Mãn Nguyệt Tương Tư

Chương 5



13.

Mãn Mãn:

Ta quyết định phải gặp Hoắc Yết!

Đây là quyết định ta đưa ra sau khi uống một ngụm nhỏ "Nhất Túy Hồ".

Chẳng phải rượu làm người ta to gan hơn sao? Ta và rượu chính là mối quan hệ tương thân tương ái.

Khi ta bước ra khỏi nhà thì sắc trời đã tối.

Đêm mười lăm tháng Giêng, đêm trăng sáng nhất.

Trên cao, ánh trăng tròn tỏa ra vầng sáng bạc, mềm mại phủ lên vạn vật.

Dưới mái hiên đèn lồng của mỗi nhà, ánh sáng ấm áp hợp thành một dải sáng, tạo nên cảnh đẹp không ngủ của kinh thành tối nay.

Ta không gọi người đi theo, lén trốn ra ngoài một mình.

Tìm nam nhân tâm sự chuyện tình cảm, làm sao ta dám rủ người khác đi cùng.

Chẳng lẽ ta còn phải mang theo một người để cổ vũ?

Một bên ta nói, Hoắc Yết, ta thích ngươi.

Bên kia nàng ấy hỗ trợ, uầy, không tồi, đúng là như vậy.

Một bên ta hỏi, tình cảm của ngươi dành cho ta thế nào?

Bên kia nàng ấy nói, ái chà chà, khó đoán quá.

Xong việc, ta đoán chúng ta còn có thể đòi Hoắc Yết một khoản tiền thưởng nữa.

Đường Đồng Hoa không phải là đường lớn, khá vắng vẻ.

Chỉ sau khi qua ngõ nhỏ tiến vào đường chính, mới thực sự náo nhiệt.

Đại lộ Tam Thánh là con đường sôi động và phồn hoa nhất kinh thành.

Tết Nguyên tiêu, các đại thương gia đốt lồng đèn rồng, tiểu thương thì cũng trang trí những lồng đèn nhỏ. Quầy hàng trải dài từ đầu đường đến cuối đường, những người bán hàng chật vật cầm giá hàng lách qua đám đông rao bán.

Phố phường rộn rã dưới ánh đèn lung linh, dòng người qua lại tấp nập.

Gần như nửa Kinh thành đều tụ tập ở đây trong đêm nay.

Cảnh tượng ấy, chỉ cần ném một hạt dưa, cũng có thể đập trúng đầu người khác.

Nhà ta và phủ Quốc công không ở cùng một khu.

Đường Đồng Hoa nằm ở phường Thanh Nguyên, còn phủ Quốc công ở phường Vinh Hưng, giữa chúng cách nhau một con đường Tam Thánh.

Ta ước lượng một chút, tối thiểu cũng phải đi ngược dòng người một dặm mới có thể vào khu Vinh Hưng.

Một mình ngược dòng người, cái gì đã cho ta dũng khí như vậy?

Là tình yêu?

Không. Do ta cứng đầu.

Ta lao vào đám đông, mới đi được hai bước đã bị dòng người đẩy lùi ba bước.

Thế là, lại thêm một bước lùi.

Ta nhanh chóng khám phá ra một kỹ thuật

Chính là —

Chen chúc.

Lợi dụng mọi khe hở giữa người với người, ta cắm đầu chen vào.

Trái tránh phải tránh, thi thoảng còn phải cúi người, giống như biểu diễn nghệ thuật xiếc, đi trên dây thép.

Khó tuy khó, chậm tuy chậm, cẩn thận từng li từng tí đi hơn nửa ngày ta cũng đã đi được nửa chặng đường.

Nhưng đúng lúc này, đám đông bỗng nhiên xôn xao, mọi người hô to "Sắp thả đèn trời", ào ào chạy về phía trước.

Ta run run rẩy rẩy, trong lúc hỗn loạn suýt nữa bị cuốn theo.

Cuối cùng đứng vững, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bị một giá hàng đập trúng trán, vừa kêu lên một tiếng bịt đầu lại, lại không biết bị ai giẫm lên chân hai cái.

Chưa kịp hoàn hồn, đã bị người bên cạnh đụng một cái, té nhào vào gian hàng bán khăn thêu bên cạnh.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

May quá, may quá, ít ra cũng không phải gian hàng bán kim thêu.

Sau khi bồi thường, ta xoa xoa đầu, quay người hít một hơi sâu dự định lao vào đám đông.

Trong lúc tâm lý còn chưa sẵn sàng, từ đâu đó không xa trong dòng người truyền đến một tiếng hét lớn.

"Lâm Mãn Nguyệt, đứng lại, đừng di chuyển."

Ta bị tiếng hét làm trì trệ, bước chân không tự chủ tiến hai bước, lẫn vào biển người.

Dòng người, chảy qua bên cạnh ta.

Ta bị đám đông chen chúc khiến phải lùi liên tiếp.

Nhưng nơi ánh mắt ta hướng đến —

Có người xông qua dòng người, hướng về phía ta mà lao đến.

Hắn gọi tên ta, trong mắt ta chỉ còn hình bóng của người đó, sáng hơn tất cả ánh đèn tối nay.

Trong khoảnh khắc ấy, ta đột nhiên lấy lại sức mạnh, không hiểu sao tự dưng tìm được sức lực, mạnh mẽ xông pha.

Nơi có kẽ hở, ta lách qua; nơi không có, ta chen vào mở ra một con đường.

Còn lờ mờ nghe được có người kinh hô chửi mắng.

Hóa ra ta đã đẩy một cặp đôi đang dính chặt vào nhau tách ra.

Ta - Lâm Đầu Sắt - đang lấy sức mạnh chống lại dòng người đông đúc này.

Bởi vì —

Ta đang chạy về phía ánh dương của mình.

Trước mắt là áo hoa muôn màu, trong mũi lưu động son phấn hương hỗn loạn, bên tai thì ồn ào tiếng người.

Ta nhịn thở, cố gắng lách qua.

Cho đến khi lao vào một vòng tay, không thể tiến thêm nữa, mới dừng lại.

Lúc này, ta mất hết sức lực, cả người cũng buông lỏng.

Ta ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt của Hoắc Yết.

Ta biết hắn luôn tuấn tú vô song, nhất là đôi mắt sáng tỏ, ôn nhu lại đa tình.

Nhưng ta không biết, khi đôi mắt ấy chăm chú nhìn về phía ta, lại có thể khiến ta trầm luân như vậy.

Nếu không phải nơi đây không thích hợp nói chuyện yêu đương, ta thực sự muốn bơi trong ánh mắt của hắn, ngâm mình cho đến sáng mai.

Hoắc Yết nắm tay ta, bảo bọc ta đi qua đám đông, rồi dừng lại ở đầu cầu.

Đây là cầu Trích Tinh trên sông Lưu Nguyệt, ngày thường cũng là nơi hẹn hò lý tưởng, nhưng hôm nay đã bị đường Tam Thánh chiếm mất sự nổi bật, không còn náo nhiệt như mọi khi.

Tuy nhiên trên cầu vẫn không thiếu các đôi tình nhân ôm ấp nhau.

Chúng ta tiếp tục đi dọc theo dòng sông.

Những chiếc đèn hoa đăng trôi chầm chậm trên dòng sông Lưu Nguyệt, phía hai bên bờ cũng phấp phới những chiếc lồng đèn nhỏ.

Ngày thường đi ngang qua, ta chỉ cảm thấy gió sông thổi mát, không gian thoáng đãng.

Nhưng đêm nay ánh đèn rực rỡ, không khí ấm áp hài hòa, ngay cả những chiếc thuyền nhỏ trên sông cũng nồng tình mật ý.

Trong bầu không khí nồng nhiệt này, Hoắc Yết và ta cùng mở lời.

"Ta muốn hỏi một chuyện."

"Có thể hay không cho ta một lời giải thích?"

Chúng ta nhìn nhau, không nhịn được cười.

Cười xong, cuối cùng ta cũng hỏi được.

Trước khi nói, ta còn chỉnh lại vẻ mặt, cố gắng trở nên nghiêm túc và chân thành.

Để thể hiện sự quan trọng ta đặt vào câu hỏi này.

"Hoắc Yết, cuối cùng ngươi thích dạng cô nương nào?"

Hoắc Yết không hiểu.

Câu hỏi này khó trả lời.

Nữ tử trên thiên hạ nếu chia ra theo tính tình, phẩm hạnh, sở thích, nhan sắc, có thể phân ra trăm hoa đua nở, vạn đóa tranh diễm.

Không thể nói rõ ràng.

Nhưng ta chỉ có hai lựa chọn.

"Cuối cùng ngươi thích nữ tử sáng sủa hoạt bát, hay là cô nương ưu nhã, biết lễ độ?"

Câu hỏi này đã nghẹn ở cổ họng ta trong nhiều năm, từ khi ta bắt đầu thích Hoắc Yết, ta luôn tự hỏi hắn sẽ thích cô gái như thế nào.

Nói thật, ta không phải là loại sau.

Cái gì mà hiền thục dịu dàng, tài hoa hiểu chuyện, chỉ là bộ dạng ta giả vờ thôi.

Mấy năm trước, ta thích uống rượu mạnh, trèo cây hái quả, xuống sông mò cá.

Không có quy củ thế tục nào trói buộc ta, cha mẹ cũng không thể kiểm soát ta.

Ta có thể cười thật càn rỡ, khóc thật vô lễ, vô tư bộc lộ mọi tâm tư thầm kín của mình.

Nói chung, bản chất của ta —

Hoang dã lắm!

Những năm gần đây ta giả bộ rất giỏi.

Mỗi khi Hoắc Yết gặp ta, ta hoặc là đang đọc sách, vẽ tranh dưới cửa sổ, hoặc là đang ngắm hoa, ngâm thơ trong hoa viên.

Tất cả những thứ mà một thiên kim khuê tú nên có, ta đều biểu hiện rất tốt.

Nhưng ta biết, ta chỉ là đồ giả.

Nếu Hoắc Yết thực sự thích một người như vậy, có lẽ hắn sẽ thất vọng về ta.

Vì thế, ta muốn biết câu trả lời của hắn.

Hoắc Yết im lặng một lúc, khi trả lời cũng rất nghiêm túc.

"Ta thích cô nương rạng rỡ năng động." Hắn dừng một chút rồi tiếp tục, "Ta cũng thích nữ tử dịu dàng lễ độ."

Nói xong, hắn nhìn ta, đôi mắt sáng rực:

"Là bởi vì nàng, ta thích nàng. Nàng rạng rỡ, năng động, hoạt bát, nàng cũng ưu nhã, dịu dàng lễ độ"

Vì thích nàng, cho nên mọi phẩm chất của nàng, ta đều.

Ta đột nhiên nhận ra, những điều ta lo lắng nhiều năm qua, thật vô nghĩa.

Đáy lòng lâng lâng, nghe hắn thổ lộ, ta cảm thấy thật e thẹn.

"Nói bậy, trước đây người rõ ràng nói thích cô nương dịu dàng, hiền thục."

Vì thế, ta mới phải giả vờ bao năm, thật mệt mỏi.

Hoắc Yết giật mình.

"Ta đã nói sao? Khi nào, ở đâu?"

Ta biết hắn sẽ không thừa nhận.

"Khi ta 13 tuổi, bên ngoài thư phòng nhà ta, a huynh đã hỏi thế tử thích dạng cô nương nào, ta nghe thấy."

Chuyện này là thật, không phải ta bịa đặt.

Lúc ta 13 tuổi, ta đã rất quen thân với Hoắc Yết. Hắn là hảo hữu của a huynh, thường xuyên đến nhà ta chơi.

Hồi đó ta còn hay trèo cây, ba mẹ ta thường xuyên bắt ta luyện thư pháp, thêu thùa, pha trà.

Đó là mùa hè, ta bị ép viết chữ trong thư phòng, liền mở cửa sổ sau để tận hưởng cái mát.

Ngoài cửa sổ có một khu rừng trúc do cha ta trồng, trông rất mát mẻ.

A huynh và Hoắc Yết đi ngang qua, nhìn thấy ta đang luyện chữ, còn một phen đánh giá.

A huynh nói:

"Khó có thể thấy được bộ dáng này của con nhóc hoang dã này, trông cũng tạm được đó. Cũng may muội ấy không lo gả, Trần tiểu tử kia không có quyền lựa chọn."

Lúc đó ta và Trần Kiều vẫn còn hôn ước, lời a huynh nói không sai, ta quả thật có thể gả được ra ngoài.

Hoắc Yết cho ta chút mặt mũi: "Có thể cưới được Lâm Mãn Nguyệt là phúc khí của Trần công tử."

Lúc đó, vì quan hệ tốt với a huynh, hắn thường tự coi mình như huynh trưởng của ta, may mà ta kiên quyết không chấp nhận cái danh "Hoắc ca ca".

Nghĩ lại, những năm qua hắn thực sự không đòi làm ca ca ta nữa.

Dù lời hắn nói có ý tốt, nhưng ta vì bị cưỡng ép luyện chữ đã tức tối, đi tới trước mặt họ đóng sầm cửa lại.

Cửa đã đóng, nhưng người hình như không đi xa.

Ta vẫn nghe thấy a huynh cười hỏi Hoắc Yết: "Vậy không biết cô nương nào có phúc được Hoắc thế tử yêu thích nhỉ?"

Họ dường như vừa đi vừa nói, lâu sau mới lờ mờ nghe được câu trả lời của Hoắc Yết.

Ta liều mạng ép sát vào khe cửa, mới nghe thấy: "Ôn nhu nhã nhặn một chút cũng tốt."

Lúc đó ta mới biết yêu, thực sự còn ngây thơ, chưa hiểu rõ tình yêu là gì.

Về sau ta mới nhận ra, trong khoảnh khắc ấy, thực ra ta đã rất buồn.

Chỉ là lúc đó, vẫn còn kiêu hãnh, cố chấp không chịu thừa nhận mà thôi.

Cho đến một ngày, mẫu thân ta bỗng nhiên thở dài, nói Mãn Nguyệt lớn lên, nhã nhặn hơn nhiều.

Ta bỗng nhiên nhận ra, dù ta không thừa nhận, nhưng thâm tâm ta để ý, khiến ta không tự chủ được mà dần dần thay đổi.

Biết rằng không thể, nhưng ta vẫn từng bước tiến gần đến hình mẫu mà hắn yêu thích.

Lần này Hoắc Yết nhíu mày suy tư thật lâu, như thể muốn làm rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Ta quan sát vẻ mặt của hắn, ban đầu là trầm tư, sau đó bỗng nhiên ngộ ra, rồi không kiềm chế nổi nụ cười trên mặt.

Hắn nói: "Mãn Nguyệt, chắc chắn nàng chỉ nghe được một nửa. Ta nhớ lời ta nói lúc đó là, ôn nhu nhã nhặn cũng tốt, nhưng ta không sợ ồn ào, quan trọng nhất vẫn là ta thích."

Hắn dịu dàng cười, mang chút bất đắc dĩ, than nhẹ một tiếng và vuốt tóc ta: "Lần này, nàng hiểu chưa?"

Ta thực sự hiểu rồi.

Từ đó, mối bận tâm nhiều năm trong lòng ta được giải quyết.

Bây giờ là lượt ta giải quyết nỗi lòng của hắn.

"Người muốn hỏi gì?"

Hoắc Yết đưa cho ta một tờ giấy hình vuông, dưới ánh đèn, hai bát tự sắp xếp ngay ngắn ở hai bên, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Quả nhiên, thứ này giấu không được.

Ta thật xui xẻo.

Ta đứng đó không biết nói gì, đỏ bừng cả khuôn mặt.

Ý tứ của tờ giấy, chỉ cần không mù cũng có thể nhìn ra.

Hoắc Yết gật đầu, cong khóe môi: "Ta cũng hiểu rồi."

Ta tức giận, ta nóng nảy, ta đẩy tay hắn, ngăn hắn gấp giấy lại cất vào túi.

"Hiểu cái gì mà hiểu. Trả cái này lại cho ta!"

"Không được." Hắn hiếm khi từ chối ta, kiên quyết nói, "Ta muốn giữ lại làm chứng cớ."

"Làm chứng cớ gì cơ chứ?"

Mất mặt quá đi...

Ta che khuôn mặt nóng bừng lại.

"Đương nhiên là... chứng cớ nàng cũng thích ta."

Một lời này, vang ở bên tai.

Từ đó, ngây ngô thầm mến của ta cuối cùng cũng bị bóc trần.

Ta đứng đờ ra, nhiệt độ trên mặt không giảm, thậm chí càng lúc càng tăng.

Trong lòng ta đập bùm bùm như thể nở rộ vô số pháo hoa rực rỡ.

Đúng lúc này, trên trời điểm điểm đèn đuốc, từng chiếc từng chiếc thiên đăng bay ên trôi về hướng mặt trăng, tinh hà óng ánh, nhân gian mộng ảo.

Tiếng huyên náo tạm dừng, người người lặng yên ngẩng đầu, cầu nguyện những điều tốt đẹp nhất.

Ước nguyện của ta đang ở ngay trước mắt.

Và lời chúc của ta lúc này —

Nguyện Hoắc Yết, ngày ngày an khang.

Sau khi thiên đăng qua đi, lễ hội Nguyên Tiêu coi như đã qua một nửa.

Vừa mới từ đám đông ùa ra, ta còn ám ảnh, không dám lao vào dòng người nữa.

Vậy nên chúng ta cùng nhau dạo bước dọc bên bờ sông, mua đèn hoa đăng thả xuống dòng sông.

Về sau chúng ta lại lạc vào cửa hàng đố đèn, Hoắc Yết không cho ta can thiệp, giải hết nửa cửa hàng, cuối cùng đoán đúng bảy câu đố, đổi lấy một chiếc đèn cá chép.

Ta vui vẻ nhưng cũng trách móc hắn.

"Tại sao không cho ta cùng đoán?"

Hắn tưởng trời tối ta không thấy hắn đỏ mặt ảo não, giọng điệu rất nghiêm túc: "Ngày lễ thế này, sợ rằng nàng ra tay, chủ cửa hàng sẽ không kiếm được gì."

Ta thừa nhận, ta thích nghe lời này.

Dù sao cũng có người sẵn lòng nói cho ta nghe.

Hoắc Yết tiễn ta về nhà, ta cầm kẹo hoa bên tay trái và đèn lồng bên tay phải.

Trên tay hắn còn lỉnh kỉnh hơn, các loại hạt khô từ cửa hàng, sách tranh lộn xộn, thêm một bó hoa mai và một cái bình sứ.

Quay trở lại phố Đồng Hoa, không khí náo nhiệt đã tan biến.

Ta đang say sưa liếm kẹo hoa, bỗng nhiên từ một ngõ nhỏ bên cạnh xuất hiện hai ba bóng người.

Dáng vẻ lưu manh, khí thế ngông cuồng.

Ta không phải xem thường tiểu lưu manh.

Nhưng chúng làm rơi kẹo của ta, đó là lỗi của chúng.

Trên đường phố có quy tắc, cướp của không bằng cướp đoạt lương thực.

Phì!

"Ê, tiểu cô nương xinh đẹp, đừng ăn thứ đó nữa, ca ca dẫn đi ăn đồ ngon nhé?"

Lũ lưu manh bây giờ không chỉ ăn hại mà còn bị mù.

Bên cạnh ta, Hoắc Yết to tổ chảng mà chúng không nhìn thấy?

Chẳng lẽ hắn không đẹp hơn ta?

Ta tự nhận đây không phải sân chơi của ta, để tránh làm hỏng đồ và mứt hoa, ta đã tự giác nhận lấy từ tay Hoắc Yết.

Hoắc Yết bước lên hai bước, dưới ánh trăng sáng trắng, càng thêm tuấn tú, dù gương mặt lúc này không mấy dễ coi.

"Xem ta đã chết à?"

Thần sắc lạnh, thanh âm còn lạnh hơn.

"Ối, lúc nãy không nhìn kỹ, đây còn có một người đẹp mắt hơn!"

Tên lưu manh xoa xoa lòng bàn tay, cười khẩy một tiếng, lại không yên phận muốn chạm vào, "Đàn ông không sao, để các ca ca cùng yêu thương."

Hầy...

Không thể mắt mù thành cái dạng này.

Hôm nay bọn chúng chắc chắn không thoát được.

Quả nhiên, dưới tay Hoắc Yết, họ không chống đỡ nổi hai chiêu, chửi thề mấy câu rồi chạy mất hút.

Mặc dù biết Hoắc Yết giải quyết nhẹ nhàng, nhưng ta vẫn hỏi thêm một câu: "Thế tử có bị thương không?"

Ai ngờ hắn buồn bực nói: "Cổ họng đau."

Hả?

Điều này ta không ngờ tới, nhưng lúc nãy tình hình hỗn loạn, bị thương cũng có khả năng.

Ta nhón chân dưới ánh sáng yếu ớt để xem có vết thương nào trên cổ hắn không, vừa đến gần đã bị ôm vào lòng.

Khá lắm, khổ nhục kế!

Hắn nói bên tai ta, giọng nhẹ nhàng, từng lời thổi vào vành tai ta, cọ sát ra một mảnh đỏ ửng.

"Bây giờ không đau nữa."

"......"

Ta làm gì được nữa, còn có thể đẩy ra sao.

Các ngươi nỡ, ta thì không nỡ.

Ai bảo ta thích hắn.

———————————

14.

Hoắc Yết:

Ta lại muốn tìm Mãn Mãn.

Đó là quyết định của bộ óc không thể bình tĩnh của ta.

Khi ta bước ra khỏi nhà, bầu trời dần tối, đèn hoa mới bắt đầu thắp lên.

Những ngôi nhà lớn ở phố Vinh Hưng liên kết thành một dãy sáng.

Tất cả đều là không thiếu tiền, nhân dịp lễ hội, càng náo nhiệt càng tốt.

Nhà này có thể treo đèn hoa dọc theo một con hẻm, nhà kia có thể mở sân khấu kịch ngay cửa, mọi người đều đang hòa mình vào lễ hội, không ai muốn bỏ lỡ không khí sôi động này.

Nhà của chúng ta có ít người, không thích những trò trang trí phô trương.

Nhưng lý do chính là ba mẹ ta lười biếng, không muốn làm gì cả, chỉ muốn sống trong thế giới riêng của hai người.

Vì vậy, trên đoạn đường này, nhà ta trở nên giản dị và yên tĩnh nhất.

Đi ra khỏi phố Vinh Hưng, ta phải đi qua cung điện của Sở Vân Hòa, người thích sự náo nhiệt, luôn muốn dời cung điện gần phố Tam Thánh.

Hôm nay, cung điện rực rỡ với những chiếc đèn đỏ treo dưới mái hiên, nhạc âm vang lên từ xa, không khí vô cùng tưng bừng, giống như đang tổ chức một yến hội quan trọng.

Ta mới đi được vài bước, chưa đi xa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng "Đứng lại"!

Giọng nói này, ngữ khí vênh mặt hất hàm sai khiến này...

"Trần Kiều, nếu hôm nay ngươi dám đi, ta sẽ..."

Trần Kiều?

Ta quay lại, đối diện với một cảnh tượng khá ngượng ngùng.

Thám Hoa lang, tân học giả của Hàn Lâm viện, Trần Kiều ngọc thụ lâm phong, chính trực như tre trúc đứng dưới bậc thang.

Phía sau hắn, trên hai bậc thang của Vân Hòa, nha đầu này đang giữ chặt tay áo hắn, khóc lóc om sòm không chịu buông tay.

Thật là một màn kịch lớn.

Ta lập tức dựa vào tường hóng chuyện.

"Mời công chúa hãy buông tay áo của vi thần ra."

Giọng nói của Trần Kiều lạnh lẽo, dù không nghe rõ ràng, nhưng nhìn khuôn mặt căng cứng của hắn, chắc hẳn hắn có chút tức giận.

Vân Hòa nghe lời của hắn, lúng túng buông tay, nhưng thấy hắn muốn đi, vội vàng chặn trước mặt hắn.

"Ta không cố ý, đừng giận."

Hiếm có, thật hiếm có.

Ta sống lớn lên, biết Vân Hòa hơn mười năm, nha đầu này từ nhỏ đã cứng đầu lắm.

Vẫn có người trị được tính tình của nó.

Trần Kiều, vị “cựu hôn phu” của Lâm Mãn Nguyệt, quả là một nhân vật đáng nể.

Điều này ta công nhận.

Lời đồn về hắn và Vân Hòa đã không phải một hai ngày nay, cho nên mới có người nói xấu hắn muốn trèo lên cành cao.

Lời này nghe chua chát, nhưng việc trèo cao không phải là một kỹ năng sao? Chẳng lẽ ai cũng có thể làm được?

Bất quá ta có thể nhìn nhận khách quan như vậy chủ yếu vì hắn đã từ hôn với Lâm Mãn Nguyệt.

Chỉ cần ta hạnh phúc, ta cũng chúc hắn hạnh phúc.

"Vi thần không dám giận."

Nghe đi, nghe đi, lời này có ý nghĩa lớn đến thế nào.

Một phần kìm nén, hai phần oán trách, ba phần tỏ ra lạc quan, bốn phần dám tức giận nhưng không dám nói.

Quả nhiên, Vân Hòa không còn lời nào để nói, vội vàng đỏ mặt.

Có vẻ như những trò mánh khóe thường ngày của nó đã bốc hơi đi đâu mất.

Trần Kiều vẫn muốn đi.

Vân Hòa không còn cách nào, không thể ngăn cản, không thể giải thích rõ ràng, đành phải đi theo sau hắn.

Từ đầu đến cuối, ta không lên tiếng, chỉ là một kẻ xem kịch.

Tại sao ta không đứng ra hòa giải?

Một là kẻ tình địch cũ của ta, một là người mới hôm qua lừa ta một khối mặc ngọc.

Đúng đúng, lòng dạ ta hẹp hòi thế đấy!

Về phần ta vì cái gì không bị chú ý tới, dĩ nhiên không phải bởi vì ta phong thái không đủ lỗi lạc.

Phải nói là, phủ công chúa đèn lồng quá nhiều, tường đỏ lại quá đỏ, đại khái là ta dựa vào tường xem kịch, không cẩn thận dung nhập vào luôn.

Phố Tam Thánh tối nay náo nhiệt nhất trong năm.

Ta vừa bước vào dòng người, liền như giọt nước rơi vào biển cả, chỉ có thể theo dòng người trôi đi.

Phố Đồng Hoa ở khu vực Thanh Nguyên, gần nhất cũng cách một dặm.

May mắn là đi theo dòng người cũng khá dễ dàng.

Ta đang suy nghĩ về việc gặp Lâm Mãn Nguyệt nên nói gì, là trước tiên hỏi rõ chuyện sinh mệnh bát tự hay thẳng thắn thổ lộ tâm ý của mình.

Đang mải suy nghĩ, bất ngờ nghe thấy trong âm thanh huyên náo một tiếng kinh hô.

Với thính lực của người luyện võ, hơn nữa giọng nói của Mãn Mãn ta sao có thể không nhận ra.

Ta nhìn qua đám đông, chỉ thấy nàng từ một gian hàng bên cạnh đứng lên.

Nàng đang che trán, nhưng vẫn cứng đầu muốn lao lại vào đám đông.

"Lâm Mãn Nguyệt, đứng lại, đừng cử động!"

Ta rất hoảng sợ.

Cô nương thường ngày trông yếu đuối mềm mại, không ngờ đầu óc lại cứng như vậy.

Biết bao nhiêu người đang xô đẩy, nàng ấy cũng dám đi ngược dòng.

Ta lo sợ Mãn Mãn sẽ lại bị thương ở đâu đó, vừa rồi nàng ấy suýt nữa đã bị một góc sắc nhọn của gian hàng bên cạnh cào xước.

Nghĩ đến đây, ta càng thêm hoảng hốt, vội vàng xông qua đám đông chạy về phía nàng.

Dòng người trôi qua, giữa tiếng ồn ào và huyên náo của thế gian, ta nghe thấy giọng mình, gọi tên Lâm Mãn Nguyệt.

Ta đang lao về phía ánh trăng sáng của mình.

Mặt trăng va vào lòng, ta tiếp lấy bằng cả cuộc đời.

Nàng ngẩng đầu lên, ý cười rạng rỡ.

Lúc này, ta chợt nghĩ đến nhiều điều hơn.

Chẳng hạn như...

Hôn nàng một cái.

Có thể sẽ bị đánh…

Vẫn là thành thật một chút đi.

Dắt cái tay nhỏ cũng không tính quá phận.

Ta nắm tay nàng vòng qua đám người, đi về hướng bờ sông Lưu Nguyệt.

Hôm nay đường Tam Thánh quá đông đúc, Lưu Nguyệt ngược lại thanh tịnh chút.

Chúng ta dừng ở đèn đuốc lộng lẫy chỗ, trên sông khoan thai phiêu đãng hoa đăng, trên thuyền nhỏ treo đèn màu, xung quanh bờ sông treo đầy đèn lồng, hiện ra bầu không khí náo nhiệt.

Dừng lại, ta cùng Lâm Mãn Nguyêt đồng thời mở miệng.

"Có thể hay không cho ta một lời giải thích?"

"Ta muốn hỏi một chuyện."

Không nghĩ tới hai ta đều rất nóng vội.

Liếc nhau, chúng ta cùng cười lên.

Cười xong nàng lập tức bày ra thần sắc nghiêm túc.

Ta biết, vấn đề này không dễ trả lời.

Quả nhiên nàng hỏi: "Hoắc Yết, cuối cùng ngươi thích dạng cô nương nào?"

Thích dạng cô nương nào?

Ta chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.

Ta chỉ thích một cô nương, nàng là bộ dáng nào, ta liền thích dạng đó.

Nhưng nếu như không phải nàng, cho dù có cô nương nào khác có tính cách giống nàng, ta cũng sẽ không thích.

Nhất định phải là nàng.

"Cuối cùng ngươi thích nữ tử sáng sủa hoạt bát, hay là cô nương ưu nhã, biết lễ độ?"

Lần này tốt hơn, còn có lựa chọn.

Ta rất chân thành nghĩ nghĩ.

Sáng sủa hoạt bát?

Ưu nhã, biết lễ độ?

Đây là Lâm Mãn Nguyệt mà.

"Ta thích cô nương rạng rỡ năng động." Ta dừng một chút rồi tiếp tục, "Ta cũng thích nữ tử dịu dàng lễ độ."

Ta đột nhiên giống như có chút minh bạch tại sao Mãn Mãn lại hỏi về vấn đề này.

"Là bởi vì nàng, ta thích nàng”

Ta chưa từng rõ ràng phơi bày tâm ý của mình như vậy bao giờ, không chút che giấu nói cho nàng biết tình ý của ta.

Hai năm trước là bởi vì hôn ước của nàng, sợ nàng phiền lòng, đợi đến khi nàng không còn hôn ước mang theo, ta lại sợ nói ra liền không còn tư cách ở bên cạnh nàng như bây giờ.

Nàng luôn luôn phân rõ, nếu như không thích ta, ta cái gì cũng không tốt.

Ta luôn cảm thấy ta có thể từ từ thổ lộ, tình cảm cũng có thể chậm rãi góp nhặt.

Tất cả không thích cũng có thể nhờ thời gian trôi qua biến thành thích.

Thế nhưng lúc tâm ý của nàng bị ta nhìn trộm, ta mới phát hiện, ta thật ra là người nóng vội.

Liên quan tới Mãn Mãn, ta đều không thể chờ đợi.

Ta đang chờ nàng trả lời.

"Nói bậy, trước đây người rõ ràng nói thích cô nương dịu dàng, hiền thục."

Cái này...... có hả?

Ta vạn lần không nghĩ tới nàng sẽ tiếp tục đề tài này, càng không có nghĩ tới năm đó ta từng nói qua ta thích cô nương dịu dàng hiền thục.

Thất sách, thất sách.

"Ta đã nói sao? Khi nào, ở đâu?"

Ta thật sự không nhớ rõ có chuyện này.

"Mười ba tuổi năm đó, tại nhà ta bên ngoài thư phòng, huynh trưởng hỏi qua ngươi thích cái nào cô nương, ta nghe thấy."

Mười ba tuổi...... Bên ngoài thư phòng......

Lâm Mãn Nguyệt năm đó, không phải là bộ dạng này. Hoặc là nói còn chưa có bắt đầu che giấu tính tình.

Ta nghe Lâm Mãn Dương nói nhiều nhất chính là ——

Tính tình Lâm Mãn Nguyệt cũng không biết ai có thể quản được.

Ta thấy cũng tốt lắm.

Tiểu cô nương nên hoạt bát, tự do tự tại. Chỉ cần không bị thương khi trèo cây lội sông là được.

Những năm qua, ta thường xuyên gặp nàng, dần dần trở nên quen thuộc. Thấy nàng gọi Lâm Mãn Dương là a huynh, lòng ta cũng ngứa ngáy, thường xuyên nài nỉ nàng gọi ta một tiếng ca ca.

Nhưng mỗi lần nàng chỉ hừ một tiếng rồi quay đi.

Bây giờ nghĩ lại, may mắn là nàng kiên quyết không gọi, nếu không ta đã tự đào hố chôn mình.

Lúc đó, Lâm gia cũng lo lắng.

Gia đình nàng gia giáo, mẫu thân nàng là khuê tú, phụ thân cũng xuất thân thế gia. Những năm đầu, họ nghĩ nàng còn nhỏ, không vội quản lý, nhưng đến tuổi này lại không kiềm chế được nàng.

Nên mùa hè đó, Lâm Mãn Nguyệt khá khổ sở.

Thường xuyên bị giam trong phòng đọc sách, luyện chữ.

Phòng học oi bức, nàng mở cửa sổ phía sau, phía sau có một hàng tre, ta và Lâm Mãn Dương thường tới đó luyện võ.

Hôm đó, Lâm Mãn Dương và ta như thường lệ đi ngang qua, thấy nàng ngồi bên bàn học, kéo tay áo viết chữ.

Dù hơi lộn xộn, nhưng nàng khá chăm chỉ.

Lâm Mãn Dương bất đắc dĩ nói: "Khó có thể thấy được bộ dáng này của con nhóc hoang dã này, trông cũng tạm được đó. Cũng may muội ấy không lo gả, Trần tiểu tử kia không có quyền lựa chọn."

Trần tiểu tử chính là Trần Kiều, ta gặp qua vài lần, trông cũng khá chính trực, nhưng ta thầm nghĩ hắn ta không xứng với Lâm Mãn Nguyệt.

Nghĩ đến đây, ta liền xem xét qua các nam tử tài hoa khác ở kinh thành, và cuối cùng nhận ra, không ai xứng đáng.

Vận khí của Trần Kiều thật tốt.

Ta từ đáy lòng than thở: "Có thể cưới được Lâm Mãn Nguyệt là phúc khí của Trần công tử."

Tham âm đối thoại không nhỏ, nàng, trung tâm của cuộc thảo luận, với vẻ mặt không vui, ném bút lại và đi tới, tức giận đóng cửa sổ.

Rõ ràng là "mắt không thấy thì tâm không phiền."

Lâm Mãn Dương và ta nhìn nhau qua tấm cửa sổ đóng kín, ngơ ngác rồi bất giác cười khổ.

Mở đề tài này, Lâm Mãn Dương liền hỏi ta: "Vậy không biết cô nương nào có phúc được Hoắc thế tử yêu thích nhỉ?"

Hắn biết rõ, trong các thế gia đại tốc, nam nhi trên 16 tuổi thường sẽ được định hôn.

Chỉ riêng năm nay, nhà ta đã từ chối không ít thiếp canh.

Ta chưa bao giờ suy nghĩ về việc thích dạng cô nương nào.

Những cô nương trong các gia đình đến cửa cầu hôn sự, có người hiền thục, dịu dàng là nữ tử danh gia vọng tộc, có người nhiệt tình xinh đẹp là tiểu thư của gia đình võ tướng, cũng có người linh động, hoạt bát là cô nương nhà bình dân, hay nữ sĩ tài danh thanh cao, lạnh lùng.

Những lời mai mối khen ngợi không ngớt, ta nghe như nghe kể chuyện.

Không thể tưởng tượng được, cũng không hứng thú.

Lúc này nghe Lâm Mãn Dương hỏi, ta bỗng nhiên nghĩ đến tiểu cô nương vừa nãy đang yên lặng luyện chữ, nhẹ nhàng kéo tay áo, cúi đầu chăm chú, hình ảnh thật đẹp.

Quay đầu lại, nàng hung dữ trừng mắt, quệt mồm bực bội, tiểu nha đầu nhìn không hung dữ, còn thật đáng yêu.

“Ôn nhu nhã nhặn cũng tốt, nhưng ta không sợ ồn ào, quan trọng nhất vẫn là ta thích.”

Quả thực, vẫn là phải thích mới tốt.

Đến đây, về tình cảm của nàng, dường như lại rõ ràng hơn một chút.

Nàng quan tâm đến chuyện này, có phải nghĩa là, nàng quan tâm đến sở thích của ta?

Nàng tưởng ta thích cô nương ôn hòa lễ độ, ta cũng có thể cho rằng nàng cũng đang cố gắng tới gần ta.

"Mãn Nguyệt, chắc chắn nàng chỉ nghe được một nửa. Ta nhớ lời ta nói lúc đó là, ôn nhu nhã nhặn cũng tốt, nhưng ta không sợ ồn ào, quan trọng nhất vẫn là ta thích."

Đó mới là câu trả lời của ta từ trước đến nay.

Bao nhiêu năm qua, chúng ta đều cẩn thận từng lời nói của đối phương, nhưng lại thiếu một chút dũng cảm.

Là ta đã để tiểu cô nương chịu ủy khuất.

Ta thu lại nụ cười, cảm thấy chút chua xót, lại cảm thấy may mắn.

Thở dài, ta không nhịn được muốn vuốt mái tóc của nàng, không muốn còn một chút hiểu lầm mơ hồ nào nữa.

"Lần này, nàng hiểu chưa?"

Thấy nàng như bừng tỉnh, rồi lại tiếp tục hỏi ta: “Người muốn hỏi gì?”

Ta mới nhớ ra mục đích khi tìm nàng.

Mặc dù đã biết tâm ý của nàng, nhưng ta vẫn muốn thấy Lâm Mãn Nguyệt tự thừa nhận.

Ta từ chiếc túi thêu hình mặt trăng nhỏ mà nàng tặng, lấy ra tờ giấy đỏ viết bát tự của chúng ta.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt nàng nhanh chóng đỏ ửng.

Đã rất rõ ràng.

Ta gật đầu, gấp tờ giấy lại chuẩn bị cất vào túi, cười nói: "Ta cũng hiểu rồi."

Nàng vội vàng, có lẽ là thẹn quá hóa giận, vươn tay ra đòi lại.

"Hiểu cái gì mà hiểu. Trả cái này lại cho ta!"

"Không được." Ta chặn tay nàng, lần đầu từ chối nàng, thu mảnh giấy vào ngực, "Ta muốn giữ lại làm chứng cớ."

"Làm chứng cớ gì cơ chứ?"

Lâm Mãn Nguyệt ngẩng đầu che mặt, giọng nói kìm nén.

Ta càng thêm mạnh dạn, cúi xuống bên tai nàng, giọng nói đầy ý cười, cũng hé lộ tâm tư của nàng.

"Đương nhiên là... chứng cớ nàng cũng thích ta."

Từ đó, những tình cảm giữ kín của chúng ta cuối cùng cũng được bày tỏ rõ ràng trước mắt, thật tốt.

Vô số thiên đăng sáng rực bay xa, giờ khắc này sáng hơn vĩnh cửu tinh hà, đúc thành cảnh tượng đẹp nhất tối nay.

Dưới vạn ngọn đèn, Lâm Mãn Nguyệt bị thu hút, chắp tay nhắm mắt ước nguyện.

Ánh sáng mảnh mai lưu chuyển bên cạnh nàng.

Chỉ mình nàng rực rỡ nhất.

Còn ta, chỉ muốn nhìn nàng, cả đời cũng chưa đủ.

Ta vui sướng biết bao.

Sau khi ngắm thiên đăng, ta và nàng tiếp tục đi dọc theo sông.

Không đi cùng đám đông xô bồ, quá nguy hiểm.

Dù chỗ này không ồn ào nhưng cũng không thiếu các quầy hàng nhỏ lẻ.

Ta chọn một quầy đố đèn lồng, mặc dù ta không hứng thứ với vặn tự, nhưng đố đèn lồng dường như không cần suy nghĩ nhiều.

Ừm...không cần suy nghĩ.

Ta đầu óc đau nhức.

Trong nửa cửa hàng lớn này, ta chỉ đoán được có bảy câu đố!

Chắc chắn rằng câu đố trên cửa hàng này quá khó.

Thật là quá khó!

Bảy câu đố chỉ đổi được một chiếc đèn cá chép, may mà chiếc đèn cá chép màu đỏ rực rỡ này không xấu, Mãn Mãn cũng vui mừng khi nhìn thấy nó.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, ta nghe nàng hỏi: "Tại sao không cho ta cùng đoán?"

Ta nghĩ rằng ta sẽ tự mình đoán một câu để tặng nàng, không thể để nàng cùng đoán.

Nhưng ta đã đánh giá quá cao khả năng của mình...

Không, là ta đánh giá thấp độ khó của câu đố!

Ta đỏ mặt và hối hận, nhưng chỉ cần ta giữ thái độ nghiêm túc đủ lâu và che đậy đủ tốt, thì nàng sẽ không biết ta cảm thấy xấu hổ.

"Ngày lễ thế này, sợ rằng nàng ra tay, chủ cửa hàng sẽ không kiếm được gì."

Đêm nay quá ngắn, chúng ta đã không đi chơi lâu, đã đến giờ Hợi, ta phải đưa Lâm Mãn Nguyệt về nhà.

Phường Thanh Nguyên đã lạnh lẽo từ rất sớm, đường Đồng Hoa càng không có tiếng ồn, chỉ còn lại những cái lồng đèn dưới mái nhà, xen kẽ với ánh trăng.

Tiểu cô nương nhảy chân sáo phía trước.

Một tay cầm kẹo hoa, một tay cầm lồng đèn.

Trên đầu nàng có một chiếc trâm ngọc tinh xảo ta vừa mới cài lên.

Ý cười chưa nhạt, đột nhiên có hai ba bóng người trườn ra từ ngõ tối.

Trời tối cản trở đường đi, bọn chúng dường như không phải là những người đứng đắn.

Hắn làm rơi kẹo của nàng, bỉ ổi mở miệng:

"Ê, tiểu cô nương xinh đẹp, đừng ăn thứ đó nữa, ca ca dẫn đi ăn đồ ngon nhé?"

Lâm Mãn Nguyệt nhìn vào chiếc kẹo đường trên mặt đất, khi quay lại, nàng trông không vui, chỉ lấy đồ từ trong tay ta và đi im lặng sang một bên.

Ta nắm chặt bàn tay và bước lên phía trước.

"Xem ta đã chết à?"

Hôm nay đã là một ngày hoàn hảo, nhưng giữa đường có người nhảy ra kiếm chuyện, ta cảm thấy không vui.

Không ngờ thằng nhãi này không chỉ không rút đi, còn nắm chặt tay và cười đê tiện:

"Ối, lúc nãy không nhìn kỹ, đây còn có một người đẹp mắt hơn!"

Tay cũng không an phận mò qua: "Đàn ông không sao, để các ca ca cùng yêu thương."

Mẹ kiếp!

Ta nắm chặt lấy cổ tay hắn và bẻ gãy nó.

Không thấy máu, sợ dọa đến Mãn Mãn.

Đánh đập mấy thằng lưu manh bên đường không mất sức lắm, kinh đô trị an tốt nhưng vẫn còn một vài con cá, may là hôm nay họ gặp ta, nếu gặp tiểu cô nương khác đi một mình, thì sẽ càn rỡ đến mức nào?

Ta nghĩ ta nên đề xuất tăng cường an ninh ở kinh thành cho Hoàng đế.

Thấy lũ lùn kia bỏ chạy xa, Mãn Mãn chạy đến, ngẩng đầu hỏi: "Thế tử có bị thương không?"

Không thể bị thương.

Nhưng...

Ta nhìn xuống và nói nhè nhẹ: "Cổ họng đau."

À thì...

Các ngươi không hiểu, đại trượng phu co được dãn được, vừa đấm vừa xoa.

Dù sao ta có người quan tâm.

Dĩ nhiên, nàng cũng lo lắng, nhấn gót chân đến gần để kiểm tra.

Ta ôm nàng vào lòng, thì thầm vào tai nàng: "Bây giờ không đau nữa."

Đây không phải là lần đầu ta ôm nàng, lần đầu tiên là vào ngày nàng hủy hôn, khi nàng say rượu đổ gục bên giường, sau đó ta quay trở lại và bế nàng lên giường.

Lần đó ta rất đứng đắn, không biết tâm ý của nàng, ta làm sao có thể mạo phạm nàng, kìm nén khổ sở đem người an trí về trên giường, vội vàng đắp kín mền liền đi.

Khi đó ta là người lương thiện, còn bây giờ không phải.

Các ngươi đừng chỉ nhìn ta trầm tĩnh như lão cẩu, thật ra bên trong ta căng thẳng đến mức không chịu nổi, may mà tay ta đặt sau lưng nàng, nàng không thể nhìn thấy nó đang run rẩy trong sự phấn khích.

Ta đang suy nghĩ,

Ta nhất định phải ôm cô nương này cả đời.

Ta không thể buông tay.

Bởi vì thích nàng nhiều như vậy mà.