Mãnh Liệt Như Lửa

Chương 7



Lúc tôi về đến nhà sau bữa tối đã là bảy giờ.

Tôi bật đèn lên.

"Em về rồi à?"

Tôi giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi nhìn lên bậc thang, thấy Trần Mục Quân đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi.

"Anh làm tôi sợ quá, sao hôm nay anh về sớm thế? Ăn cơm chưa?"

Trần Mục Quân đáp "ừm" một tiếng.

Tôi không nghĩ nhiều, cứ thế lướt qua anh.

"Vậy tôi về phòng đi tắm."

Bàn tay tôi bất ngờ bị kéo lại.

Tôi quay đầu lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn Trần Mục Quân.

Hình như anh ấy có điều gì muốn nói với tôi, nhưng lại không nói ra.

Có hơi kỳ lạ.

Tôi định hỏi, nhưng anh ấy đã quay người đi vào phòng làm việc, tôi chỉ còn biết đứng đó bối rối.

Hôm nay anh ấy sao thế? Nửa đêm tôi ngủ thiếp đi, vòng tay ôm eo tôi đột ngột siết chặt, rồi môi tôi bị chặn lại.

"Trần...Trần Mục Quân...ngày mai anh không có tiết sao?"

"Có."

"Vậy anh còn…” Tôi bị cắn một cái.

Rõ ràng là Trần Mục Quân không thích nghe những lời vô nghĩa, tôi phản ứng rất nhanh.

"Trần Mục Quân, có người chọc giận anh sao?"

"Ừm."

"Ai?"

Anh ấy không nói gì.

Tôi im lặng một lúc: “Không thể là tôi đúng không?” Hôm nay tôi đâu có làm gì khiến anh ấy tức giận, Trần Mục Quân bất mãn hừ một tiếng.

Có vẻ như đó thực sự là tôi rồi.

"Vậy tôi xin lỗi, anh đừng giận nữa."

"Không đấy."

Tôi:

Sao trước đây tôi không nhận ra rằng người đàn ông này rất trẻ con nhỉ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy.

Lúc xuống cầu thang, tôi thấy Trần Mục Quân đang chuẩn bị bữa sáng, tôi lườm anh ấy một cái.

Trần Mục Quân ho một tiếng, giọng nói có chút áy náy.

"Tôi đã làm bữa sáng rồi."

Muốn chuộc lỗi à?

Trần Mục Quân cụp mắt xuống, im lặng.

Vẻ chính nhân quân tử không chút sợ hãi của anh ấy khiến tim tôi như ngừng đập, tôi túm lấy cà vạt của anh ấy, xoắn nó lại rồi rướn lên cắn vào cổ anh ấy.

Shhh.

Trần Mục Quân cau mày.

Tôi hài lòng nhìn vết đỏ trên cổ anh, ừm, nếu có bản lĩnh thì đừng có kéo cà vạt trong lớp xem nào.

Nếu không thì hình tượng nho nhã thanh lịch của anh ấy trong mắt học sinh sẽ lập tức sụp đổ.

Tôi đang khá vui.

Tôi nhấp một ngụm sữa.

Trần Mục Quân thắt lại cà vạt.

"Em muốn đến phòng vẽ tranh hả?"

"Ừm."

"Vậy để tôi đưa em đi."

Tôi đã rất ngạc nhiên trước những gì Trần Mục Quân nói, mặc dù phòng vẽ tranh của tôi ở gần trường đại học nơi anh ấy giảng dạy.

Nhưng Trần Mục Quân hiếm khi đón tôi đi hay tan làm.

Tất nhiên, cũng có thể một phần lớn nguyên nhân là tôi ít khi tới phòng vẽ tranh.

"Được thôi."

Tôi không nghi ngờ gì cả.

Thế là chúng tôi đã đi ra ngoài cùng nhau.

Vừa đến cửa studio đã thấy Chu Tề đứng đợi.

Tôi tháo dây an toàn rồi xuống xe.

Chu Tề cũng nhìn thấy tôi.

Anh ta nhướn mày, vẫy tay về phía tôi.

Tôi gật đầu.

Đi đến cửa phòng vẽ tranh.

Bỗng dưng Trần Mục Quân ngăn tôi lại.

"Châu Châu, chiều nay tôi tới đón em."

Tôi sững người một lúc, rồi cũng gật đầu.

Trần Mục Quân khẽ mỉm cười, ánh mắt của anh ấy dường như vô tình lướt qua Chu Tề, lúc này anh ta đang đi về phía tôi.

Tôi nhìn Trần Mục Quân rời đi.

Chu Tề vừa đúng lúc đi đến trước mặt tôi.

"A Ôn, anh mang bữa sáng cho em đây."

Anh ta vui vẻ trao cho tôi cái gói trên tay.

"Tôi ăn rồi, anh ăn đi."

Tôi từ chối.

Ánh mắt của Chu Tề hiện lên một tia thất vọng.

Tôi vờ như không thấy, lại nghe anh ta nói.

"Người vừa đưa em tới là...

"Chồng tôi."

Lần này Chu Tề hoàn toàn im lặng.

Anh ta nói "Ồ" một tiếng, chiếc túi đựng đồ ăn sáng đã bị anh ta làm nhàu, lẫn lộn cả vào nhau.

Chu Tề muốn ở lại chỗ tôi với tư cách là giáo viên đào tạo, cho nên tôi đã sắp xếp cho anh ta dạy một lớp học vào buổi sáng.

Mặc dù Chu Tề có chút kiêu ngạo nhưng anh ta rất có trách nhiệm trong công việc, buổi học buổi sáng đã kết thúc.

Các học sinh đều đánh giá tốt anh ta.

"A Ôn, buổi trưa ăn cơm cùng nhau đi?"

Tôi chưa kịp nói xong thì đã có người đứng ở cửa gọi tôi.

Một người mặc áo vàng hỏi:

"Cô Ôn có ở đó không? Đây là đồ ăn của cô."

Đồ ăn ngoài ư?

Tôi đâu có đặt gì.

Tôi tự hỏi.

Điện thoại đổ chuông.

Là Trần Mục Quân.

"Tôi gọi đồ ăn mang về cho em, buổi trưa nhớ ăn."