Mẫn Hoa Tâm

Chương 40: Hồng Môn Trận



Cô được đưa về cung nơi mình ở. Ngay lập tức các tỳ nữ vội xúm lại giúp cô. Cơn đau quằn quại của từng thớ thịt khi cô cố rặn để đứa bé chào đời. Hết lần này đến lần khác, cả người cô ướt sũng, như không còn chút sức lực nào.

Cùng lúc ấy bên chỗ Mặc Thiên cũng không mấy yên bình. Diệu Hàm liên tục khóc không ngừng, nói cô hại cô ta.

"Diệu Hàm, kể lại rõ mọi chuyện đi." Mặc Thiên nói

"...Người phàm ấy không biết lí do tại sao lại nghĩ sông Tư Bại có thể phi thăng thành thần tiên nên cố ý đến đó... may mắn đệ tử cùng đi qua đó nên cứu được... nhưng vẫn là chậm một bước. Vẫn để phàm nhân ấy bị huỷ dung rồi." Diệu Hàm vẫn còn ức nở mà giải thích

"Thần Quân, dây chuyền Âm Cửu Châu đứt rồi. Cũng không thể tìm hết các viên trân châu. E là không thể khôi phục lại được." Ngạn Lâm nói thêm

"Chuyện này để tra rõ rồi mới tính. Mau đưa công chúa về nghỉ ngơi đi." Mặc Thiên vừa dứt lời Diệu Hàm liền rời đi cùng với tỳ nữ kia, bấy giờ Ngạn Lâm mới lên tiếng

"Thần Quân, việc này quả thật là có kẻ muốn hại phàm nhân kia. Nhưng không thể phủ nhận phàm nhân ấy có lòng muốn tu tiên tu thần."

"Cho dù nàng ấy có muốn thì cũng chỉ vì ta."

"Vậy chuyện này..."

"Đành khiến nàng ấy chịu uất ức rồi. Sau này ta sẽ bù đắp cho nàng ấy."

Mặc Thiên nói xong, Trường An và Trường Ni vội vã đi vào bẩm báo nhưng nét mặt hoảng hốt đến lạ.

"Thần Quân."

"Có chuyện gì mà hai ngươi hoảng hốt đến vậy?"

"Thần Quân... Nguyệt... Nguyệt Linh Thạch... chuyển đen rồi." nghe Trường Ni nói vậy, Mặc Thiên liền đứng bật dậy như không dám tin vào tai mình

"Lần này thật sự rất lạ chỉ trong vài khắc Nguyệt Linh Thạch chuyển đỏ đã lập tức chuyển qua đen. Chúng thần cũng vội lên đây báo cho người." Trường An nói thêm

"Trường An, ngươi đi gọi Túc Duyệt và Dương Trạch. Ngạn Lâm, ngươi đưa vạn thiên binh lập tức đến Hoa tộc. Trường Ni theo ta." Mặc Thiên nói rồi lập tức bay đến Hoa Sơn.

"Thần Quân, người xem. Tam giới tứ châu bắt đầu rung chuyển rồi." Trường Ni nói cùng lúc này Trường An, Túc Duyệt, Dương Trạch, Ngạn Lâm cùng vạn thiên binh cũng đến nơi

"Thần Quân."

"Tất cả nghe lệnh, Hoa Thần tu cấm đạo. Ngay khi Hoa Thần vẫn chưa quay về, phải diệt được chân thân của Hoa Thần. Kẻ nào ngăn cản. Giết." Mặc Thiên ra lệnh, vạn thiên binh đồng loạt xông lên nhưng Túc Duyệt đột nhiên chặn lại

"Thần Quân, mong người suy nghĩ kĩ. Người trong đấy là Tiểu Mẫn, là vị hôn thê của người mà."

"Đúng đó Thần Quân. Dù sao đó cũng không phải cấm đạo..." Ngạn Lâm tiếp lời nhưng giọng nhỏ dần

"Như ta đã nói, ai ngăn cản. Giết!" Mặc Thiên nói rồi luyện chú "Tứ đại thần thú nghe lệnh, tấn công!" Mặc Thiên vừa dứt lời, trên gương mặt của Túc Duyệt, Ngạn Lâm tỏ rõ vẻ không can tâm nhưng vẫn hiện ra nguyên thần là hai con Chu Tước và Bạch Hổ. Dương Trạch hoá Thanh Long còn Trường An và Trường Ni lại thành Huyền Vũ.

Năm người họ như không còn cảm xúc, kêu gầm đất trời lao thẳng vào hoa tộc. Từng tiếng thét ai oán đến xé lòng, sự sợ hãi tràn ngập khắp nơi. Nhưng bách tính hoa tộc, không một ai rời khỏi. Từng lớp từng lớp người đứng thành hàng bảo vệ cho Nguyệt Thần Điện.

"Đại ca, chúng ta không đánh lại thì sớm muộn chúng cũng sẽ giết Tiểu Mẫn." Nguyệt Lam nói

Trong khi đó từng người của hoa tộc ngã xuống, nơi đó liền mọc lên một cái cây kiên cố. Che chắn cho những người phía sau.

"Phải đánh thôi." Nguyệt Băng Hoa nói

"Mẫu thân, chúng ta có đánh lại được không? Hắn gọi cả tứ đại thần thú đến rồi." Nguyệt Giang nói

"Cho dù có chết cũng phải bảo vệ được Tiểu Mẫn." Nguyệt Vân đáp

"Dùng Hồng Môn Trận đi. Bọn ta sẽ cầm chân giúp các con." Nguyệt Tùng nói rồi cùng Nguyệt Băng Hoa bắt đầu tấn công cùng hoa binh

Mười hai hoàng tử hoa tộc nhanh chóng tạo kết giới lập Hồng Môn Trận để bảo vệ Nguyệt Thần Điện hay bảo vệ tiểu công chúa của họ. Lập Hồng Môn Trận cần hơn mười người đứng thành vòng tròn nơi muốn bảo vệ. Một khi đã đồng lòng lập Hồng Môn Trận, chân thân của những người ấy sẽ lập tức tan thành cát bụi, hồn bay phách lạc, không thể siêu sinh nhưng kết giới sẽ duy trì mãi mãi, ngoại trừ người bên trong có thể ra vào ngoài ra không có ai có thể thâm nhập. Một khi cố ý thâm nhập sẽ lập tức hồn bay phách tán. Hơn nữa nó có thể tránh được Càn Khôn Trận.

"Không ổn. Đó là Hồng Môn Trận... TẤT CẢ DỪNG LẠI!" Mặc Thiên nói lớn nhưng đã quá muộn

Hơn một nửa binh sĩ cố gắng tấn công vào kết giới đều lập tức tan biến. Cùng lúc ấy các vị hoàng tử hoa tộc cũng dần biến thành từng cái cây bao bọc xung quanh Nguyệt Thần Điện. Những tia sáng lần lượt phát ra duy chỉ có nơi Nguyệt Diệp đứng là không có luồng sáng nào.

.......

"Sao tỷ tỷ lại chảy nhiều máu đến vậy?" Xuân Liên sốt ruột hỏi

"Phu nhân có song thai lại bị động thai. Nếu là thần tiên có phải đỡ hơn không.... Phu nhân cố lên, thêm lần nữa."

Cô dùng hết sức bình sinh của mình mà rặn, cố gắng để đứa trẻ ra ngoài.

"Ra rồi. Ra rồi. Là một tiểu hoàng tử. Phu nhân cố lên, một lần nữa."

Cô lại một lần nữa cắn chặt hai hàm mình mà rặn. Chỉ mong nhanh một chút, cô không chịu nổi nữa.

"Ra rồi! Tốt quá. Uống viên đan dược này, chỉ cần cháy hết một nén nhang là có thể bình thường trở lại. Phu nhân thật có phúc, liền lúc mang thai hai vị hoàng tử. Cho dù dung nhan của phu nhân có bị huỷ cũng không phải lo."

"Ngươi câm miệng." Xuân Liên chỉ vào tỳ nữ già kia mà quát

"Phàm nhân như ngươi cũng dám ra lệnh ở đây sao! Không biết thân phận." tỳ nữ bên cạnh nói, nghe vậy cô vội xua tay với Xuân Liên để muội ấy bớt nói lại nhưng Xuân Liên nào chịu nhịn

"Bọn ta cũng đường đường chính chính được Thần Quân các ngươi đưa lên đây...."

"Đưa lên đây thì sao chứ? Thần Quân có thành thân với tỷ tỷ ngươi không?"

"Thần Quân và tỷ tỷ ta đã bái thiên địa...."

"Bái thiên địa gì chứ. Ai làm chứng? Một kẻ câm giờ lại còn mù, được vài phần dung nhan giống Tiểu Hoa Thần nên mới được đưa lên đây. Giờ dung nhan cũng bị huỷ rồi thì Thần Quân sẽ nhớ đến hai ngươi sao? Nếu ta là các ngươi sẽ nguyện ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy kia còn không thì cũng nguyện gieo mình xuống sông Tư Bại."

"Ngươi!" Xuân Liên chưa kịp mắng người thì tỳ nữ già kia đã vội lên tiếng

"Không được hỗn xược. Mong phu nhân và cô nương lượng thứ. Ta nhất định sẽ quản giáo lại tỳ nữ này."

"...Được rồi. Mau lui ra hết đi." Xuân Liên tức giận mà nói

Nghe các tỳ nữ ấy rời đi cô mới giơ tay tìm Xuân Liên.

"Tỷ tỷ, muội đây."

'Các nhi tử của ta...'

"Đây. Đây là đứa lớn. Còn đây là đứa sau." Xuân Liên vừa nói vừa đưa tay cô chạm vào từng chiếc nôi

'Xuân Liên... ta muốn gặp A Thiên.'

"Được. Muội đi tìm hắn cho tỷ." Xuân Liên nói rồi vội rời đi

Lúc này cô khó nhọc ngồi dậy, cắn ngón tay mình chảy máu rồi lần mò vào hai chiếc nôi. Cô viết lên chiếc nôi đầu tiên hai chữ 'Bắc Thần' còn chiếc nôi thứ hai là 'Lương Thần'.

Đoạn tình này ngay từ đầu đã không nên có. Coi như cô trả lại cho Mặc Thiên. Giờ cô phải đi tìm lại A Thiên của mình.

Cô lê thân thể nặng nhọc của mình, lần mò đi đến sông Tư Bại trong trí nhớ của bản thân. Đáng lẽ cô không nên yêu chàng ấy, càng không nên theo chàng ấy lên Thiên Giới. Sao chàng ấy lừa cô lại không lừa đến cuối cùng? Đến cuối cùng vẫn là cô sai, cô không nên đặt cược mọi thứ của bản thân vào một người.

..........

Xuân Liên bên này đang lại đang không biết làm sao tìm được Mặc Thiên. Đúng lúc ấy gặp được một nam nhân gương mặt na ná với Mặc Thiên chỉ là y phục không phải màu trắng thanh cao như thường ngày mà lại là một màu đen tuyền huyền bí.

"Tiểu Liên? Nàng quay về rồi?" Mặc Thạnh nhìn thấy Xuân Liên vội nói

"...Ta cần gặp Mặc Thiên."

"Là nàng thật sao? Tiểu Liên?"

"Ta thật sự rất gấp rồi vị thượng thần này. Làm ơn đưa ta đến gặp Thần Quân."

"...Được." Mặc Thạnh nói rồi lập tức ôm eo Xuân Liên, dùng liên tâm để di chuyển đến chỗ Mặc Thiên

Khi Mặc Thạnh và Xuân Liên nhìn thấy mọi thứ diễn ra trước mắt mình đều sững người.

"HUYNH ĐIÊN RỒI!" Mặc Thạnh gào lên rồi lập tức lấy ra Nhuyễn Tiên Hồng đánh với Mặc Thiên

"Hoa Thần tu cấm đạo, tam giới tứ châu có thể bị diệt vong!"

"HUYNH BỎ CÁI SUY NGHĨ CHẾT TIỆT ẤY ĐI! Tiểu Liên cũng vì cái suy nghĩ ấy của huynh mà chết. Mặc Nhất cũng không thoát được. Giờ nương tử tương lai của huynh, huynh cũng không tha?"

"Cho dù là ai gây hại đến tam giới tứ châu đều là kẻ thù của Mặc Thiên ta!"

"HAI NGƯỜI DỪNG LẠI CHO TA! Tỷ tỷ ta vì huynh mà sinh con, huynh lại ở đây chém chém giết giết. Huynh là thần cái thá gì chứ. Ta khinh!" Xuân Liên nói lớn khiến hai nam nhân kia bấy giờ mới dừng lại

Mặc Thiên nhìn khung cảnh trước mắt. Giờ căn bản không thể giết được Hoa Thần. Vậy thì để cô ta tu luyện xong rồi tính.

"RÚT QUÂN!" Mặc Thiên nói lớn rồi lập tức quay về thần vực, Mặc Thạnh và Xuân Liên cũng vội theo sau

Ba người họ nhanh chóng về cung nơi cô ở nhưng chỉ thấy hai đứa bé được đặt tên bằng máu viết trên từng tấm vải.

"Tỷ tỷ..." Xuân Liên lẩm bẩm nhưng nhanh chóng chạy ra ngoài kiếm cô

Cô lúc này đã đứng bên sông Tư Bại, từng bước từng bước đi xuống. Nước sông ngay lập tức ăn mòn đi y phục và da thịt cô. Cô từ từ ngâm toàn bộ người mình xuống sông Tư Bại, từ từ cảm nhận cơn đau thấu da thấu thịt. Nhưng cô không cảm thấy đau. Cô chỉ tự hỏi, ái tình là gì? Cô chỉ cầu một ý trung nhân, một lang quân như ý. Có thể cùng cô sống những ngày bình phàm. Bạc đầu giai lão... nhưng cuối cùng cô vẫn là sai rồi.

"TỶ TỶ!" Xuân Liên nhìn thấy cô cũng vội nhảy xuống theo cô nhưng không kịp, thân xác cô đã hoàn toàn tan biến còn Xuân Liên cũng bắt đầu la hét nhưng tiếng kêu nhỏ dần rồi biến mất

Khi Mặc Thiên và Mặc Thạnh đến nơi, trên sông Tư Bại chỉ còn hai bộ y phục trôi theo dòng sông. Mặc Thạnh vừa có tia hy vọng liền bị dập tắt, vô thức không chấp nhận được mà khuỵu xuống.

"Chỉ là hai phàm nhân thôi Mặc Thạnh." Mặc Thiên nói khiến Mặc Thạnh bật cười lên từng tiếng thống khổ

"Phàm nhân? Chỉ là phàm nhân? Huynh thân là thần sao không nhìn ra? Hai người họ chính là nương tử của ta và nương tử của huynh?"

"...Không thể nào."

"Không thể nào? Tiểu Liên năm xưa là Hoa Thần đầu tiên tu đạo Vô Tình, vì sao chứ? Vì ta đã phụ nàng ấy trong một lần lịch kiếp. Là do ta không nhận ra nàng ấy. Nàng ấy đã ra kí hiệu... là ta ngu ngốc vẫn không nhận ra nàng ấy... Ta biết huynh không tin. Đến gặp Ti mệnh đi, ta chắc chắn với huynh. Tiểu Mẫn từng đến xin Ti Mệnh có tình kiếp với huynh như Tiểu Liên đã làm với ta."

"Nhảm nhí. Ta thấy đệ yêu nữ nhân đó đến mất trí rồi."

"Ta có điên hay mất trí chẳng phải do huynh sao? Ta phụ Mặc Nhất cũng vì huynh, phụ Tiểu Liên cũng vì huynh. Huynh thì tốt rồi. Huynh thanh cao lắm, bao dung lắm, yêu tam giới tứ châu lắm. Vậy còn bọn ta? Ta và Mặc Nhất là đệ đệ ruột của huynh đấy!"

"...Khi nào tỉnh táo lại đến gặp ta."

"Không. Giờ ta tỉnh táo hơn bao giờ hết. Ma Giới từ bây giờ sẽ không nghe theo Thiên Giới nữa. Nếu huynh muốn diệt Yêu Giới, Ma Giới chắc chắn sẽ không để yên nữa." Mặc Thạnh nói xong lập tức rời đi

Mặc Thiên đứng đó, lần đầu hoài nghi bản thân mình.

"Là ta sai rồi sao?"