Mẫn Nhi! Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Chương 92: Là tôi không đúng



Khi A Mẫn tỉnh giấc thì cũng đến buổi cơm chiều. Cô vào nhà tắm vệ sinh cá nhân và thay một bộ đồ sau đó đi xuống lầu. Vừa thấy A Mẫn thì Mẫn An đã chạy lại: “Mẹ, mau vào ăn cơm thôi!”

A Mẫn nhìn về hướng phòng bếp, ngoài ba mẹ Long Ngạo Thiên và Thiên An đang đợi thì chẳng còn ai cả. A Mẫn có chút thắc mắc, dạo này hình như không thấy Long Ngạo Thiên ở nhà. Không biết là anh cố tình né tránh cô, hay thật sự là bận vì công việc.

Thấy mẹ mình cứ ngẩn ngơ thì Mẫn An lay lay cánh tay: “Mẹ, có chuyện gì sao?”

Mẫn An nhìn mẹ mình hỏi, A Mẫn chợt giật mình quay sang nhìn sau đó cười trừ: “Không có gì! Mau vào ăn cơm thôi.”

A Mẫn nói rồi dắt tay Mẫn An đi lại bàn ăn và ngồi xuống. Các món ăn cũng được Đại Lan và Tiểu Lan dọn lên. Trên bàn hầu như là những món ăn mà A Mẫn thích.

Kỳ Thiên Như và Long Ngạo Vương cũng không nói gì, Thiên An và Mẫn An cũng chỉ im lặng ăn mà không nói. Sau bữa cơm A Mẫn mới nhìn Kỳ Thiên Như hỏi: “Dạo này có phải có nhiều việc lắm không?”

Kỳ Thiên Như nghe A Mẫn nói vậy thì quay sang nhìn Long Ngạo Vương. Ông ho nhẹ một cái sau đó nói: “Long Ngạo Thiên đang sắp xếp lại một số việc cho nên dạo này không thường về nhà.”

A Mẫn nghe Long Ngạo Vương nói mà có chút nhíu mày, cô nào muốn để ý đến Long Ngạo Thiên chứ. Nhưng mà nếu Long Ngạo Vương đã nói như vậy thì A Mẫn cũng nên trả lời lại theo phép lịch sự.

“Xem ra là rất bận!” A Mẫn đặt đũa xuống nhìn Long Ngạo Vương trả lời sau đó đứng lên nhìn Mẫn An và Thiên An: “Hai đứa ăn xong chưa? Nếu xong rồi thì chuẩn bị đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây.”

“Con định đi ngay bây giờ luôn sao?” Kỳ Thiên Như nhìn A Mẫn hỏi, A Mẫn gật đầu: “Tôi muốn sắp xếp ổn thỏa một chút!”

A Mẫn đi ra đến phòng bếp thì dừng lại, bởi vì cô đã thấy một hình dáng rất quen thuộc đang từ trên lầu đi xuống. A Mẫn không quan tâm Long Ngạo Thiên bận thật hay không, nhưng cô cũng không muốn anh có cảm giác khó xử.

Long Ngạo Thiên thấy A Mẫn thì dừng lại, anh định quay đầu đi ngược lên lầu thì A Mẫn cũng nhanh chân đi lên lầu và chặn Long Ngạo Thiên lại. Anh nhìn cô không nói gì, chỉ là trong ánh mắt ấy hình như có chút ưu phiền.

Sau năm năm gặp lại, khi đứng đối mặt với Long Ngạo Thiên như thế này, A Mẫn cảm thấy giống như những lần mà cô với anh từng đối mặt nhau. Cảm giác vẫn quen thuộc, chỉ là anh không còn trêu đùa cô nữa.

Thấy A Mẫn nhìn mình mà không lên tiếng hay hỏi gì, Long Ngạo Thiên mới chợt lên tiếng: “Tôi có chút việc cần xử lý! Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.”

Long Ngạo Thiên bước qua A Mẫn thì đột nhiên A Mẫn giữ tay anh lại. Điều này khiến Long Ngạo Thiên có chút ngạc nhiên. A Mẫn sau đó liền buông tay ra và nói: “Công việc quan trọng nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn. Hơn nữa, hãy tìm một người phù hợp đi. Long Gia không thể không có người nối dõi.”

A Mẫn nói xong thì bước vội lên lầu, cô vào phòng định đóng cửa thì Long Ngạo Thiên liền chặn lại. Anh đẩy A Mẫn vào trong và khóa luôn chốt cửa.

A Mẫn nhíu mày: “Anh nên biết tôi là sát thủ đấy!”

Long Ngạo Thiên vẫn không quan tâm lời A Mẫn nói mà kéo vai áo xuống khiến A Mẫn có chút bất ngờ. Cô định đánh anh nhưng đã bị lời nói của anh làm cho dừng lại.

“Năm năm rồi, vậy mà vẫn để lại sẹo. Có phải em rất hối hận vì năm đó đã đỡ đạn cho tôi không?”

Long Ngạo Thiên vừa nói vừa gục đầu vào vai A Mẫn, cô cũng bỏ tay mình xuống khi vừa chuẩn bị đánh anh. A Mẫn không trả lời câu hỏi của Long Ngạo Thiên. Bởi vì vốn dĩ năm đó là cô tình nguyện, nào có hối hận hay không hối hận.

Tuy trong lòng nghĩ như thế, nhưng A Mẫn lại nói khác: “Nếu tôi hối hận, anh có thể làm được gì?”

A Mẫn đẩy Long Ngạo Thiên cách xa bản thân cô một chút sau đó lại nói: “Phẫu thuật sao? Hay là anh muốn bù đắp? Cho dù anh có muốn làm gì, tôi cũng sẽ không chấp nhận.”

Long Ngạo Thiên nhìn A Mẫn cười nhạt, đúng là dù anh có làm gì thì A Mẫn cũng sẽ từ chối. Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc, cho dù có bị A Mẫn từ chối bao nhiêu lần đi nữa.

Long Ngạo Thiên lại gần, anh tiến một bước thì A Mẫn lại lùi một bước. Cứ như vậy A Mẫn liền bị Long Ngạo Thiên dồn đến tủ đồ. A Mẫn vẫn giữ thái độ lạnh nhạt nhìn Long Ngạo Thiên: “Lại muốn ép buộc tôi sao?”

“Tôi sẽ không ép buộc em nữa, chỉ là nếu em không muốn gặp tôi thì tôi sẽ tình nguyện không xuất hiện trước mặt em.” Long Ngạo Thiên nhìn thẳng vào mắt A Mẫn nói.

Lời nói vừa nghiêm túc vừa nghe có chút xót xa này là sao? Hóa ra mấy hôm nay là anh tình nguyện không xuất hiện trước mặt cô sao? Long Ngạo Thiên mà A Mẫn biết trước đây đâu rồi?

“Tôi không bắt anh phải né tránh tôi, cũng không cần anh vì tôi mà làm gì cả.” A Mẫn không muốn giải thích, nhưng cô phải nói cho Long Ngạo Thiên biết rằng cô không phải là muốn anh né mặt cô vì cô giận anh.

Long Ngạo Thiên không đáp lại câu nói này của A Mẫn mà trực tiếp ôm cô vào lòng. Tuy muốn phản kháng nhưng cô lại không phản kháng lại mà cứ đứng im cho anh ôm.

Lúc này bên tai cô anh mới nói, nói chỉ đủ hai người nghe: “Mẫn Nhi! Ngoài em ra, tôi sẽ không cưới ai nữa. Năm đó tôi hiểu lầm em, là tôi không đúng.”

“Chuyện qua rồi, tôi từ lâu đã không nhớ nữa.” A Mẫn lên tiếng, thật sự cô không hận anh vì chuyện năm đó anh nghi ngờ cô.

Long Ngạo Thiên bỏ qua lời nói của A Mẫn mà tiếp tục nói: “Em vì tôi mà có một vết sẹo dài trên lưng, vì tôi mà lại có thêm vết sẹo trên vai. Cũng vì tôi mà từ bỏ đi rất nhiều thứ đáng lý ra em nên có. Tôi không biết trân trọng em, ngược lại còn làm em tổn thương…”

Long Ngạo Thiên đang nói giữa chừng thì A Mẫn cắt ngang: “Đừng nói nữa! Tôi vốn không hề giận hay hận anh, nhưng cũng không có nghĩa là tôi tha thứ cho anh.”

A Mẫn tuy mạnh miệng nói lời vô tình như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy đau xót vô cùng. Cô không hận, không giận, cũng đã tha thứ cho anh lâu rồi. Nhưng mà cô không muốn làm lại từ đầu cùng anh.

Quen biết anh khi còn nhỏ cho đến khi sự cố hỏa hoạn ở cô nhi viện xảy ra, đó là lần đầu tiên A Mẫn cảm nhận được việc mất đi người mình trân trọng đau đớn đến thế nào.

Vì vậy A Mẫn đã luôn tìm cách để tìm ra kẻ đứng sau chuyện này. Đến khi A Mẫn biết Long Ngạo Thiên chính là người năm đó, biết anh còn sống thì cô đã im lặng. Bởi vì cô không muốn anh lần nữa gặp chuyện.

Vậy nên A Mẫn cứ dùng bản thân mình ra làm lá chắn che chở cho Long Ngạo Thiên, bởi vì anh là người quan trọng nhất mà cô muốn bảo vệ. Tất cả những gì cô đã chịu đựng và trải qua, đều không đáng là gì so với việc anh trực tiếp làm tổn thương cô.

Long Ngạo Thiên có thể nghi ngờ A Mẫn, có thể nghĩ cô thế nào cũng được. Nhưng anh lại dùng cách của mình để ép cô phát sinh quan hệ với anh. Vì cô yêu anh, cho nên mới tin tưởng. Còn anh, nếu yêu cô thì sao phải làm vậy?

Chính điều này khiến A Mẫn muốn rời đi. Cũng chính vì điều này khiến cô cảm thấy tổn thương, không chỉ ở thể xác mà còn cả tinh thần. Yêu anh nhiều như thế, cuối cùng ngay cả lời giải thích anh cũng không tin. Tình yêu như thế này, A Mẫn không muốn nữa.