Mãnh Liệt Như Lửa

Chương 8



Kì lạ, tại sao người này lại đặt đồ ăn cho tôi?

Có điều như vậy cũng đã ngăn ngừa được sự gượng gạo khi cô và Chu Tề cùng nhau ra ngoài dùng bữa. “Không cần đâu, chồng của tôi đã đặt đồ ăn cho tôi rồi, anh đi ăn một mình đi.”

“À.”

Chu Tề không mấy vui vẻ cười cười.

Tôi nhắm mắt làm ngơ.

Đùa gì vui vậy, hiện giờ tôi là phụ nữ đã có chồng rồi đấy.

Cho dù tình cảm của tôi và Trần Mục Quân chẳng mấy thắm thiết thì tôi cũng không dám làm ra chuyện vô đạo đức trong hôn nhân như ngoại tình này.

Hôm qua tôi đã nói rõ ràng với Chu Tề rồi.

Chỉ hy vọng rằng Chu Tề có thể rạch ròi một chút, đừng gây ra chuyện rắc rối cho tôi.

Lúc Chu Tề ra ngoài ăn cơm, tôi nhận được điện thoại của Phó Đa Đa.

Cô ấy hỏi tôi đang làm gì.

Tôi cũng thành thật trả lời.

Cuối cùng, Phó Đa Đa mới ấp úng nói cho tôi biết Chu Tề đã trở về rồi.

“Mình đã biết.”

“Cậu biết rồi á?”

“Ừ, hiện giờ anh ta đang học ở phòng vẽ tranh của mình.”

“Cái gì?”

Giọng nói ngạc nhiên của Phó Đa Đa truyền tới. Tôi lại giải thích cặn kẽ với cô ấy. Phó Đa Đa thở một hơi dài nhẹ nhõm.

“Vậy là tốt rồi, mình còn tưởng cậu vẫn còn tư tình chưa dứt với anh ta, quý cô Ôn, bây giờ cậu đã là phụ nữ có chồng rồi, đừng lầm đường lạc lối để rồi trở thành người đàn bà sa ngã đấy. Hơn nữa để mình nói trọng điểm này: mình cảm thấy thầy Trần tốt hơn Chu Tề đấy.”

Tôi: …

Tôi an ủi Phó Đa Đa.

Việc đồng ý với Chu Tề hoàn toàn là vì năng lực của anh ta. Không liên quan gì đến tình cảm cá nhân. Hơn nữa Chu Tề cũng không chịu được lâu đâu.

Buổi chiều, sau khi tan học, Chu Tề hỏi tôi có dự định gì chưa. Tôi không có.

“Vậy thì chúng ta…”

“Thật ngại quá, chồng tôi đến đón tôi rồi.” Tôi nhìn thấy chiếc ô tô lăn bánh tới đây qua cửa sổ. Không thèm nghe Chu Tề nói hết câu, cầm lấy túi xách rồi rời đi.

Chu Tề đi ra cửa theo tôi, đúng lúc Trần Mục Quân từ trên xe bước xuống.

“Tan học rồi à?”

Anh nhìn tôi, dường như không hề chú ý tới Chu Tề bên cạnh tôi.

Tôi gật gật đầu.

Anh cầm lấy túi xách của tôi. “Về nhà thôi.”

“Được.”

Dường như đến lúc này rồi Chu Tề mới có cảm giác tồn tại. Anh ta kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Đàn anh?” Tiếng gọi “đàn anh” này khiến hành động của Trần Mục Quân thoáng khựng lại. Ra vẻ như lúc này mới nhìn thấy Chu Tề, hơi gật đầu chào hỏi.

Bọn họ biết nhau sao?

Tôi hoang mang nhìn hai người bọn họ.

Sau khi vẻ mặt kinh ngạc của Chu Tề biến mất, ánh mắt lại ngập ngừng nhìn về phía tôi và Trần Mục Quân.

Anh ta lúng túng nói: “Hóa ra chồng của A Ôn là anh à.”

Trần Mục Quân khẽ nhíu mày: “Thật ngại quá, tôi và vợ tôi còn có việc, lần sau gặp mặt lại trò chuyện sau.”

Trần Mục Quân ôm lấy eo của tôi rời đi.

Trước khi xe chạy, tôi hơi liếc nhìn.

Chu Tề vẫn đứng ở ngoài cửa phòng vẽ tranh, ngơ ngác như đã đánh mất hồn vía. Tôi nhìn sang bên cạnh: “Anh quen Chu Tề sao?”

“Ừ.”

Giọng điệu này có chút khó chịu.

“Cậu ta là đàn em kém tôi hai khóa, trước kia chúng tôi có cùng đấu giao hữu, cũng xem như có quen biết, hơn nữa, trước kia chúng tôi ở cùng một tòa ký túc xá.”

“Vậy sao trước kia tôi chưa từng chạm mặt anh?”

Tôi và Chu Tề yêu đương hồi học đại học.

Vậy mà tôi lại chẳng có chút ấn tượng nào về về Trần Mục Quân.

Bàn tay nắm vô lăng của Trần Mục Quân siết chặt.

“Chúng ta không học cùng một chuyên ngành đại học, chưa từng gặp cũng là chuyện thường tình.”

Cũng đúng.

Tôi là sinh viên mỹ thuật chuyên nghệ thuật hội họa.

Trần Mục Quân là sinh viên khoa học tự nhiên chuyên vật lý.

Xem ra Chu Tề cũng chỉ quen biết Trần Mục Quân sương sương thôi.

Tôi chưa từng chạm mặt cũng dễ hiểu.

Vài ngày sau đó.

Khi tan làm, Trần Mục Quân đều đến đón tôi.

Không chỉ có vậy, chỉ cần buổi trưa anh không có tiết thì sẽ đến ăn trưa với tôi.

Tôi cũng từ bối rối lúc ban đầu chuyển sang ngờ vực đủ điều.

Chẳng lẽ Trần Mục Quân đã làm ra chuyện tồi tệ gì sau lưng tôi?

Nếu không thì sao mấy ngày nay lại quan tâm tôi bất thường vậy.

“Cậu tới rải cơm chó đấy à?”

Tôi nói những nghi ngờ này với Phó Đa Đa.

Phó Đa Đa lại hỏi lại một câu.

Khiến cho tôi không biết trả lời lại như thế nào.

Trừ việc đó ra, còn có người khiến cho tôi nghi ngờ nữa, chính là Chu Tề.

Sau khi Chu Tề biết chồng của tôi là Trần Mục Quân, thi thoảng có nói chuyện sẽ đề cập đến Trần Mục Quân.

Ban đầu tôi đồng ý để Trần Mục Quân đưa đón tôi đi làm thì trong đầu cũng có mục đích khiến Chu Tề chứng kiến rồi buông bỏ. Mục đích này hiển nhiên đã đạt thành rồi.

Chu Tề hỏi tôi và Trần Mục Quân bên nhau từ khi nào. Tôi cũng nói thật.

“Sau khi tốt nghiệp hai người mới làm quen sao?”

“Ừ, lúc gặp mặt rồi mới biết anh ấy học cùng trường với chúng ta, chỉ hơn chúng ta hai khóa. Không ngờ là anh ấy còn quen biết anh.”

Duyên phận ấy mà, đôi khi lại kỳ diệu như vậy đấy.

“Vậy tình cảm của hai người có tốt không?”

Câu này vừa dứt, tôi phát hiện ra Chu Tề có ẩn ý khác.

“Cũng khá tốt.”

Sắc mặt của Chu Tề trắng bệch, cũng không nói thêm gì nữa.

Buổi chiều lúc tan học, anh ta xin phép tôi nghỉ hai ngày xử lý việc cá nhân.

Tôi đồng ý.