Mãn Địa Thương

Chương 9



11.

Vào mùa đông năm Trung Bình thứ 18, trời mưa liên tục trong hơn một tháng, ngày hôm nay chẳng mấy khi báo hiệu một thời tiết tốt.

Sau giờ học ở Thiên Văn Đường, ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Mộ Thiếu Khanh và người đi cùng nàng Trương Ngọc Hoà đang lẩm bẩm trước mặt ta.

"Lam phu nhân thật đáng thương, bị giam lâu như vậy, cũng không biết có bị điên không. Ta nghe mẹ ta kể rằng bà ấy đã khóc ngày đêm đến nỗi mù cả mắt đó." Trương Ngọc Hoà than thở.

"Hôm nay thời tiết thật đẹp, phu nhân có thể ra ngoài đi dạo có lẽ sẽ vui hơn." Mộ Thiếu Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên phụ hoạ.

Ôn Trường Lưu mới rời đi được nửa năm, Tô ngự sử đã dẫn đầu vạch tội giám quan Ôn tướng.

Trong bản sớ liệt kê mười tội trạng của Ôn tướng. Tội nghiêm trọng nhất là kết bè kết cánh, hãm hại trung lương, có ý đồ mưu phản.

Điều nực cười ở đây là hầu hết môn sinh của Ôn tướng trong triều lại không có ai đứng ra nói thay cho Ôn tướng, kể cả phụ thân ta.

Cục diện của triều đình vốn đã không mấy lạc quan nay lại càng trở nên hỗn loạn hơn, đứng bên bờ vực sụp đổ, có rất nhiều người gặp rắc rối, mọi người chỉ nghĩ đến việc bảo vệ chính mình.

Vụ án chỉ được xét xử hai tháng trước khi Ôn tướng bị kết án tử hình.

Hơn một trăm người trong Phủ thừa tướng bị xử tử, chỉ giữ lại Lam phu nhân làm con tin để uy hiếp Ôn Trường Lưu trở về kinh thành.

Thánh thượng khai ân, giam giữ Lam phu nhân ở trong Phủ Thừa tướng.

Trong lòng ta thấp thỏm không yên, cũng cảm thấy hổ thẹn, liền lẻn vào nhà thăm bà ấy.

Bà ấy không yếu đuối như Trương Ngọc Hoà nói, chỉ nhẹ nhàng kiên quyết nói rằng bà ấy tin tưởng Ôn Trường Lưu, sẽ chờ đợi chàng ấy quay trở về.

...

Ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, quả thực đã lâu rồi ta chưa thấy bầu trời trong xanh như vậy, cũng đã lâu rồi ta mới đến Đại Chiêu tự cầu phúc cho Trường Lưu ca.

Ta hối lộ cho thị vệ ở phủ thừa tướng, hẹn Lam phu nhân đến Đại Chiêu tự thắp hương.

Ta và bà ấy đến nơi, cùng nhau cầu phúc và ăn chay.

Bọn ta đang định rời đi thì có một chú tiểu hoảng sợ chạy vào báo cho bọn ta biết có một nhóm phản loạn bất ngờ xông vào chùa.

Bọn chúng đã giết trụ trì, tiến vào cổng chùa, đang tiến về chánh điện rồi.

Lời còn chưa dứt, bọn ta đã nghe thấy tiếng la hét, chửi bới ầm ĩ của đám người đó.

Triều đình lâm chiến nhiều năm, dân chúng lâm vào cảnh khốn cùng.

Quân đội từ lâu không chiêu mộ được nam thanh niên cường tráng nên trong quân doanh có lẫn lộn rất nhiều tội phạm đã từng cướp của giết người.

Bọn chúng không được nhận quân lương đúng hạn, tức giận lên cái gì cũng dám làm.

Bọn ta nghe thấy âm thanh ngày càng gần hơn, đều vô cùng hoảng sợ.

Ta kéo tấm rèm phía dưới tượng Phật ra, bên trong không có chỗ để trốn.

Đúng lúc này, Lam phu nhân phát hiện ra cửa sau, đẩy ta ra ngoài, quay người đóng cửa lại.

Ta không hiểu tại sao Lam phu nhân lại không chạy cùng ta, ta chỉ biết vừa khóc vừa đập cửa.

Lam phu nhân bảo ta phải đi nhanh nếu không sẽ không kịp mất.

Bà ấy nói nếu cả hai cùng bỏ trốn, thì cả hai đều sẽ phải chết. Vậy thì chi bằng một người ở lại…

Lúc này, ta đã nghe thấy có người xông vào cửa, ngay sau đó từ bên trong vang lên tiếng thét chói tai của người phụ nữ.

Ta hoảng sợ chạy thật nhanh, khóc không thành tiếng.

Ta không biết mình đã chạy bao lâu và chạy đi đâu.

Ta chỉ cảm thấy vết thương trên người ngày càng nhiều, cho đến khi ta gặp Hoắc Xuyên.

Hôm nay Hoắc Xuyên buồn chán nên đi săn ở khu săn bắn ở ngoại ô kinh thành.

Vừa mới nhắm vào một con cáo định bắn mũi tên thì chợt thấy ta nhảy ra khỏi rừng.

Hắn đưa ta trở lại sĩ phủ đại học, sau đó dẫn người đến chùa để tìm người.

Khi bọn họ đến Đại Chiêu tự, thì nơi đó đã vắng tanh rồi, chỉ còn lại bộ quần áo rách nát của Lâm phu nhân trên mặt đất và nhị ca của ta đang say rượu thiếp đi, quần áo không đủ che thân.

Thi thể của Lâm phu nhân được tìm thấy vào ngày hôm sau trong một con suối trên núi, bà đã phải chịu đựng sự sỉ nhục và tra tấn dã man trước khi qua đời.

Sau khi thánh thượng nghe tin thì vô cùng tức giận, chỉ vì ông ta đã không còn đòn bẩy để kiềm chế Ôn Trường Lưu nữa.

Lão uống quá nhiều kim đan, nên trong lúc nhất thời tức giận đã ra lệnh treo thi thể trần truồng của Lâm phu nhân lên trên cổng thành, muốn dùng nó để kích động Ôn Trường Lưu quay trở về kinh thành.

Vì để cứu ta, phụ thân ta đã bị cách chức, chịu sự tra tấn.

Cả kinh thành đều biết ta là kẻ đã hối lộ thị vệ để đưa Lam phu nhân ra ngoài, từ đó hại chết bà ấy