Mãn Nguyệt Tương Tư

Chương 4



11.

Mãn Mãn:

Ngày mười lăm tháng giêng, Tết Nguyên tiêu.

Xuân Hòa đang giúp ta treo lồng đèn dưới hiên.

Nhưng đến lúc hoàng hôn, còn chưa tới giờ thắp đèn.

Ta ngồi sau cửa sổ, tựa cằm ngẩn ngơ.

Trong đầu ta trí tưởng tượng bay xa cả dặm, nhưng khi hồi tưởng lại chi tiết, lại không nhớ được chút gì.

Xuân Hòa bị Lục thẩm ở bếp gọi đi giúp đỡ, vì a huynh tối nay có việc bận, nên gia yến hôm nay sẽ bắt đầu sớm hơn.

Ta đang nghĩ hay là đi xem cây lê trong sân.

Mùa đông năm nay tuyết rơi nhiều, đào trong tuyết, không biết có thể đào ra mấy quả lê đông lạnh không.

Đáng tiếc là, ta cầm chiếc xẻng nhỏ, đào quanh gốc cây một vòng, nhưng không tìm thấy quả nào.

Buồn chán quá ~

Ta ngửa đầu híp mắt nhìn lên cây.

Những cành trơ trụi trên cành cao nhất lại có hai quả.

Những năm gần đây ta rất ít khi leo cây

Nhưng không hổ thẹn khi nói, khi còn nhỏ kỹ năng leo cây của ta có thể khiến cả sư phụ trên Ngũ Linh Sơn phải khen ngợi.

À, quên mất nói.

Ngũ Linh Sơn là khu săn bắn của hoàng tộc, có những đại sư nuôi khỉ.

Ta xắn tay áo, trèo lên gốc cây già.

Sau vài năm không tập luyện, kỹ năng của ta quả thực đã kém đi không ít.

Khi ngồi trên cành cây, ta đã mệt đến không chịu nổi, ôm lấy cành cây trụi lủi thở mạnh ra mấy hơi.

Cây lê trụi này ta dù đã trồng lâu năm nhưng không cao lắm, quả lê trên cây cũng không khó với tới.

Cây lê cao hơn bức tường trong sân một nửa, nhưng cành cây ta ngồi lại cao ngang với bức tường.

Khi leo cây, trong tâm trí ta đã hiện lên quá trình hái lê. Đầu tiên, ta sẽ trèo đến cuối chạc cây, sau đó đứng lên tường để với lấy.

Ước lượng một chút, độ cao này cũng vừa đủ.

T bò trên cành cây hai bước lại bắt đầu rung lắc nhẹ.

Độ cao này không quá cao nhưng cũng không thấp, rơi xuống chắc không chớt, nhưng có khả năng mất một tay hay một chân…

Càng gần tường, cành cây càng bé lại.

Ban đầu ta còn có thể quỳ xuống trèo, nhưng bây giờ chỉ có thể nằm bò trên cành cây mà trượt trượt.

Ta bò rất nhiệt tình, còn cách tường một khoảng cách bằng bàn tay thì dừng lại để thở.

Chỉ trong giây lát nghỉ ngơi, ta đột nhiên cảm thấy tràn trề sinh lực?

"Ba... hai... một... cố lên!"

Ngay sau đó, "độp độp" hai tiếng, cái đầu của ta và cái đầu nhô ra từ phía tường đối diện nhìn nhau.

Ta rất xấu hổ, nhưng Hoắc Yết trông còn ngượng hơn ta.

Hắn trắng trẻo, mặc dù đã luyện võ nhiều năm, nhưng được nuôi dưỡng trong nhung lụa nên da dẻ không hề thô ráp.

Lúc này không khí đang đóng băng, không ai mở miệng, nhưng khuôn mặt hắn dần dần đỏ lên.

Giống như một chiếc đèn lồng đỏ, bật sáng, từ từ đỏ rực lên.

Hắn vẫn đang bám vào tường, không biết nên lên hay xuống, chỉ lộ ra phần đầu và vai, lẳng lặng treo trên tường.

Tình cảnh của ta cũng không tốt hơn là bao.

Ở Kinh thành, có lẽ ta là cô nương duy nhất biết leo cây.

Những năm qua ta giả bộ ưu nhã thủ lễ, thong dong có độ, làm thục nữ khuê tú, tài sắc đều tốt.

Lúc này tất cả đều tan thành mây khói, một cơn gió thổi qua, hình ảnh đều biến thành tro bụi.

Biến mất thì biến đi! Nhưng có cần thiết phải ở trước mặt Hoắc Yết như vậy không?

Ta thân là nữ tử, vẫn có chút mặt mũi không biết để đi đâu.

Nửa ngày sau ta mới gượng mở miệng, cố gắng làm dịu bầu không khí căng thẳng.

"Thế tử gia, thật là trùng hợp..."

Ta thề ta chỉ thuận miệng nói, không hề có ý châm biếm gì!

Nhưng rõ ràng Hoắc Yết không nghĩ vậy, hắn giãy dụa muốn giải thích vài lời, lại dừng lại, cuối cùng thở dài từ bỏ.

"Tối nay nàng có hẹn không?"

Trèo tường không phải là hành vi của quân tử, hành động của Hoắc Yết đã làm ta ngạc nhiên, cộng thêm câu hỏi của hắn, ta càng cảm thấy mơ hồ.

Dù hắn có mục đích gì, ta đã có quyết định của mình.

"Ta hôm nay không dự định ra ngoài."

Nói là lễ hội náo nhiệt, nhưng mỗi năm đều như thế, không có gì khác biệt, đối với ta đã không còn gì mới mẻ.

Điều quan trọng bây giờ là —

Nhanh chóng xuống khỏi đây!

Tư thế này thực sự chướng tai gai mắt.

Ta đang mơ màng suy nghĩ cách từ biệt, không chú ý đến thần sắc của Hoắc Yết.

Hắn dựa vào tường, nhấc nhấc người lên một chút, tiến lại gần hơn.

Gần đến mức hơi thở ấm áp của hắn tỏa ra thành sương trắng trước mặt ta.

Ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt trong trẻo sáng ngời của hắn, khi cười như có ánh sáng lấp lánh.

Giọng nói của hắn trong trẻo như hạt mưa rơi trên khay ngọc, âm điệu cố ý chậm rãi, ôn nhu mê hoặc.

Hắn nói: "Chúc Mãn Nguyệt, Tết Nguyên Tiêu an khang."

Làm sao ta có thể chịu đựng được...

Bóng dáng của Hoắc Yết biến mất sau tường một lúc lâu, ta vẫn nằm trên cành cây ngẩn ngơ.

Một lúc sau, ta mới ngẩn ngơ như du hồn trèo xuống cây, lại như du hồn bị gọi đi ăn cơm.

Tại sao ta leo lên cây —

Ta không nhớ.

Không quan trọng.

Tình trạng này kéo dài cho đến khi a huynh ta thông báo tin tức sẽ nhập ngũ, ta mới đột ngột tỉnh táo lại.

Phụ mẫu ta cũng ngạc nhiên, kinh ngạc hỏi: "Nhập ngũ?"

A huynh thong dong bình tĩnh, có lẽ từ lúc ra quyết định, a huynh đã vô cùng kiên quyết.

"Phụ thân, mẫu thân, con có những hoài bão cao hơn. Những gì kinh thành không thể cho con, có lẽ chỉ có chiến trường mới có thể."

Phụ thân ta im lặng, mẫu thân ta đoán chừng nghĩ đến chiến trường hung hiểm, đã sớm đỏ mắt.

"Làm sao có thể như vậy. Muốn phát huy hoài bão, chẳng phải mọi nơi đều là cơ hội, tại sao nhất thiết phải lên chiến trường." Mẫu thân ta nói, trong khi dùng khăn tay lau khóe mắt.

Phụ thân ta cũng không mấy đồng tình.

"Hiện tại con đã là Giáo úy, dù chỉ là quan nhỏ, nhưng chờ vài năm cũng sẽ có tương lai tốt hơn. Dù ta không có nhiều năng lực, nhưng vì tương lai của ngươi, cũng có thể đi làm mấy chuyện."

Nhưng a huynh ta mười phần kiên quyết: "Con đã ghi danh, tên đã có trên danh sách."

Thấy bầu không khí thực sự quá mức trầm thấp khổ sở, a huynh ta lại cố gắng nhẹ nhàng an ủi: "Phụ thân, mẫu thân đừng quá lo lắng, Hoắc Yết cũng đi cùng con. Chúng con có thể chăm sóc lẫn nhau."

Không thể can ngăn được, đã lên danh sách tuyển mộ, việc này không còn đường lui.

Cả nhà ngoài lo lắng thì chỉ có lo lắng, không thể nào nhẹ nhõm được.

So với sự lo âu và khẩn trương của phụ mẫu, ta còn bị chấn động bởi lời a huynh ta nói.

Hoắc Yết cũng đi chiêu binh!

Làm sao có thể...

Hắn không cần phải như vậy.

Thực sự, hắn hoàn toàn không cần phải như thế.

Thế tử gia ở Kinh thành, xuất thân từ phủ Quốc công, muốn gì mà không có.

Chỉ nghe danh tiếng đã đủ làm người ta sợ hãi, nhưng hắn chưa bao giờ có chút ỷ thế khinh người cả.

Hoắc Yết khác biệt.

Từ lần đầu tiên ta gặp hắn, khi hắn đứng dưới gốc cây nhìn lên nói chuyện với ta.

Hắn giang rộng tay như tạo thành rào chắn, nhẹ nhàng nói: "Mau xuống đi, trên cây nguy hiểm."

Gió xuân hòa trong đôi mắt hắn.

Hắn cũng hòa vào trái tim ta.

Ta thích Hoắc Yết ——

Hoắc Yết luôn tự do phóng khoáng, mãi mãi rực rỡ ánh sáng.

Người đó giống như mặt trời, luôn sáng chói trong lồng ngực ta.

"Được rồi, Mãn Nguyệt, a huynh đi trực nhé."

Huynh ấy dừng dưới hiên, khoác áo choàng, chuẩn bị bước đi.

Ta không nhịn được, kéo lấy tay áo a huynh lại.

"A huynh, Hoắc... Hoắc Yết... không, Hoắc thế tử thật sự sẽ đi nhập ngũ sao?"

A huynh quay lại, có chút kinh ngạc: "Hoắc Yết không nói với muội sao?"

"Nói với ta?"

Tại sao hắn phải nói với ta?

Ta còn mơ hồ hơn a huynh.

Đứng ở góc độ của Hoắc Yết, ta chỉ là muội muội của bằng hữu, quyết định của hắn sao liên quan đến ta.

"À ——" A huynh bất ngờ thở dài, vỗ nhẹ đầu ta, nói như chấp nhận số phận:

"Nói thật, Hoắc Yết là hảo hữu của ta nhiều năm, ta thực sự rất ngưỡng mộ tính cách của hắn. Nhưng mà, để xứng với muội muội của ta thì hắn vẫn còn thiếu một chút. Tuy nhiên, hắn đã quyết tâm đến mức sẵn sàng ra chiến trường, ta cũng không cản trở hai người nữa."

Ta......

Ta cảm thấy a huynh ta như uống nhầm rượu.

Mỗi từ ta đều hiểu, nhưng khi ghép lại ta không hiểu một câu nào.

Hoắc Yết xứng với muội muội của huynh ấy thiếu một chút?

Nếu a huynh ta không ở ngoài nhận lung tung muội muội, thì người em gái mà huynh ấy nói đến chắc chắn là ta.

Hoắc Yết chưa xứng với ta!!

Ta... ta nằm mơ cũng không dám nghĩ như vậy.

"A huynh, huynh... tại sao lại có ảo giác như thế."

Ta cúi mặt, trải lòng mình ra, "Rõ ràng là muội không xứng với hắn."

A huynh nghe xong dừng lại, không còn vội vã đi nữa, huynh ấy đặt tay lên vai ta, chân thành hỏi: "Tại sao Mãn Nguyệt lại nghĩ mình không xứng với hắn?"

Ta thực sự đã suy nghĩ một cách nghiêm túc.

Thân phận địa vị, phẩm chất, bề ngoài, rõ ràng cái nào điểm cũng không xứng với hắn.

"Hắn xuất thân từ phủ Quốc công, là thế tử, nhân phẩm tốt, ôn hòa khiêm nhường, dáng vẻ cũng đẹp, chi lan ngọc thụ... hơn nữa còn văn võ song toàn."

"Đúng, những gì muội nói đều là sự thật."

A huynh gật đầu, sau đó lại lắc đầu cười nói, "Nhưng Mãn Nguyệt của chúng ta còn tốt hơn, không hề thua kém hắn chút nào. Dù gia thế không sánh bằng, nhưng muội cũng biết Hoắc Yết không phải là người quan tâm đến những điều này. Nếu không hắn cũng không thân với ta bấy nhiêu năm, cũng không thích muội."

"Hoắc Yết thích... thích ta?". Đam Mỹ Hài

Chờ đã, ta cảm thấy mình uống nhầm rượu rồi.

Nếu không sao ta lại cảm thấy choáng như vậy?

"Hả, hắn chưa thổ lộ với muội sao? Không đúng lắm, ta đã giúp hắn mở cửa sau bao nhiêu lần rồi. Thằng nhãi này thật không biết tranh thủ."

A huynh định nói thêm vài lời, nhưng thời gian không chờ đợi ai. Đã đến giờ huynh ấy phải đi trực nên vội vàng trấn an ta rồi chạy ra ngoài.

"Mãn Nguyệt nếu muốn ra ngoài thì nhớ dẫn theo người, hôm nay trên phố chắc chắn đông đúc, không an toàn."

Ta đâu còn nghe thấy những lời này, bây giờ ta chỉ nghe thấy tiếng đập của trái tim mình.

Mọi thứ đều yên lặng, chỉ có tiếng đập trong lồng ngực, mỗi tiếng mạnh hơn tiếng trước.

Ta thích hắn.

Hắn thích ta.

———————————

12、

Hoắc Yết:

Ngày mười lăm tháng giêng, Tết Nguyên Tiêu.

Hôm nay ta dậy sớm, cùng phụ thân tập hai bộ kiếm pháp trong sân.

Sau đó, ta và phụ thân tựa vào cọc gỗ nghỉ ngơi.

Phụ thân ta trước là nháy mắt với ta, sau đó lại cười một cách khó hiểu, rồi lại nháy mắt.

Ta nghĩ cha ta có lẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

"Hổ Tử à... nghe mẫu thân nói, con thích cô nương nào rồi à..."

Ta... nội tâm không hề gợn sóng.

"Cha, người thấy gọi con và chú chó nhà mình cùng một tên có hợp lý không?"

"À... đã quen rồi. Cô nương nào mà Hổ Tử thích, bây giờ tiến triển thế nào? Khi nào có thể đi phỏng bái? À, có lẽ phải đổi thiếp canh trước, ta cũng không rõ lắm, phải hỏi mẫu thân con. Lễ vật chúng ta đã chuẩn bị từ nhiều năm nay, con muốn xem có cần bổ sung gì không, không đủ thì chúng ta lại đi Trân Bảo Các mua thêm. Ngày cưới quan trọng lắm, không thì ta đến Ty Thiên Giám xem có ngày nào tốt không, thực ra cũng có thể đi Tương Quốc Tự..."

"Cha, đừng... Cha..." Ta thực sự không nghe nổi nữa.

Dù ta cũng muốn, nhưng đây quả thật là mơ mộng quá rồi.

"Phụ thân, chưa có gì cả. Cô nương ấy chưa chắc đã thích con."

"Hừmm." Phụ thân ta cau mày, lắc đầu, "Cái này có chút khó khăn."

Thật là khó khăn.

Làm thế nào để nàng ấy thích mình, ta cũng là lần đầu, không có kinh nghiệm.

Lâm Mãn Nguyệt sẽ thích ta sao?

Ta sầu.

"Hôm nay Nguyên Tiêu, phố xá náo nhiệt lắm. Con đã mời cô nương ấy đi xem đèn, dạo phố chưa?"

"Chưa..."

"Xem này, không phải con cứ đứng yên một chỗ sao!"

Phụ thân hận rèn sắt không thành thép, tức giận, "Ngày trước ta theo đuổi mẫu thân con, mặt dày không biết xấu hổ, chen chân vào mọi khe cửa có thể để gặp mặt mẫu thân ngươi! Có cơ hội là ta mời mẫu thân, hôm nay trời đẹp đi dạo hồ, ngày mai nắng ấm đi xem hoa."

"Mẫu thân không cự tuyệt à?"

"Cự tuyệt chứ, sao không. Nếu không sao nói ta kiên nhẫn. Một lần không được thì hai lần, cuối cùng cũng có lần đồng ý."

Còn có thể như vậy sao?

Phụ thân ta tự hào: "Thực ra, hợp ý chỉ là một phần quan trọng khi theo đuổi cô nương, nhưng bí quyết chính để chinh phục trái tim cô nương là — mặt dày, tiến lên!"

Ta trầm mặc, nghĩ rằng phụ thân nói có lý.

Dù hơi không biết xấu hổ, nhưng cũng hợp ý ta, bốn bỏ năm lên một chút cũng là lời lẽ chí lý.

"Vậy con sẽ mời nàng ấy tối nay đi xem hoa đăng."

Ta tràn đầy quyết tâm, máu lửa sục sôi, quyết định chuẩn bị chọn lựa quần áo.

Lụa vân cẩm màu tím thì quá trang nghiêm rồi, trường sam có vân trắng thì lại nhạt nhẽo quá, áo xanh thì quá tùy ý, bộ màu đen thì nặng nề, áo màu xanh lá cây thì quá chói mắt…

Màu đỏ...

Thôi dẹp đi.

Màu đỏ làm người ta không vui.

Sau khi chọn lựa, cuối cùng vẫn chọn một chiếc trường sam màu trắng ngà.

Lần này Đông Minh không cần ra dấu, há miệng đã khen: "Thế tử còn lóa mắt hơn cả mặt trăng trên chín tầng mây!"

Nói lung tung.

Ta không sánh được với mặt trăng, đặc biệt là trăng rằm.

Lẽ ra ta nên đi qua cửa chính.

Nhưng Tết Nguyên Tiêu là ngày gì chứ.

Từ xưa đến nay, Nguyên Tiêu là lúc nam nữ hẹn hò, tám chín phần mười tình ý nồng đậm.

Ta làm sao dám nói trước mặt Lâm Mãn Dương rằng...

Nè huynh đệ, ta dẫn muội ngươi đi chơi, hẹn hò một chút.

Chắn hắn sẽ cầm đao dí ta.

Không thể đi qua cửa chính, lại phải nhảy tường.

Ta nhảy tường nhà Mãn Mãn không phải lần đầu, nhưng ta lại không hiểu sao lần này lại cảm thấy căng thẳng.

Lần này ta đơn độc mời nàng ấy đi dạo phố, xem hoa đăng.

"Đơn độc", hai từ đã đủ để thấy được ý tứ ẩn chứa mờ ám.

Ta lau mồ hôi trên lòng bàn tay, tự động viên bản thân.

Hoắc Yết, đừng sợ!

Không biết xấu hổ thì thế nào, không biết xấu hổ không biết xấu hổ không biết xấu hổ...

Nếu biết xấu hổ thì không thể cưới được vợ.

"Ba... hai... một, cố lên."

Ta dùng chân đạp lên tường, một cái đã leo lên đỉnh.

Bức tường nhà Lâm Mãn Nguyệt không cao lắm, đối với ta dĩ nhiên là dễ như trở bàn tay.

Bước tiếp theo, ta nên làm một cú nhảy lên, nhưng ta không dám động.

Từ khi nhìn thấy Mãn Mãn, ta đã cứng đờ.

Không biết nàng ấy có cảm thấy xấu hổ hay không, nhưng ta chắc chắn là rất ngượng.

Nếu như bị cô nương bắt gặp khi đang nhảy tường vào nhà nàng ấy, phải làm thế nào?

Lời khôn ngoan của phụ thân vẫn ở bên tai quanh quẩn —

Không biết xấu hổ không biết xấu hổ không biết xấu hổ…

Không...

Ta vẫn cần có mặt mũi.

Từ trong lồng ngực có một luồng hơi nóng lan tỏa lên cổ họng, rồi lan tỏa khắp nơi, làm cho khuôn mặt ta nóng bừng lên.

Nghĩ cũng, lúc này ta không thể nhìn thẳng.

Ta lén nhìn thần sắc của Lâm Mãn Nguyệt, nàng ấy cũng không thể giữ được dáng vẻ bình tĩnh.

Hết lần này tới lần khác chúng ta cũng không có động tác nào.

Dù sao —

Nàng ấy nằm trên cây, còn ta treo trên tường.

Một hồi lâu sau, ta mới nghe thấy giọng nói Mãn Mãn: "Thé tử, thật là trùng hợp."

Ta...

Thực sự là... trùng hợp.

Chính sự chưa thành đã bị bắt gặp đang treo trên tường.

Ta làm gì để giải thích đây?

Ta nói, Lâm Mãn Nguyệt, ta chỉ muốn nhảy lên tường nhà nàng ngắm mặt trăng, nàng tin không?

Hay nói, ta đến kiểm tra xem bức tường nhà nàng có chắc chắn, an toàn không?

Ta...

Không biết xấu hổ.

Ta từ bỏ, chỉ còn biết vũng vẫy giãy chớt hỏi một câu: "Ta chỉ muốn hỏi, tối nay nàng có hẹn không?"

Nét mặt của nàng ấy có chút bối rối, có lẽ cảm thấy hành vi của ta thực sự kỳ quái.

Nhưng vẫn nghiêm túc trả lời:

"Tối nay ta không dự định đi ra ngoài."

Có thất vọng, nhưng cũng không quá buồn.

Phụ thân ta cũng đã nói, thử nhiều lần, cuối cùng sẽ có ngày thành công.

Vì thế, ta quyết định vẫn nên cố gắng cứu vãn hình tượng của ta.

Ta không thể làm quân tử được nữa.

Chưa từng thấy quân tử nào trèo tường nhà cô nương cả.

Nhưng gửi lời chúc là sự quật cường cuối cùng của ta.

Ta dùng hai tay nâng đỡ nửa thân, hơi nghiêng về phía Mãn Mãn, gần một chút, nhưng ta lo nàng ấy phải bò về phía trước để nghe ta nói.

Cành cây nàng ấy đang ôm không to lắm.

Đã nhiều năm không thấy Mãn Mãn leo cây, ta vẫn hơi lo lắng.

Thực ra đây không phải nơi để nói chuyện.

Ta mỉm cười, gửi lời chúc của mình.

"Chúc Mãn Nguyệt, Tết Nguyên Tiêu an khang."

Tất nhiên không chỉ Nguyên Tiêu, ngày nào cũng an khang mới tốt.

Ta nhảy xuống từ trên tường.

Nhưng không dám đi.

Chỉ đến khi nghe thấy tiếng động bên kia, nghe được tiếng chân chạm đất.

Ta mới thực sự yên lòng.

Lần đầu tiên gặp Mãn Mãn, nàng luôn thích leo lên cây.

Mùa hè vì tránh nóng, tìm mát trên cây; mùa thu để hái lê, giỏ đựng lê đặt dưới gốc cây, còn người đứng trên cao.

Lúc ấy vóc dáng nàng cũng không cao, còn dám trên tàng cây đi cà nhắc, hình tượng nhìn qua có chút dọa người.

Nhưng người nhà nàng ấy cũng không ngăn cản.

Sau này nghe Lâm Mãn Dương nói, Mãn Mãn từ nhỏ đã thích trèo lên cây, đến mức có thể làm tổ trên đó.

Nhưng ban đầu ta không biết, chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé của tiểu cô nương trên cây, một cảnh tượng kinh tâm động phách. Ta chỉ có thể đưa tay ra bảo vệ và gọi nàng ấy xuống.

Nàng ấy trèo xuống.

Động tác và tốc độ có lẽ cả các đại sư ở Ngũ Linh Sơn cũng phải kinh ngạc.

Đây đều là quá khứ.

Ta mới phát hiện, những hình ảnh về Lâm Mãn Nguyệt, ta thực sự nhớ rất rõ.

Nhìn ta tinh thần phấn chấn rời đi, nhưng trở về mà không chút hớn hở.

Phụ thân ta lập tức nhận ra ta không hẹn được nàng ấy.

Nhưng dù sao ông cũng là người từng trải, vỗ vai ta: "Không sao, từ từ rồi sẽ được."

Nghĩ lại, ông lại vỗ trán mình, chọc một nhát vào tim ta: "Nhìn xem, cha cũng quên mất, tháng hai con phải đi biên giới, không thể từ từ được."

"……"

"Con à, con phải nhanh lên đó!"

Nhanh lên nhanh lên, ta còn sốt ruột hơn ai hết!

Nhưng chuyện tình cảm, không phải nóng vội là có thể thành công.

Ta phải để Mãn Mãn chậm rãi thích ta mới được.

Ta buồn bực, mò mẫm túi đeo bên hông.

Dùng sức quá mạnh, vô tình làm túi tuột xuống đất.

Ta vội vàng nhặt lên, đứng dậy trong chốc lát bỗng nhiên nhớ ra —

Ta vẫn còn chiếc trâm chưa kịp tặng!

Đây không phải là một cớ tốt để gặp nàng ấy sao?

Nhưng trâm ngọc không thể công khai tặng, đưa nàng đoán chừng cũng không cần.

Ta nắm chặt túi nhỏ trong tay, nhìn những hình trăng tròn nhỏ được thêu ở góc túi, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.

Có thể nói dây túi bị đứt, dù sao cũng là do nàng ấy tặng, đồ của cô nương không tiện để người khác sửa, chỉ có thể nhờ Mãn Mãn giúp sửa lại?

Ta chạy về phòng, lấy ra chiếc trâm ngọc tinh xảo. Mở miệng túi, xiên ngang nhét vào, nhưng không thể nhét hết vào được.

Không đúng lắm.

Vừa rồi ta đã ước chừng, chiếc trâm ngọc này nhỏ gọn, xiên ngang vào túi là vừa vặn.

Ta ấn nhẹ vào góc, phát hiện có vẻ như có thứ gì đó bên trong, thò tay vào lấy ra một mảnh giấy nhỏ.

Mảnh giấy này chỉ lớn bằng ngón tay cái, gấp gọn gàng, kẹp ở góc túi, không sờ sờ thật đúng là không phát hiện được.

Khó trách lần trước khi ta lấy hương hoàn ra không thấy nó.

Với tâm trạng hồi hộp, ta mở ra tờ giấy.

Bên trái và bên phải mỗi bên một hàng chữ, quen thuộc vô cùng.

Bên trái là ngày tháng năm sinh của Lâm Mãn Nguyệt, còn bên phải —

Bên phải là ngày tháng năm sinh giống hệt như của ta!

Chẳng lẽ bên cạnh Mãn Mãn lại có người cùng ngày tháng năm sinh với ta?

Cảm xúc dâng lên nhanh hơn đầu óc.

Tay ta cầm tờ giấy run rẩy không ngừng.

Niềm vui lớn lao tràn ngập, ta rất rõ tờ giấy này đại biểu cho điều gì.

Tâm trí trở lại ngày hôm đó, tại đền cầu duyên của Tương Quốc Tự, nàng ấy bước ra từ cánh cửa đó, chạm mặt với ta.

Khi ta nhờ đại sư xem quẻ, bên cạnh để lại một cặp ngày tháng năm sinh giống hệt chúng ta.

Hóa ra...

Thực sự là chúng ta.

Hóa ra, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt.