thiếu Khanh bắt nạt ở thư viện, Ôn Trường Lưu sợ ảnh hưởng tới danh tiếng của tướng phủ nên không thể công khai đối kháng Hoắc Xuyên và Mộ Thiếu Khanh được, đều là huynh ấy ra mặt giúp đỡ ta.

Cho dù huynh ấy không đánh bại được Hoắc Xuyên, cũng sẽ không bao giờ nhượng bộ hắn.

Huynh ấy yêu thương ta hơn cả cha mẹ và đại ca, huynh ấy nghe lời ta nhất, cũng chưa bao giờ lừa dối ta.

Nếu huynh ấy đã nói không có, vậy thì ta sẽ tin huynh ấy.

Lòng ta cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, lại có chút vui mừng mà lâu rồi không có được.

Ta quay người quỳ xuống dưới chân Ôn Trường Lưu.

"Bệ hạ, nhị ca của dân nữ đã nói là không có. Người đã từng nói, nhị ca của dân nữ là người có tâm tư đơn thuần, tuyệt đối không phải là người có tư tưởng xấu xa. Người nói người ghét vu oan giá hoạ nhất, xin người hãy điều tra lại, nhị ca ta có thể tra ra được, ngươi nhất định cũng sẽ tra ra được! Cầu xin người, đừng vu oan cho huynh ấy."

Ta cúi đầu, nước mắt chảy dài trên gương mặt.

Nếu là mấy năm trước, làm sao ta có thể ngờ rằng, có một ngày mình sẽ phải nói chuyện với Ôn Trường Lưu như thế này.

Chàng im lặng một lúc lâu, ta căng thẳng chờ đợi phản ứng của chàng.

"Triều Triều, nhị ca của nàng không có, không có cái gì?" Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm ấy, lời nói lạnh lùng, tràn đầy hận ý. Giống như một chiếc đinh nhọn đóng vào tim ta.

Đồng tử của ta giãn ra, đầu tiên ta hoảng sợ ngã xuống đất, sau đó bò đến chân nhị ca, dán chặt vào huynh ấy.

"Ôn Trường Lưu, ngươi không thể, ngươi không thể đối xử như thế với Triều Nhan." Nhị ca vặn vẹo thân thể, tuyệt vọng kêu lớn, thanh âm khàn khàn.

Ta không thể chịu đựng được nữa, bật khóc thành tiếng.

Thực ra… ta cũng không hiểu tại sao mình lại khóc.

Rõ ràng, chính ta là người đã khiến mọi người đau khổ. Nhưng ta vẫn cảm thấy uỷ khuất.

Người có ta trong lòng, quan tâm ta, trân trọng ta, đã thực sự bị ta đánh mất rồi.

Đúng vậy, sau ngày hôm đó, không ai hỏi ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Người thân đã cho ta sự kiên nhẫn và thời gian vô hạn, chờ đợi vết thương của ta từ từ đóng vảy.

Ta nghĩ rằng một ngày nào đó ta sẽ phải đối mặt với nó, ta vốn tưởng rằng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

"Các ngươi không phải là người bị sỉ nhục, bị sỉ nhục xong bị giết một cách dã man, bị giết sau lại bị sỉ nhục, là người ức hiếp người chết không nói được sao?"

Ta nhìn không rõ nét mặt của Ôn Thường Lưu, chỉ cảm thấy lời nói của chàng như lưỡi dao sắc bén chém vào ta.

"Vu oan giá hoạ? Đỗ Triều Nhan, ngươi hại mẹ ta phải rơi vào cảnh khốn cùng như vậy có gọi là vu oan không?! Ngươi có từng có chút hối hận nào không? Có bao giờ ngươi tự trách mình ngu ngốc không? Có bao giờ ngươi cảm thấy có chút tiếc nuối cho mẫu thân của ta không? Ngươi có bao giờ đến mộ của mẫu thân ta thắp hương cúi lạy sám hối chưa? Ngươi có từng thắp hương cho bà ấy chưa?”

Xem ra Ôn Trường Lưu đã đè nén những lời này trong lòng từ rất lâu rồi, chàng nói một câu, lại tiến gần ta thêm một bước.

Tiếng khóc của ta dần dần ngừng lại, trái tim ta tê dại vì đau đớn.

"Ngươi không hề, ngươi không bao giờ! Ngươi quay ngoắt đi, gả vào nhà Tô Thanh Mẫn, kẻ chủ mưu gài bẫy tướng phủ! Ngươi sống một cuộc sống hạnh phúc vô tư, thậm chí còn muốn sinh một đứa con cho Tô Hoà!”

Hôm nay cuối cùng ta cũng phải từ bỏ ảo tưởng của mình, Ôn Trường Lưu và ta sẽ không bao giờ có thể quay lại như ngày xưa được nữa.

“Không phải vậy đâu, Ôn Trường Lưu, A Nhan không phải người như vậy!” Nhị ca muốn phản bác lại nhưng bị Ôn Trường Lưu quất thẳng vào mặt.

Ta sợ hãi đứng dậy ôm lấy nhị ca: “Bệ hạ, người nói gì dân nữ đều thừa nhận. Người muốn biết điều gì, dân nữ đều có thể nói cho người biết. Dân nữ cũng nguyện lấy cái chết để tạ tội, để tạ tội với Lam phu nhân trên trời linh thiêng. Chỉ là nhị ca của dân nữ, huynh ấy vô tội.”