Mẫn Nhi! Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Chương 93: Chú có muốn theo đuổi mẹ cháu không?



Lời của A Mẫn tuy có chút tuyệt tình nhưng có là gì so với việc Long Ngạo Thiên đã từng làm với A Mẫn. Anh nhìn A Mẫn, thật sự muốn cưng chiều cô cả đời. Nhưng cuối cùng lại lần nữa bỏ lỡ và làm tổn thương cô.

“Tôi không mong em tha thứ, nhưng đừng từ chối sự giúp đỡ của tôi. Được không?” Long Ngạo Thiên nhìn A Mẫn, cô có thể cảm nhận được sự thất vọng trong lời nói của anh.

A Mẫn lại bàn lấy một vài thứ của mình sau đó nhìn Long Ngạo Thiên nói: “Tùy anh! Nhưng cũng mong anh đừng làm phiền tôi.”

A Mẫn nói rồi mở cửa phòng bước đi, để lại một mình Long Ngạo Thiên trong căn phòng yên tĩnh. Long Ngạo Thiên vung tay thành nắm đấm đấm mạnh vào tường. Một người có tất cả như anh, lại chẳng thể giữ nổi người mình yêu. Thật đúng là buồn cười mà.

A Mẫn đi xuống lầu nhưng tâm trạng nặng trĩu, trong lòng cũng không thoải mái chút nào. Lúc này Vương Thiên An và Vương Mẫn An đã đứng đợi sẵn ở phòng khách.

A Mẫn hít một hơi lấy lại tinh thần sau đó lại gần hai đứa trẻ. Cô cười hỏi: “Hai đứa đã chuẩn bị đầy đủ rồi chứ?”

Cả hai gật đầu, Vương Thiên An mới lên tiếng: “Bây giờ chúng ta đi ngay luôn hả mẹ?”

“Ừm! Hai đứa đi chào tạm biệt mọi người đi. Mẹ sẽ ở đây đợi!” A Mẫn xoa đầu Thiên An và Mẫn An.

Cả hai chạy đi chào tạm biệt mọi người xung quanh, sau đó liền chạy lên lầu. Lúc này ở phòng khách chỉ còn A Mẫn cùng Đại Lan và Tiểu Lan.

A Mẫn mới hỏi thăm: “Dạo này có nhiều việc xảy ra nên tôi cũng không có thời gian nói chuyện với hai người. Hai người vẫn khỏe chứ?”

Tiểu Lan vui vẻ cười: “Vẫn khỏe! Tôi và Đại Lan cũng có mở một cửa hàng bánh, rất hy vọng cô sẽ đến ăn thử.”

“Sau khi sắp xếp ổn mọi việc tôi sẽ dẫn Mẫn An và Thiên An đến ăn thử.” A Mẫn cười, cũng rất lâu rồi cô chưa ăn lại bánh ngọt.

Đại Lan lấy một tấm card ra đưa cho A Mẫn sau đó nói: “Đây là địa chỉ của cửa hàng!”

A Mẫn cầm lấy sau đó cất vào túi áo, cả ba cùng nhau hàn huyên một số chuyện vì cũng lâu lắm rồi A Mẫn mới gặp lại họ.

Trong khi đó thì Thiên An và Mẫn An đã chào tạm biệt mọi người xong cả rồi, chỉ còn mỗi Long Ngạo Thiên là chưa. Hai đứa đến phòng của Long Ngạo Thiên thì mở cửa vào.

Long Ngạo Thiên nhìn về hướng cửa với ánh mắt lạnh lùng, nhưng khi thấy hai đứa trẻ thì anh thu lại ánh mắt đó. Cả hai đứa cũng có chút bất ngờ nhìn nhau.

Thiên An bước lại gần Long Ngạo Thiên sau đó nói: “Cháu với em chào tạm biệt chú!”

“Chú đẹp trai, khi rảnh chị em cháu có thể đến đây chơi không?” Mẫn An cũng chạy lại nhìn Long Ngạo Thiên bằng ánh mắt ngây thơ.

Long Ngạo Thiên thở dài một cái sau đó cười: “Lúc nào cũng nghênh đón hai đứa!”

Mẫn An nghe vậy thì vui vẻ, còn Thiên An thì trầm ngâm. Long Ngạo Thiên nhìn Thiên An sau đó hỏi: “Cháu muốn hỏi chuyện gì sao?”

“Chú bị mẹ cháu từ chối rồi đúng không?” Thiên An nhìn Long Ngạo Thiên, ánh mắt vô cùng thản nhiên.

Long Ngạo Thiên gật đầu, “Mẹ cháu hình như không thích chú lắm.”

Mẫn An nghe vậy liền nắm lấy tay Long Ngạo Thiên an ủi: “Cháu thích chú, chị cũng mến chú. Chú có muốn theo đuổi mẹ không? Bọn cháu giúp chú cho.”

Mẫn An cười cười khiến Thiên An lắc đầu bó tay, có đứa con nào mà mê trai đến bán đứng mẹ mình như Mẫn An đâu.

“Chú mà không nhanh thì bị cướp mất đấy!” Thiên An điềm nhiên nói, con bé cũng đã rất nhiều lần gợi ý cho Long Ngạo Thiên rồi.

Long Ngạo Thiên nghe vậy có chút không vui, anh biết A Mẫn có nhiều người chú ý. Chỉ là suốt những năm qua thông tin anh có được không nhiều, cho nên cũng không chắc chắn.

“Người nào đang theo đuổi mẹ cháu vậy? Có thể cho chú biết không?” Long Ngạo Thiên nhìn hai đứa trẻ hỏi, anh cũng rất tò mò muốn biết xem ai lại dám giành A Mẫn với anh.

Mẫn An ra hiệu cho chị mình, Thiên An hiểu ý nên lấy điện thoại ra đưa cho Long Ngạo Thiên xem. Tấm ảnh mà Thiên An cho Long Ngạo Thiên xem là hình của một chàng trai khá đẹp và cuốn hút.

Long Ngạo Thiên nhíu này nhìn, hình như không có ấn tượng lắm. Nhưng mà, anh cảm nhận được đây không phải người tốt. Long Ngạo Thiên nhìn Thiên An hỏi: “Cháu có biết tên của người này không?”

“Hình như có lần mẹ nói chú đó tên là Cáp Lai Nhĩ. Cứ mỗi khi rảnh đều đến nhà tìm mẹ, còn mua rất nhiều thứ cho tụi cháu.” Mẫn An ngồi lên giường vừa nói vừa suy nghĩ.

Thiên An nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại sau đó lên tiếng: “Trễ rồi, nếu nói nữa mẹ sẽ nghi ngờ. Chú muốn biết gì thì cho cháu số điện thoại đi, cháu sẽ gọi cho chú.”

Thiên An nói xong thì đưa điện thoại cho Long Ngạo Thiên. Anh bấm số của mình và đưa cho Thiên An lưu lại. Cả hai đứng lên và mở cửa phòng ra sau đó chào tạm biệt Long Ngạo Thiên và chạy nhanh xuống lầu.

Vừa chạy xuống thì A Mẫn cũng rời khỏi ghế sofa và chào tạm biệt chị em Đại Lan, Tiểu Lan. A Mẫn dẫn hai đứa ra cổng lớn và bắt taxi rời đi. Long Ngạo Thiên đứng ở trên lầu nhìn xuống nhưng không nói gì.

Ở một nơi khác thì Tô Tuyết Đồng đang nhâm nhi ly whisky và chờ đợi tin tức từ K. Sau mấy ngày chờ đợi A Mẫn rời khỏi Long Gia thì cuối cùng cũng chờ được. Bởi vì chỉ khi ra khỏi khu vực Long Gia thì việc hành động mới thuận lợi.

Tô Tuyết Đồng cầm tấm ảnh chụp chung với Long Ngạo Thiên lên nhìn mà cười. Tấm ảnh này rất lâu rồi, cũng là tấm ảnh duy nhất được chụp ở tiệc sinh nhật của Tô Tuyết Đồng.

“Long Ngạo Thiên, nếu em không có được anh thì Mẫn Nhi cô ta cũng đừng mong có được. Nếu anh không yêu em, em cũng không để cho anh và cô ta được bên cạnh nhau.”

Tô Tuyết Đồng độc thoại một mình, đôi bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm. Cô ta từ lâu đã biết được A Mẫn ở nơi nào, cho nên luôn cho người truy sát.

Chỉ là không ngờ, dù không có Long Ngạo Thiên thì A Mẫn vẫn được thế lực khác hết sức bảo vệ. Rốt cuộc A Mẫn có gì tốt đẹp mà sao tất cả lại đều bảo vệ?

[…]

Phía ngoài ngoại ô có một đám người mặc đồ đen đang ẩn nấp xung quanh. Bên trong xe cũng có một người vừa theo dõi màn hình laptop vừa ra chỉ thị: “10 phút nữa chiếc taxi màu vàng sẽ chạy qua. Nhớ hành động cho cẩn thận đấy.”

Người này trên máy laptop có dán một chữ K, trên cổ cũng có xăm một chữ K. Mà đây đúng là K, cận vệ của Tô Tuyết Đồng rồi. Tuy nhiên, ngoài thân phận này thì K còn có một thân phận khác mà không ai biết.

Một trong số những tên mặc đồ đen trả lời qua bộ đàm: “Diệt cỏ tận gốc tất cả luôn sao?”

“Nếu tài xế biết điều thì bỏ qua, còn không cứ hành động như đã nói. Nhất định phải giết được hai đứa trẻ, còn A Mẫn cứ cho cô ta một bài học đi.” K nói qua bộ đàm, giọng nói vẫn điềm đạm.

Những tên mặc đồ đen kia nhìn nhau có chút chần chừ, sau đó lại khó hiểu: “Nhưng hình như Tô Tuyết Đồng tiểu thư muốn A Mẫn phải chết mà. Nếu để A Mẫn sống, chúng tôi phải ăn nói thế nào đây.”

“Những lần khác điều thất bại, thất bại thêm lần nữa thì đã sao. Còn không các người cứ việc hành động, hậu quả tự gánh lấy.” K nói xong thì tháo bộ đàm ra đập nát, cậu cũng tắt luôn màn hình laptop.