Mẫn Hoa Tâm

Chương 39: Công chúa



Hạ Giới

Gần một tuần sau, A Thiên quay về. Phong thái lần này của chàng ấy khác hẳn với bình thường. Không cần phải giấu diếm thân phận nữa nên cũng khá ung dung tự tại mà bay đáp xuống sân nhà cô.

"Tỷ tỷ, tỷ phu quay về rồi... nói đúng hơn là bay về rồi." Xuân Liên nhìn thấy A Thiên liền nói lớn khiến cô đang trong nhà cũng vội đi ra

'Chàng về rồi.'

"Đợi ta lâu lắm phải không?" A Thiên vừa nói vừa đeo lên cổ cô chuỗi vòng trân châu

'Đây là...?'

"Nàng thử nói vài câu xem."

"A... A... Th... Thiên...." cô cố gắng nói ra thành câu nhưng không thể nói rõ thành lời

"Vậy là được. Không cần vội."

"Làm sao có thể?" Xuân Liên chứng kiến mà kinh ngạc nói cùng lúc đó cô cũng mang vẻ mặt tương tự

"Đây là pháp bảo của Thần Giới, cho dù là người bị câm bẩm sinh cũng có thể nói chuyện được lại." nghe A Thiên nói vậy khiến cô có phần xúc động, ánh mắt có chút đỏ lên

Một lát sau đó, A Thiên đưa cô và Xuân Liên tới thần vực. Tuy ban đầu cô và Xuân Liên tính mang chút đồ đi nhưng A Thiên lại nói không cần, hơn nữa ở đó không thiếu gì nên cô và Xuân Liên cùng đành để mọi thứ ở lại.

Nhìn căn nhà mình đã ở đó hơn hai mươi năm ngày càng xa dần, trong lòng cô cũng có chút cảm giác khó chịu khó tả. Có thể do đó là nơi cô lớn lên cũng có thể đó là nơi cô gặp được lang quân của mình.

A Thiên sắp xếp chỗ ở cho cô và Xuân Liên. Mọi thứ ở đây đúng là ngoài sức tưởng tượng. Đến giờ cô vẫn chưa dám tin lang quân của mình lại là một vị thần. Sự thoải mái ban đầu cũng không còn, cô cứ luôn cảm thấy bản thân không xứng với huynh ấy.

"Hân Nhi, thời gian này ngươi ở đây, chăm sóc phu nhân cho tốt."

"Dạ." Hân Nhi đáp, nghe vậy A Thiên liền rời đi

Nói về nơi cô cùng Xuân Liên ở thì có chút giống cung điện thời xưa chỉ khác đây là tiên cảnh. Nhìn mọi thứ đều lung linh, huyền ảo khiến cô và Xuân Liên chỉ dám nhìn chứ không dám đụng vào thứ gì.

"Hai ngươi tên gì?" Hân Nhi nói với vẻ khó chịu

"Bổn cô nương họ Xuân tên Liên. Đây là tỷ tỷ ta, Tô Tiểu Mẫn."

"Tô Tiểu Mẫn? Đều là Tiểu Mẫn, đúng là hết nói nổi."

"Ngươi có ý kiến gì!" Xuân Liên thấy vẻ mặt khó ưa của Hân Nhi thì lên tiếng

"Ta nào dám ý kiến gì. Chỉ là Thần Quân sao có thể để mắt đến tên phàm nhân như ngươi. Tên giống, đến dung mạo cũng có vài phần giống. Sao lại khác nhau một trời một vực như vậy!" Hân Nhi nói rồi quay người rời đi

"Ể! Con nha đầu kia đứng lại!..." Xuân Liên tính giữ Hân Nhi lại nhưng nhanh bị cô can

'Ở đây là thần vực. Đừng gây hoạ. Ta cũng không muốn gây rắc rối cho chàng ấy.'

"Được được. Nghe tỷ tỷ. Muội không gây hoạ. Tỷ cũng mau chóng tập nói vài tiếng đi. Sau này, chúng ta cũng có thể nói chuyện rồi." Xuân Liên nói với vẻ hào hứng nhưng cô chỉ biết cười trừ cho qua

Cô không biết liệu tới thần vực là việc tốt hay xấu. Biết lang quân như ý của mình là thần sẽ mang tới phúc hay hoạ.

Năm tháng sau nhanh chóng trôi qua, cô cũng sắp đến ngày lâm bồn. Những tháng vừa rồi, A Thiên chỉ ghé đến một lúc rồi lại nói có việc bận nên cô cũng không tiện giữ huynh ấy lại thêm một chút. May mắn là Xuân Liên luôn bên cạnh nếu không cô có khác gì phi tần trong cung bị hoàng thượng ruồng bỏ chứ. Tuy suy nghĩ này đã nhiều lần cô muốn gạt đi nhưng thái độ của A Thiên quá khác lạ. Cô không dám tin người trước mắt là phu quân mình, càng nghi hoặc hơn liệu huynh ấy có thật sự là lang quân như ý của mình hay không.

Cô sắp đến ngày lâm bồn cũng đi dạo nhiều hơn. Ngồi nhiều một chỗ cô không chịu nổi mà nghỉ ngơi cũng không thể. Hơn hai mươi năm đã quen làm việc ngày đêm làm sao có thể trong vài tháng mà trở thành người rảnh rỗi, nhàn hạ ngồi chơi.

"Tưởng là Tiểu Hoa Thần hoá ra là kẻ phàm phu tục tử bám lấy Mặc Thiên ca ca không buông." một nữ nhân kiêu kỳ, xinh đẹp đi đến trước mặt cô và Xuân Liên mà nói

"Ngươi là ai!" Xuân Liên ngay lập tức bật chế độ chiến mà gắt gỏng hỏi lại, nữ nhân ấy tỏ rõ vẻ khinh thường không đáp mà để tỳ nữbên cạnh lên tiếng

"Thấy Diệu Hàm thượng thần mà không hành lễ, còn dám lớn tiếng lên giọng. Các ngươi có phải muốn bị ném xuống sông Tư Bại không!"

Cô nghe vậy liền nhanh chóng kéo Xuân Liên lại rồi cung kính nói.

"Tham kiến Diệu Hàm thượng thần."

"Đứng lên đi nếu không ai nhìn thấy lại nói ta bắt nạt một phàm nhân, lại còn đang mang thai chứ." Diệu Hàm nói

"Nhưng ngươi là ai chứ! Sao lại ở thần vực của tỷ phu ta!" Xuân Liên vẫn chưa chịu nhịn mà nói

"Nói cho hai ngươi biết. Đây là Diệu Hàm thượng thần là công chúa duy nhất của Thiên Giới, đệ tử duy nhất của Thần Quân. Hơn nữa ngươi nói Thần Quân là tỷ phu của ngươi? Đúng là mắc cười! Thần Quân chỉ là thương xót hai ngươi bám dai hơn đỉa nên mới đưa về đây." tỳ nữ kia nói nhưng nhanh chóng bị Xuân Liên quát

"Ngươi nói láo!"

"Ta nói láo? Ngươi đi hỏi mọi người xem có đúng như vậy không! Vị hôn thê của Thần Quân còn đang ở Hoa Sơn tu luyện, sẽ sớm trở thành Hoa Thần thôi. Đến lúc đó Hoa Thần sẽ được gả tới thần vực này, làm thê tử duy nhất của Thần Quân."

"Ngươi nói bậy c..." Xuân Liên còn chưa nói xong cô vội cắt ngang

"Cho hỏi vị tiểu tiên này, vị Hoa Thần ấy... là ai vậy?" cô hỏi nhưng khi nô tỳ kia tính đáp thì Diệu Hàm nhanh chóng tiến đến

"Ngươi muốn biết thì đi với ta." cô nghe vậy thì tính đi theo nhưng Xuân Liên kéo lấy tay áo cô mà lắc đầu

"Muội ở đây đợi ta." cô nói rồi đi cùng với Diệu Hàm dạo đến sông Tư Bại

"Có lẽ cả thần vực này không ai dám nói cho cô nhưng chúng ta cùng là nữ nhân. Dù cô có là một người phàm, ta cũng không thể để cô không biết chuyện gì. Vị Hoa Thần ấy là Nguyệt Mẫn Hoa, mọi người hay gọi cô ấy là Tiểu Mẫn. Trùng hợp thế nào cô cũng tên là Tô Tiểu Mẫn. Hơn nữa dung mạo hai người cũng khá giống nhau nhưng tính cách lại khác một trời một vực."

"...Sao có thể?"

"Ta hỏi cô, cô có biết Thần Quân tên gì không?"

"Chẳng phải chàng ấy là A Thiên sao..."

"Thần Quân tên thật là Mặc Thiên. Vậy cô có biết tại sao huynh ấy lại không có mạch tượng không?"

"Không phải thần thì đều như vậy sao?"

"Cô không biết gì về huynh ấy còn dám gọi huynh ấy là phu quân? Thần Quân không có mạch tượng vì không có trái tim, huynh ấy được sinh ra từ đá. Năm đó, chuyện xảy ra với cô cũng chỉ vì sai lầm, vì dung mạo của cô quá giống với Hoa Thần. Huynh ấy vốn muốn ở Hạ Giới cùng cô trải qua hết kiếp này nhưng vì lí do nào đó mà huynh ấy lại đưa hai người lên đây."

Cô nghe đến đây có chút lặng người nhưng nhanh chóng đáp lại.

"Dù sao bọn ta cũng đã bái thiên địa. Trên danh nghĩa ta vẫn là nương tử của huynh ấy. Đa tạ thượng thần đã cho ta biết." cô nói rồi tính xoay người rời đi nhưng bị Diệu Hàm giữ lại

"Ả phàm nhân như ngươi dám lên mặt với ta? Âm Cửu Châu này, ngươi xứng đeo nó sao!" Diệu Hàm nói xong liền mạnh tanh giật lấy sợi dây chuyền trên cổ cô khiến các viên trân chân từng viên rơi ra nền gạch còn cô thì bị ngã xuống

Cô giữ vào cổ mình, cảm giác đau đớn từ bên trong truyền đến. Mùi máu tanh nồng nặc trong miệng nhưng giờ cô không biết làm gì ngoài việc cắn răng chịu đựng. Cô không thể kêu lên lấy một tiếng. Bụng cô cũng bắt đầu có cơn đau âm ỉ nhưng nó dữ dội lên từng hồi khiến cô bất giác nhíu mày lại.

"Một Tiểu Mẫn đã đủ rồi còn có Tiểu Mẫn thứ hai. Đúng là phiền phức. Nếu ngươi đã dùng gương mặt này để trèo lên giường của huynh ấy vậy nếu không còn nữa thì sao? Mặc Thiên ca ca liệu còn nhớ tới ngươi không?" Diệu Hàm vừa dứt lời liền dùng tay không động vào nước Tư Bại

Bàn tay của Diệu Hàm lập tức đỏ lên rồi bắt đầu sần sùi như bị ăn mòn.

"Tô Tiểu Mẫn, ngươi biết đây là gì không?" Diệu Hàm giơ cánh tay ra trước mặt cô mà hỏi khiến cô sợ hãi bất giác trườn người về sau "Đây là sông Tư Bại hay Tư Bại Thuỷ. Dù là thần, tiên, yêu, ma hay phàm nhân. Chỉ cần chạm vào Tư Bại Thuỷ sẽ lập tức bị ăn mòn. Ta là thần, chỉ cần vài vạn năm là sẽ không sao, nhưng phàm nhân như ngươi thì sao? Ta thật sự tò mò đó." Diệu Hàm cười một cách hiền từ rồi lấy từ trong tay áo ra một chiếc ly tinh xảo

Diệu Hàm dùng chiếc ly ấy đựng Tư Bại Thuỷ, từ từ tiến lại gần cô. Cô cố gắng tránh né đi nhưng lại bị Diệu Hàm dùng pháp thuật khống chế. Diệu Hàm nhanh chóng hất chất lỏng trong chiếc ly ấy vào thẳng gương mặt của cô. Cảm giác da thịt mình bị cháy xém lại, từng thớ thịt tách ra tạo thành những vết sẹo chằng chịt không ngừng chảy mủ.

Cả cơ thể cô cứ run lên từng hồi, hai mắt cô cũng không tránh khỏi, cô muốn mở mắt chạy đi nhưng không thể. Mắt cô không thể mở, mọi thứ tối đen như mực. Càng cố mở mắt cô càng đau đớn. Trong cổ họng cô vẫn toả ra mùi máu tanh nồng nặc không rõ nguyên nhân. Còn bụng cô vẫn đang đau âm ỉ từng hồi nặng lên. Tuy không thể phát ra lấy một tiếng kêu nhưng tâm can cô đang kêu gào thảm thiết hơn bao giờ hết.

"Người đâu. Người đâu..." Diệu Hàm hô lớn được vài tiếng rồi ngã ra nền đá mà ngất đi

Nghe tiếng động, Xuân Liên và tỳ nữ ban nãy vội vã chạy lại.

"Công chúa! / Tỷ tỷ." nô tỳ ấy cùng Xuân Liên đồng loạt lên tiếng rồi nhanh chóng lại đỡ Diệu Hàm và cô

"Phàm nhân, ngươi to gan lắm! Dám khiến công chúa bị thương! Để ta xem Thiên Hoàng, Thiên Hậu trị ngươi ra sao!" tỳ nữ kia lớn tiếng nói rồi đỡ Diệu Hàm

"Ngươi mù hay sao mà không thấy tỷ tỷ ta cũng bị thương!" Xuân Liên không nhịn được mà bật lại

"Một ả phàm nhân cũng dám sánh với Diệu Hàm công chúa sao!"

"Có chuyện gì ở đây?...Tiểu Mẫn." Mặc Thiên thấy chuyện vội đi lại xem tình hình nhưng thấy gương mặt cô cũng khiến Mặc Thiên biến sắc

"Thưa Thần Quân, công chúa thấy phu nhân có ý định gieo mình xuống sông Tư Bại thì ngăn lại. Người xem, đến tay cũng bị thương." tỳ nữ bên cạnh Diệu Hàm nhanh chóng lên tiếng khiến Xuân Liên tức giận mà quát

"NGƯƠI NÓI LÁO!"

"Xuân Liên! Mau đưa Tiểu Mẫn về đi." Mặc Thiên nói rồi nhanh chóng đi lại bế Diệu Hàm rời đi

"Tỷ tỷ cố gắng lên. Chúng ta về thôi. Muội sẽ lập tức đi kiếm đại phu." Xuân Liên nói với vẻ khẩn trương, nhanh chóng đưa cô về cung mình

Tuy cô không thể nói, không thể nhìn. Nhưng cô nghe có thể hiểu, những lời Diệu Hàm nói là sự thật. Có lẽ Mặc Thiên không hề yêu cô. Trong lời nói và giọng điệu của huynh ấy không còn dáng vẻ nhẹ nhàng, ân cần như ngày xưa. Có lẽ... A Thiên của cô đã đi rồi.