Mãn Nguyệt Tương Tư

Chương 3



8.

Hoắc Yết:

Từ khi phụ mẫu ta trở về sau chuyến du sơn ngoạn thủy, cuộc sống của ta đã trở nên muôn màu muôn vẻ.

Cụ thể là mẹ ta cố gắng xuống bếp nấu ăn, bày tỏ tình cảm nhớ nhung con trai sau một năm xa cách.

Nhưng mà...

Mẫu thân ơi, khi ta và phụ thân đang ăn cơm, người có thể đặt con dao xuống được không?

Như vậy, ta cảm nhận không được tình yêu đâu.

Dưới sự tàn phá cả về thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng yến hội của công chúa Vân Hòa cũng đến.

Vì thế, ta từ biệt phụ thân đang rơi nước mắt đầy ghen tị, quang minh chính đại xuất phủ.

Đây không phải lần đầu tiên ta tham gia buổi tiệc này, Vân Hòa dù không giỏi chuyện khác nhưng khoản ăn uống, vui chơi thì không bao giờ kém.

Nếu có cơ hội gặp lại Mãn Mãn thì còn gì tuyệt hơn.

Nhưng ngoại trừ phần mở tiệc hơi thú vị, phần còn lại khá nhàm chán.

Những văn nhân thi sĩ, những công tử thanh lưu cao nhã, ta không có hứng thú gia nhập.

Dù ta rảnh rỗi cả ngày biết chơi với mèo và chó, nhưng lại không thể chơi cùng với đám công tử bột ở kinh thành.

Khi nhà ta từ bỏ binh quyền, người nịnh bợ cũng ít đi, nhưng danh tiếng của Quốc công phủ vẫn đủ để mọi người e sợ, không ai dại gì mà đi kiếm chuyện với ta.

Thế nên mặc kệ mọi người náo nhiệt, chỉ có một mình ta chán chường đi lung tung trong vườn.

Nếu không gặp được Mãn Mãn, ta sẽ ăn no rồi về.

Ít nhất bữa tiệc này có thể dùng làm cái cớ để tránh mặt mẹ ta thêm một ngày nữa.

Trong lúc đi dạo, từ xa ta thấy Mãn Mãn từ vườn hoa mai đi ra.

Mãn Mãn chắc chắn đã đến!

Ta vội vàng vào vườn hoa mai, đúng lúc thấy nàng đang đứng trên mũi chân, tiến lại gần một bông hoa mai.

"Mãn Mãn —"

Ta vẫn cảm thấy bất ngờ và vui mừng khi gặp nàng.

Hoa mai đỏ rực trên nền tuyết trắng, nàng đứng dưới cây, môi đỏ mọng dính một cánh hoa.

Cảnh đẹp đến nỗi làm ta hô hấp trì trệ, bước tới nhẹ nhàng gỡ cánh hoa khỏi môi nàng.

Chỉ khi cảm nhận được hơi lạnh từ đầu ngón tay, ta mới nhận ra hành động của mình thật lỗ mãng, liệu nàng có trách ta làm càn không?

Ta mở lời tìm cách thoát thân: "Muốn ngửi hoa cũng không nên làm thế này, chứ đừng nói là để hoa vào miệng mà không biết."

Dù nụ cười nở trên môi, nhưng ta thực sự rất lo lắng, sợ rằng Mãn Mãn nhận ra những tâm tư bất chính của ta.

Cánh hoa vẫn còn giữa ngón tay, khiến ta không nỡ buông ra.

Nàng còn đang sững sờ, ngơ ngác nhìn qua, chóp mũi cùng gượng mặt nàng chắc có lẽ vì lạnh mà trở nên ửng hồng.

Một lúc sau, nàng mới mở miệng, ngoài dự liệu hỏi ta: "Thế tử gia, muốn an táng hoa không?"

An táng hoa?

Ta cúi đầu nhìn cánh hoa trong tay, rồi lại nhìn hoa rơi đầy đất, hoa trong không trung cũng rơi không ngừng.

Nàng luôn mềm lòng như vậy, ngay cả hoa rơi trong ngày đông cũng làm nàng xót thương.

Nếu như ta cũng là một bông hoa...

Ý nghĩ này thật không nên, hình ảnh nàng ngửi hoa lại hiện lên trước mắt, cả cảnh hoa dính trên môi nàng.

"An táng… vậy thì."

Ta vội vàng quay lưng đi lấy chổi, sợ đầu óc nóng quá mức, máu mũi sẽ phun ra.

Dù từ nhỏ đến lớn ta đã làm nhiều chuyện không đứng đắn, nhưng cầm chổi quét đất là lần đầu tiên.

Nhưng có thể ở bên cạnh Mãn Mãn, đừng nói quét sân, bắt ta đi cày ruộng ta cũng làm!

Khi ta mới quét được một đống hoa nhỏ, một đám người từ cổng hoa viên ồ ạt tiến vào.

Không cần đoán cũng biết đó là Vân Hòa.

Nếu nàng không phải là một cô nương, với tính cách hỗn xược của nàng, không biết bao nhiêu lần ta đã đánh chớt nàng rồi.

"Ôi, Hoắc biểu ca đang trải nghiệm nhân sinh à."

Ngữ khí gợi đòn, mấy ngày nay không biết đã phiền ta bao nhiêu lần rồi.

"Ngươi không có việc gì làm à?"

Có việc nhờ vả, Vân Hòa không đến nỗi không có đầu óc, lúc này nàng dễ dàng nhượng bộ hơn, để có thể chiếm lợi ích nhiều hơn trong lúc bàn điều kiện.

"Đâu có..."

Nàng ta nở nụ cười, cúi đầu thì thầm, "Thế tử không phải đang tìm một chiếc ngọc trâm xuyên tơ sao? Ta mới để ý được một số tin tức, tìm thấy một chiếc phẩm sắc thượng thừa, hai ta trao đổi đi? Ta chỉ muốn chiếc mặc ngọc mà Đại công chúa mang về cho ngươi từ bên ngoài, không cần gì khác."

"Thật sao?"

Con nhãi Vân Hòa này, không dễ dàng nói chuyện như vậy, ta không tin.

Cách đây vài ngày, nàng ấy lần đầu tiên tìm đến cửa, chú ý đến con chim sẻ mà phụ mẫu ta mang về từ bên ngoài, sau đó lại thích hoa màu lạ từ phương Nam, lần này lại đơn giản chỉ muốn một chiếc mặc ngọc, đổi lấy một chiếc trâm ngọc xuyên tơ, không phải là phong cách cướp đoạt của nàng ấy.

Chiếc trâm ngọc xuyên tơ ta đã tìm hiểu từ lâu, thứ đó tạo ra từ tay nghề của người ngoại quốc, từng được cống nạp lên.

Dù những năm qua có giao thương, nhưng ta chưa từng gặp một chiếc trâm ngọc xuyên tơ chất lượng tốt, những thứ kém cỏi ta cũng không thèm nhìn.

Nếu nói ai có thể tìm được, chỉ có Vân Hòa, công chúa quyền quý và xa hoa vô cùng, mới có khả năng.

Thực lòng, ta cũng bị hấp dẫn.

Nàng ấy gật đầu liên tục, khẳng định nói: "Chắc như vàng ròng."

Thôi được, ta tạm thời tin.

Dù nàng ấy hay chọc chó cắn mèo, nhưng nhân phẩm còn ổn.

Dù sao nha đầu này mới chỉ mười sáu tuổi, cũng không đến mức quá xấu xa.

Ta thuận tay xoa xoa đầu nàng ấy, làm rối tung mái tóc gọn gàng thành hai lọn tóc ngổn ngang.

"Vậy thì quyết định như vậy."

Vân Hoà dường như rất vui mừng, không chú ý đến trên đầu mọc ra hai cái sừng, hò hét một tiếng rồi ồn ào rời đi.

Hừ, dám giẫm lên hoa của ta.

Ta đắc ý xong, quay đầu lại thấy Mãn Mãn đang đứng dưới cây phát ngốc.

Nàng vẫn còn buồn về chuyện hủy hôn hay sao?

Mấy tháng nay ta cứ suy nghĩ về chuyện này, vẫn không hiểu mình kém cỏi hơn Trần Kiều ở điểm nào.

Chẳng qua hắn ta tự lực cánh sinh, mà ta dựa vào phụ mẫu che chở, mới có thân phận địa vị.

Nhưng nó có thể đại biểu gì chứ?

Phẩm cách chẳng liên quan đến xuất thân.

Tình cảm ta dành cho Mãn Mãn, chắc chắn còn nhiều hơn Trần Kiều rất nhiều.

Ta nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng nàng mới chậm rãi hồi phục tinh thần, thu lại cảm xúc, thở dài nói: "Hoa lại rụng."

Chỉ là rơi rụng một đống, bất quá quét sạch lại là xong.

Tựa như bất quá từ bỏ cái tên Trần Kiều kia, tìm người khác tốt hơn.

Như ta chẳng hạn.

Cuối cùng chúng ta cũng không thể chôn cất những cánh hoa đó.

Những nô bộc chăm sóc hoa viên nhìn ta sợ xanh mặt, cứ tiếp tục như vậy họ sẽ quỳ gối mất.

Hơn nữa, thấy ngón tay Mãn Mãn cầm dụng cụ đã bị lạnh đến đỏ bừng, nếu tiếp tục, nàng sẽ không bỏ dụng cụ xuống.

Ta chọn một hành lang che gió, có thể nhìn thấy cảnh vật trong vườn. Phân phó một vài người đem đống hoa gom lại chôn dưới gốc cây, cũng coi như hoàn thành việc này.

"Giờ thì không thể rụng nữa."

Ta cũng không biết làm thế nào để làm cho nàng vui lòng, nhưng an táng hoa xong, ta nghĩ nàng có lẽ sẽ vui một chút.

Nhưng nàng lại khóc.

Nàng ấy luôn tự tin và kiêu hãnh, đôi khi ngẫu nhiên bộc lộ tính tình thoải mái, có lúc lại lộ ra những suy nghĩ tinh nghịch.

Nhưng ta chưa từng thấy Mãn Mãn khóc trước mặt mình.

Là ta làm nàng ấy khóc sao?

Ta thật không ra gì!

Làm thế nào bây giờ?

Cha ta nói nếu cô nương khóc thì phải dỗ dành.

Ví dụ, mỗi lần mẫu thân ta giận dỗi hoặc buồn bã, phụ thân ta chỉ cần ra ngoài mua đồ, từ Tiên Y Các đến Kim Lưu Lâu, Ngọc Thạch Phường, chất đầy trước mặt mẫu thân là xong.

Tóm kết bốn chữ, đáp ứng sở thích.

Làm sao để Mãn Mãn vui lên đây?

Ta nhớ lại bữa tiệc ba năm trước, khi nàng ấy giành lấy chiếc bình Kim Lăng Đẩu từ tay ta và vụng trộm cười đắc ý.

Đúng rồi, tiểu cô nương này có một sở thích bất đồng với hình tượng – rượu.

Nhưng mời nàng ấy uống rượu, có phải không phù hợp không, giống như việc ta muốn lau nước mắt cho nàng ấy, cũng không đúng lễ nghi.

Không thích hợp thì thôi, ta tiến lại gần, nhẹ nhàng hỏi nàng: "Muốn uống rượu không?"

Lời nói vừa thoát ra, ta lại cảm thấy hơi kì quặc, nàng dù muốn cũng khó mà trả lời, ta vội vàng bổ sung: "Là ta muốn uống, nàng có thể cùng ta uống một chút?"

Nàng đồng ý.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Đã quyết định uống rượu, thì phải nơi nào thích hợp. Dù triều đại này cởi mở, không có quy củ cấm đoán tiếp xúc nam nữ.

Nhưng ta phải bảo vệ danh tiếng của Mãn Mãn.

Suy nghĩ một hồi, ta tìm thấy một nơi quen thuộc.

Công chúa Vân Hòa đã phí nhiều tâm tư cho Cẩm Tú Viên, mỗi loại hoa đều ở trong một khuôn viên riêng: Mai, Lan, Trúc, Cúc.

Vào mùa đông, vườn cúc không đáng xem, vườn trúc thì đìu hiu, không náo nhiệt như vườn mai hay vườn lan. Hơn nữa, đến giờ khai tiệc, người đi dạo trong vườn cũng ít đi.

Vườn trúc là nơi ta thất bại lần đầu tiên, dưới tay Mãn Mãn.

Lúc đó, ta bị Lâm Mãn Dương lôi đi đấu võ. Hắn mới tập luyện ba tháng ở cấm vệ quân, tự tin vô cùng, cần một chậu nước lạnh để nhận ra nhận thức rõ bản thân.

Ta đánh xong mới biết hắn đã thắng rất nhiều trận, trận này thắng sẽ nhận được giải thưởng từ công chúa Vân Hòa.

Kim Lăng Đẩu là rượu mạnh trong các loại rượu, ta biết rõ về tửu lượng của mình, nên không quan tâm lắm, chỉ thuận tay cầm lấy thôi.

Nhưng không ngờ, Mãn Mãn lại muốn dùng một chiếc trâm ngọc đổi lấy rượu!

Ta quen biết Lâm Mãn Dương từ sớm, thiếu nhiên không đánh nhau thì không thể hiểu nhau, tính tình hợp nhau nên dần trở nên thân thiết.

Hắn có một muội muội, là Mãn Nguyệt. Trước đây khi ta đi qua nhà hắn chơi còn thường xuyên nhìn thấy tiểu cô nương trong sân trèo cây hái quả, tiện đường bẻ hoa.

Sau này lớn lên, lại thấy cô nương đó yên tĩnh ngồi dưới cửa sổ học chữ, lễ độ đúng mực.

Giống như những tiểu thư trong các gia đình quyền quý khác.

Vì thế, khi nàng đòi dùng trâm ngọc để đổi lấy rượu, ta rất ngạc nhiên.

Dù sao bình rượu đó ta không cần lắm, cho nàng cũng không sao cả.

Ta biết rằng Lâm Mãn Dương là người thật thà, nhưng không ngờ tên này lại đề nghị phải đánh một trận nữa, thắng mới đổi được.

Lão huynh, ngươi không nhìn thấy muội muội của mình đang gấp đến mức độ nào sao?

Ngươi mới đánh thua ta mà...

Ta chưa kịp ngăn cản, Mãn Mãn đã không thể ngồi yên.

Nàng mạnh mẽ giơ tay, dõng dạc nói nàng muốn tự thân ra trận.

"......"

Ta cố ngăn cản, còn chưa kịp mở miệng.

Nàng cầm kiếm người người đi vào rừng trúc.

Ta nên ra chiêu thế nào để vừa thể hiện phong độ, vừa tạo cơ hội cho nàng chiến thắng?

Nhìn thấy nàng bi tráng, bộ dáng như sắp hy sinh, ta thực sự không đành lòng hạ thủ!

Nàng đâm chọt lung lung, khí thế rất hùng hổ.

Ta vọt lên, cố gắng để lộ nhiều sơ hở hơn. Kiếm phong trông rất hung dữ, ta lo sợ làm nàng hoảng sợ, ai ngờ vừa đến gần nàng, nàng đột ngột cúi người.

Nàng ngồi xuống.

Chọt cây kiếm vào chân ta đau điếng…

Khá lắm, toàn thân sơ hở nàng không để ý, lại nhăm nhe cái chân ta.

Nàng chiến thắng bất ngờ quá, làm ta phát ngốc.

Hơn nửa ngày ta mới kịp phản ứng, kéo nàng đứng dậy, rồi đưa rượu cho nàng.

Ban đầu, ta không muốn lấy chiếc trâm, nhưng khi thấy nàng nhận rượu mà không nhịn được cười lén, ta thay đổi chủ ý.

Quả nhiên, khi nàng đưa chiếc trâm ngọc cho ta, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.

Làm sao đây, bắt nạt tiểu cô nương tuy không phải là hành vi của quân tử, nhưng vẫn thật là vui!

Mãn Mãn ngày xưa sinh động, tươi tắn, khi cười mắt và miệng cong cong, thậm chí còn hiện rõ những lúm đồng tiền nho nhỏ.

Nhớ lại cảnh đó, ta không nhịn được mà mỉm cười: "Lần đầu tiên ta đấu võ thua, lại là dưới tay của nàng."

Nàng nhận lấy rượu, cũng như là nhớ lại khoảnh khắc đó, tiêu sái nâng chén: "Là ta chiến thắng không xứng đáng."

Nàng thắng không xứng đáng, một mưu kế nhỏ mà thắng được không chỉ một bình rượu.

Mãn Mãn sau khi uống rượu buông lỏng hơn bình thường, mang theo sự tự do quen thuộc của tuổi trẻ.

Rượu không say, người tự say.

Ta biết rõ tửu lượng của mình không tốt, nhưng vẫn chọn rượu mạnh, Thiêu Vân tửu.

Chỉ hai chén, ta đã cảm thấy hơi choáng.

Nhưng ta không thể say ở đây, vì ta sợ sau khi say rượu sẽ làm loạn trước mặt Mãn Mãn.

Nàng uống nhanh và mạnh, không mấy chốc một bình rượu đã cạn.

Ta sợ nàng tiếp tục uống, nên giả vờ say rượu. Dù ý thức vẫn còn tỉnh táo, nhưng thực sự ta cũng hơi choáng váng, không thể nói là lừa nàng.

Nàng đứng dậy đi tới, vỗ nhẹ vào vai ta.

Ta đang nghĩ xem có nên giả vờ ngã xuống không, lảo đảo một chút, lại chạm vào một cái gì đó mềm mại.

Hóa ra là vải miên nhung trên y phục Mãn Mãn, đầu ta tựa vào eo nàng.

!!!

Ta cứng đờ.

Trái tim trong lồng ngực đập lung tung, mất kiểm soát.

Ta cố gắng khắc chế, sợ rằng âm thanh đó quá lớn, khiến nàng cũng nghe thấy.

Đột nhiên, bàn tay non mềm mang hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt qua khóe mắt ta, lướt qua gò má ——

Cảm giác này quá chân thực, cũng quá khó nắm bắt, ta hoài nghi đây chỉ là ảo tưởng sau khi say, mình kỳ thực đang mơ?

Nhưng chỉ cần nghĩ về điều đó, hơi thở của ta đã hoàn toàn rối loạn.

Trong đầu choáng váng hơn nửa ngày, mới bị một tiếng "Mãn Mãn" kêu lên, khiến ta lấy lại vài phần thanh tỉnh.

Đó là giọng nói của Lâm Mãn Dương.

Ta lập tức muốn ngồi thẳng, nhưng không ngờ Mãn Mãn hành động nhanh hơn.

Một giây trước ta vẫn còn đang mơ màng dựa vào eo cô nương mình yêu, giây tiếp theo đã ngơ ngác ngã trên mặt đất.

May là ta nhanh trí, đứng dậy cũng không quên giả vờ lảo đảo.

"Mãn Mãn, sao muội lại ở đây, Xuân Hòa đang tìm muội đấy."

Để chặn lời Lâm Mãn Dương, ta quyết định đánh đòn phủ đầu: "Mãn... Mãn Dương, ngươi... sao lại ở đây?"

Ta xoa xoa trán, làm như cố gắng nhớ lại: "À, ta và Mãn Mãn... đang uống rượu."

Dù ta và Lâm Mãn Nguyệt không làm gì, nhưng cảnh tượng này vô tình khiến ta cảm thấy hơi chột dạ, sợ nàng xấu hổ, ta quay đầu nhìn nàng và mỉm cười trấn an.

Không có tác dụng, nàng chạy mất…

"Thế tử đã say, huynh hãy tìm người đưa hắn về phủ đi. Ta... ta đi tìm Xuân Hòa."

Còn lại ta và Lâm Mãn Dương đứng đó, hơi lạnh lẽo.

Ta càng thêm chột dạ, hắn biết tâm tư của ta.

Lâm Mãn Dương đi tới, ước lượng bầu rượu, nhíu mày: "Hoắc Yết, tửu lượng kém tới nổi uống chút Thiêu Vân tửu đã say?"

"..."

Ta không thể giả vờ nữa.

Tình bạn sâu đậm đến đâu cũng không thể so sánh với trách nhiệm của huynh trưởng.

"Hoắc Yết, ngươi thực sự thích Mãn Mãn sao?"

Hắn không tiếp tục truy cứu, nhưng rất nghiêm túc: "Mãn Mãn rất tốt, nhưng chỉ đối với chúng ta mà thôi. Ta không tìm thấy lý do cho việc ngươi thích nàng."

"Mãn Mãn rất tốt, không chỉ đối với các ngươi." Ta bướng bĩnh cãi lại hắn.

"Nhưng những cô nương tốt hơn không thiếu. Ngươi có nhiều lựa chọn còn tốt hơn."

Dù là sự thật, nhưng hắn không hiểu. Người khác tốt thì liên quan gì đến ta?

Ta biết mình có nhiều lựa chọn tốt hơn.

Nhưng…

Ta thích Lâm Mãn Nguyệt, nàng mới chính là cô nương tốt nhất.

Chưa bao giờ ta cảm thấy tâm tư mình kiên định như lúc này, dưới sự chất vấn của Lâm Mãn Dương, ta bất ngờ nảy sinh một suy nghĩ —

Không phải nàng không cưới.

Thế tử của Trấn Quốc Công phủ, sánh đôi với thiên kim khuê tú của danh môn vọng tộc, nhu hòa hiền thục, trong mắt thế nhân mới thực sự phù hợp.

Nhưng ta chỉ cần nghĩ đến, người đứng bên cạnh ta không phải Mãn Mãn, dù con đường phía trước dài đến mấy cũng không có ý nghĩa, đi một mình cũng không sao.

Đến đây, mọi thứ dường như đã có câu trả lời, mọi sự thận trọng và rụt rè trước đây đều trở nên vô nghĩa.

Ta chỉ biết là, ta muốn Mãn Mãn thích ta, để nàng nguyện ý gả cho ta.

Vì vậy, ta không thể lùi bước.

"Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, như thế nào mới có thể trở thành muội phu của ngươi?"

"Ngươi có bệnh à!" Lâm Mãn Dương tức giận, "Ta chưa từng thấy ai trơ trẽn như ngươi."

Làm huynh đệ nhiều năm, hắn dù tỏ ra tức giận, nhưng trong lòng chắc hẳn cũng hiểu rõ sự kiên định của ta.

Nhưng vẫn cứ phải vùng vẫy giãy chớt mạnh miệng một chút: "Mãn Mãn của chúng ta nói rằng, nàng thích những nam tử có bản lĩnh thật sự, dựa vào chính mình tạo dựng tên tuổi.”

Khó trách nàng lại coi trọngTrần Kiều, hóa ra là vì Trần Kiều tự mình tạo dựng sự nghiệp.

Cho nên..

Ta bây giờ cố gắng học tập và tham gia kỳ thi khoa cử, liệu có còn kịp không?

———————————

9.

Mãn Mãn:

Ta gần đây mơ một giấc chiêm bao.

Trong mơ, có một đoá mẫu đơn đỏ thắm, nở rộ giữa sương trắng, thu hút ta muốn chạm vào. Vừa chạm vào cánh hoa, đóa mẫu đơn biến thành Hoắc Yết.

Hắn mặc cẩm bào đỏ thắm, lông mày nhếch lên tinh tế,

Đưa tay về phía ta, hỏi ta rằng —

"Mãn Mãn, ta đến cưới nàng, nàng có đi cùng ta không?"

Ta liền đưa tay, chưa kịp nắm lấy, ta đã tỉnh giấc.

Khi tỉnh dậy mới chỉ là canh ba.

Giấc mộng này, khiến lòng ta dao động mãnh liệt, trong đêm tối khó có thể yên tĩnh.

Có chút tiếc nuối.

Dù sao cũng để ta trong mộng nắm lấy tay hắn đã!

Đông chí qua đi, tiếp theo là Tết Nguyên Đán.

Năm mới bắt đầu, vạn vật đều đáng yêu.

Phụ mẫu ta quê ở Vân Châu, cách kinh đô quá xa, theo lời phụ thân thì chỉ có bảy ngày nghỉ lễ, không thể về kịp.

Cho nên năm nay nhà chúng ta như thường lệ không có thân thích vãng lai.

Ngày mồng hai Tết, có đồng liêu của phụ thân đến thăm hỏi.

Sau đó, là bạn bè của a huynh ghé qua chơi.

Hoắc Yết cũng đến.

Bao nhiêu năm nay, hắn đến với tư cách là hảo hữu của a huynh, cha mẹ ta ban đầu sợ hãi, nhưng cho đến bây giờ thì cũng đã quen thuộc.

Bây giờ thậm chí còn có thể cùng hắn trêu đùa vài câu, thực sự coi hắn như hậu bối trong nhà.

Nhưng ta không dám gặp hắn.

Sau khi mơ giấc mơ như vậy, khi nhìn thấy hắn, ta không nhịn được dao động tâm trí, cảm thấy hình ảnh Hoắc Yết mặc áo đỏ trong mơ vẫn rõ ràng trước mắt.

Ta có tội.

Ta khao khát Hoắc Yết.

Ta còn thèm muốn thân thể hắn!

Nửa ngày ta không dám bước ra khỏi cửa phòng, sợ rằng vừa quay đầu đã gặp Hoắc Yết, lỡ lúc đó hắn nhìn thấy tâm tư xấu hổ của ta.

Nhưng dù ta không tới núi, núi đôi khi cũng sẽ đến tìm ta.

Ta đang ngồi dưới cửa sổ mơ màng, bỗng nhiên song cửa bị gõ nhẹ nhàng hai cái.

Cánh cửa sổ mở một nửa, có thể thấy rõ thân tình thẳng tắp phía ngoài. Vải gấm tím thêu họa tiết mây bằng tơ vàng, ta chỉ biết một mình Hoắc Yết mới mặc được như vậy.

Ta chợt ngây người, đứng thẳng dậy từ ghế, hơi lúng túng.

Hắn cũng có vẻ xấu hổ, không dám nhìn về phía này, qua một bức cửa sổ, nói: "Mãn Mãn, nàng... nàng có thể ra ngoài một lát không? Ta có mang theo đồ vật muốn đưa cho nàng."

Làm sao ta có thể ngồi vững, cứng đờ bước ra ngoài vài bước.

Cũng may trước khi bước ra khỏi cửa, ta đã điều chỉnh tốt tư thái với bộ dạng của mình.

Nhìn bề ngoài vẫn ung dung tự tại, không hề có chút sai lầm nào.

Nhà của ta không lớn, nhưng phụ thân tốn không ít tâm tư cho việc tu sửa.

Từ cửa sân rẽ trái có một cái hồ nhỏ, bên cạnh hồ trồng không ít cây sồi xanh, dù vào mùa đông đìu hiu cũng xanh mướt tươi tốt.

Hoắc Yết đưa ta một gói bánh màu đỏ.

Gói bánh vuông vức, in dấu đỏ trên đỉnh, là bánh của Ngọc Ký, một tiệm bánh lâu đời nổi tiếng ở Kinh thành.

Chỉ có điều, Ngọc Ký đóng cửa năm ngày sau đêm giao thừa.

Hôm nay là ngày đầu tiên họ mở cửa trở lại, người xếp hàng có lẽ xếp từ cửa hàng ra tận cửa thành.

Lễ vật không nặng, nặng ở lòng thành.

Ta hơi ngượng ngùng khi nhận lấy.

Ta mơ mộng hão huyền, ảo tưởng Hoắc Yết sẽ cưới ta, hành vi tiểu nhân như vậy, làm sao xứng đáng với sự quan tâm của hắn.

Nhưng không nhận, lại càng không hiểu lễ nghĩa.

Cho nên ta áy náy nhận lấy.

Ta nghĩ rằng chỉ một gói bánh Ngọc Ký là đã đủ, nhưng không ngờ Hoắc Yết lại lấy ra từ trong ngực một lọ sứ ngọc nhỏ, to cỡ bàn tay.

Khi hắn mở lòng bàn tay đưa cho ta, trong mắt tràn đầy ý cười.

Giống như hồi nhỏ ta cầm tập viết chữ đẹp đi tìm cha mẹ để khoe, vừa mong chờ vừa tự tin.

Tin tưởng bọn họ sẽ vui vẻ.

Ta nhận lấy lọ sứ ngọc, mở nắp ra, mùi rượu nồng nàn xông vào làm ta choáng váng.

Đó là "Nhất Túy Hồ"!

Thiên hạ có nhiều loại rượu ngon, nhưng chỉ có vài loại thực sự nổi tiếng, "Nhất Túy Hồ" là một trong số đó.

Rượu như tên gọi của nó, "Nhất Túy Hồ" (một chén say) là loại rượu đậm đà nhất, chỉ cần một chén đã đủ khiến người ta say mê.

Ta từ lâu đã muốn thử mùi vị của nó.

Nhưng loại rượu này ta càng không dám nhận.

Một gói bánh ta còn có thể mặt dày nhận lấy, nhưng nếu thêm "Nhất Túy Hồ", đừng nói là vì giấc mộng kia, nếu như bình thường, ta cũng không thể nhận.

Ta vội vàng muốn trả lại.

Nhưng Hoắc Yết không chịu, lễ vật đã tặng thì không thể lấy lại.

Chúng ta đứng bên hồ, kiên quyết đưa qua đưa lại.

Cuối cùng...

Ta đứng đó dâng lọ sứ ngọc trên tay, còn Hoắc Yết thì nắm lấy tay ta.

Khoảnh khắc này, thời gian như ngừng trôi.

Ta ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của đối phương, thậm chí cả hơi thở cũng như bị lấy đi.

Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta đang làm gì?

Có một giây phút, ta cảm thấy như mình đã uống quá chén, đầu óc chỉ còn lại một mảnh mê man và mơ hồ.

Hoắc Yết cũng đứng đó, lúng túng, một lúc sau mới phản ứng lại, rút tay về và lùi lại hai bước.

Sự tình... trở nên hơi ngượng ngùng.

Một lúc lâu sau, hắn mới ho nhẹ hai tiếng, nói: "Rượu nàng cứ giữ lại, ta không uống, để đó cũng vô ích."

"À... được." Ta gật đầu theo lời hắn, tay vẫn ôm chặt lọ rượu ngọc sứ. Cảm giác mát lạnh từ lọ rượu khiến ta nhớ tới bàn tay của hắn, khô mát ấm áp.

Đừng nghĩ nữa, không nên nghĩ quá sâu vào chuyện này.

Ta thật sự không nên suy nghĩ lung tung.

"Vậy ta... ta cũng phải tặng thế tử lễ vật năm mới."

Hoắc Yết mở miệng định cự tuyệt, nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó nên dừng lại, ánh mắt hắn chuyển hướng xuống cái túi nhỏ bên hông ta: "Túi thơm của nàng có thể tặng không?"

Ta liền nhìn xuống cái túi nhỏ bên hông mình.

Đó không phải là thứ gì đắt tiền, chỉ là một túi gấm màu trắng hình lưỡi liềm mà mẹ ta may, chỉ có một hình trăng tròn màu vàng nhỏ ở góc.

Ta thường dùng nó để chứa một số vật dụng nhỏ hàng ngày, để phối với trang phục, mẹ ta đã làm cho ta nhiều túi màu sắc khác nhau, không có gì đặc biệt cả.

Chiếc túi trắng hôm nay ta không ra khỏi nhà, nên chỉ để một viên hương nhỏ bên trong.

Đổi một chiếc túi lấy một bình rượu và một hộp bánh từ Ngọc Ký, thế nào cũng không thích hợp.

Cho nên lúc đưa tới ta còn có chút do dự.

Nhưng Hoắc Yết trông rất vui vẻ, nhận lấy và vuốt ve góc túi trước khi cất vào trong ngực.

Hành động nghiêm túc đó của hắn khiến ta cảm thấy xấu hổ, và một cảm giác nóng rực chợt bay thẳng lên đỉnh đầu.

Không cần nhìn ta cũng biết bây giờ mặt mình chắc hẳn đã đỏ như con tôm chín.

Ta không dám ngẩng đầu nhìn Hoắc Yết thêm một lần nữa, sợ gương mặt đỏ bừng của ta làm hắn choáng váng, chỉ có thể vội vàng cúi đầu cảm ơn, nói:

"Đa tạ sự quan tâm của thế tử, ta trở về trước đây."

"Ừm." Hoắc Yết đáp lại.

Sau khi ta quay người bước đi, hắn lại gọi ta: "Lâm Mãn Nguyệt ——"

Ta nghi ngờ quay nửa người lại, nghe hắn nói.

"Đừng uống quá chén."

Lúc này đến cả tai ta cũng đỏ bừng.

Hoắc Yết luôn có khả năng này, mỗi lời nói, mỗi hành động của hắn, đều khiến ta rung động.

Ta vội vàng trở về phòng, đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa lạnh giá, cảm giác lạnh lẽo truyền đến mới hạ được đôi chút nhiệt độ.

Ta ngồi xuống sàn, đặt lọ sứ xuống, giơ tay bưng kín mặt.

Lâm Mãn Nguyệt ơi Lâm Mãn Nguyệt, đồ không biết xấu hổ.

Muốn quá nhiều, lại cố tình không nghĩ đến.

Ta vô số lần trong đầu hét lên không thể, nhưng trái tim luôn không thể kiềm chế.

Thậm chí làm ra nhiều chuyện hồ đồ.

Tự như rõ ràng biết rằng dù đã hủy hôn nhưng ta cũng không xứng với hắn, nhưng vẫn không dằn lòng được mà nhớ nhung.

Tựa như cho rằng cứ giả vờ làm danh môn khuê tú, thì sẽ có một chút tư cách để chạm vào, để tiếp cận hắn.

Hoang đường.

Ta nên tỉnh táo lại.

Khi Hoắc Yết chuẩn bị rời đi, a huynh kêu người gọi ta đến cùng đưa tiễn.

Ta không đi, gọi Xuân Hòa, bảo nàng mang theo hộp gỗ ta đã chuẩn bị trước đưa cho Hoắc Yết.

Nói là quà đáp lễ của ta cho hắn.

Dù sao một cái túi nhỏ cũng chẳng đáng là bao.

Ta không biết Hoắc Yết nhận được món quà này sẽ nghĩ gì, có thể hắn sẽ cảm thấy tức giận và xấu hổ.

Nhưng nếu không làm vậy, ta sợ không thể đoạn tuyệt được tình cảm của mình.

Khi Xuân Hòa trở lại với hai tay trống trơn, ta không nhịn được mà hỏi nàng liệu Hoắc Yết có nói gì không, có biểu hiện gì không.

Xuân Hòa suy nghĩ kỹ càng một chút, rồi đáp lại: "Thế tử gia không nói gì cả, cũng không có biểu hiện gì lạ, trực tiếp đi luôn."

Hắn là người có giáo dưỡng tốt.

Tối đó, Xuân Hòa dọn dẹp bàn trang điểm, khi sắp xếp lại túi xách trong ngăn kéo liền tỏ ra hoang mang: "Cô nương, cái túi xách màu trắng hình lưỡi liềm của cô sao lại không thấy đâu?"

Trái tim ta chợt thắt lại: "Có lẽ đã rơi mất. Không sao, ta sẽ nhờ mẫu thân làm cái mới."

Thôi, cứ coi như mất đi, ít nhất cũng sẽ không phải nghĩ về nó nữa.

Chớp mắt đã đến ngày mười bốn, ngày mai là Tết Nguyên Tiêu.

A huynh nói hôm nay sẽ dẫn ta ra ngoài chọn đèn hoa đăng, vì ngày mai huynh ấy bận rộn không để ý được ta.

Kinh đô vào ngày mười bốn ở đã rất nhộn nhịp, nhiều người bán hoa đăng, còn có cả giải đố thưởng hoa đăng.

Dù có rất nhiều chiếc đèn trước mắt, nhưng ta lại chú ý đến cái đèn tròn, phát ra ánh sáng ấm áp màu ngà trắng ở quầy đố hoa đăng.

Nó giống như trăng rằm mười lắm, hình dáng tròn trịa.

Việc phải sử dụng đầu óc như thế này, a huynh không thể giúp được, ta chỉ có thể tự mình đoán.

Ta đoán liên tiếp mười lăm câu, cuối cùng mới đổi được cái đèn.

Chủ cửa hàng còn tặng thêm một tờ giấy đỏ ghi lời chúc may mắn, coi như thêm một phần phúc.

Ta nhận lấy và cất vào túi xách bên hông.

Ngẩng đầu lên, ta bỗng nhiên nhớ ra một việc.

Trái tim ta đập mạnh như trống, tai ù đi, đầu óc cũng choáng váng.

Huynh ấy nhận ra điều bất thường, nâng tay nắm lấy cổ tay ta, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Ta chỉ lắc đầu, mặt tái mét: "A huynh... muội không được khỏe lắm, muội muốn đi về."

Huynh ấy rất lo lắng, về đến nhà còn muốn đi gọi đại phu đến. Nhưng ta biết mình không sao, đã ngăn huynh ấy lại, rồi vội vã trở về phòng.

Xuân Hòa hôm nay không đi cùng ta ra ngoài, đang lau chùi bệ cửa sổ trong phòng, thấy ta về liền vội vã đến đón.

"Tiểu thư sao lại về sớm thế, trên đường rất náo nhiệt, sao không đi chơi thêm một lúc nữa?"

Lúc này, tâm trí ta hỗn loạn vô cùng, ta vội vàng nắm lấy tay nàng: "Xuân Hòa, muội có còn nhớ không, lần trước chúng ta đến chùa vào đầu năm, ta mang theo cái túi nào?"

Ta hy vọng mình sẽ không xui xẻo như thế đi!

Xuân Hòa trả lời rất rõ ràng: "Cái màu trắng hình lưỡi liềm. Ngày đó tiểu thư mặc bộ váy màu vàng nhạt, bảo rằng nó hợp với túi màu trắng hình lưỡi liềm."

Quả nhiên là thế...

Trong Điện Nguyện Duyên, vị đại sư đã viết xong lá quẻ bói toán vào đó.

Tờ giấy cũng không lớn, còn được gấp lại vài lần, nếu không phải hành động hôm nay quá quen thuộc, ta gần như quên mất chuyện này.

Nhưng chiếc túi nhỏ đang ở chỗ Hoắc Yết.

Liệu hắn có thấy tờ giấy không, hắn sẽ nghĩ gì về ta?

Nói ta si tâm vọng tưởng, mơ mộng hão huyền?

Nhất thời tất cả sức lực như tiêu tan, ta ngồi xuống ghế, trở nên rối bời.

Xuân Hòa đứng lặng lẽ bên cạnh với vẻ mặt mơ màng, yên tĩnh đợi.

Ta mất một canh giờ để tự thuyết phục và an ủi bản thân, có lẽ Hoắc Yết chưa bao giờ mở túi và phát hiện ra thứ đó.

Nhưng để cái túi ở chỗ hắn, chắc chắn sẽ khiến ta đêm dài lắm mộng.

Ta phải lấy nó về!. Truyện Light Novel

Đây là lần đầu tiên ta đến Quốc công phủ.

Chỉ riêng bức tường bao quanh cũng rộng lớn và hùng vĩ, cổng lớn cao ráo, ngay cả khóa cửa cũng toát lên quý khí.

Ta chưa tìm ra lý do thích hợp, thậm chí không biết nên diễn đạt như thế nào.

Ta sầu não ngồi xuống góc tường và thở dài.

Nhưng dù lo lắng thế nào, ta cũng phải lấy lại thứ đó.

Ta đứng dậy và bước ra khỏi chỗ ngoặt.

Cách đó không xa không gần, hình ảnh trước mắt khiến ta chốc lát sững sờ ngay tại chỗ.

Nữ tử xinh đẹp rạng rỡ đang chắp tay đứng dưới bậc thềm, đối diện với Hoắc Yết.

Hai người đều có khí chất cao quý ưu nhã, đứng cùng một chỗ tạo nên một bức tranh đẹp và hòa hợp.

Sau đó, Hoắc Yết đưa tay đưa cho nàng ấy một thứ gì đó, nhìn hình dáng có vẻ như là một miếng ngọc.

Công chúa Vân Hòa nhận lấy, không kìm được lòng, nàng ấy cầm lấy vật đó và xoay một vòng tại chỗ.

Chiếc váy đỏ xòe ra, sáng bừng một góc.

Nàng bất ngờ kéo tay Hoắc Yết, đi về phía con phố, nghiêng nghiêng đầu nói chuyện, nụ cười phóng khoáng và rực rỡ.

Kỳ thực, chỉ là một cái túi nhỏ, hắn có lẽ đã quên mất nó ở đâu rồi.

Dù sao cũng không phải là thứ gì quan trọng.

Không quan trọng.

Cũng không đáng phải để tâm.