Manh Vật Đột Kích

Chương 2



Edit: Thanh Dương Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___青阳内内___

Ở trên đại lộ Lance, Mộ Mộ lợi dụng thân hình nhỏ bé của mình nhảy lên nhảy xuống con dốc lớn. Cách đó không xa vang lên tiếng la hét chói tai cùng với tiếng chó sủa không ngừng, thỉnh thoảng còn có ánh lửa xanh u lóe lên, Mộ Mộ thực hiện một cú xoay người đẹp mắt, ném đi con quái vật đang truy kích mình rồi nghiêng người leo lên chỗ cao hơn.

Thái hậu từng 'khen ngợi' con gái thừa hưởng gen bạo lực của cha già và đặc biệt là giỏi đánh nhau. Nhưng thực tế không phải vậy, bản lĩnh của Mộ Mộ không phải tấn công mà là chạy trốn! Do vóc dáng nhỏ nhắn nên so với đánh cận chiến, cô ngược lại càng giỏi bùng nổ tốc độ trong thời gian ngắn để thay đổi vị trí và góc độ, sau đó nhân lúc đối phương chưa chuẩn bị gì mà ra chiêu đánh lén để giành chiến thắng.

Cho nên từ lúc 14 tuổi, Mộ Mộ đã là một nữ lưu manh bất khả chiến bại, đánh trận nào thắng trận đó không gì sánh nổi trong quân khu năm của đội Cẩm Hoa.

Nhưng đối mặt với tình huống trước mặt, "Mộ đại lưu manh" đã từng làm vô số tên côn đồ nghe thấy tiếng đã sợ vỡ mật cũng cảm giác có chút khó giải quyết. Bằng bản lĩnh chạy trốn nhanh của mình, cô tạm thời có thể tránh đi công kích của đối phương, nhưng mà, đó chỉ là vấn đề về thời gian, khi thể lực của cô xói mòn thì tốc độ của cô cũng dần dần giảm lại, mà đối thủ thậm chí còn không thở dốc hơi nào!

Đứng ở nơi cao, Mộ Mộ nhìn con quái vật đối diện, trong lòng chỉ còn lại nghi hoặc mà quên mất sợ hãi. Cái quái gì thế? Ngoại hình giống chó hoang, nhưng lớn như chó sói, móng vuốt và hàm răng đều đỏ như máu, bốn móng của nó hình như không biết bị ánh lửa xanh u kỳ lạ nào đó thiêu đốt, khi chạy chân của nó hầu như không chạm đất.

Đây là chủng loại mới do tên điên nào nghiên cứu ra vậy! Chẳng lẽ tên điên đó không biết thả con hàng này ra ngoài sẽ cắn người sao?

Lúc Mộ Mộ phân tâm thì con quái vật đã há to mồm đầy máu vọt lên, Mộ Mộ đá vào bụng nó một cái, rồi thân hình chợt lóe trốn đến bên cạnh Nhậm Chi Hành. Chỉ thấy đối phương nhàn nhã khoanh tay, cũng không có ý định muốn giúp đỡ.

Không chỉ có như thế, những người bán hàng rong hai bên đại lộ Lance cũng xúm lại như đang xem náo nhiệt, tụ tập xung quanh chỉ về hướng này, còn có một số người ở bên kia vén khăn trải bàn lên bắt đầu đặt tiền đánh cược. Nói đến cũng lạ, những con quái vật đó chỉ tấn công bọn người phỏng vấn hôm nay thôi, đối với những người khác lại làm như không thấy.

"Các người..." Còn chưa nói xong thì một con quái vật khác ở phía sau Mộ Mộ đánh úp lại, cũng may Roan nhìn thấy nên hô to "Cẩn thận" một tiếng rồi đẩy Mộ Mộ ra. Mộ Mộ lăn lộn trên đất vài vòng, bình yên vô sự bò dậy, nhưng trên cánh tay Roan đã bị cào một vết dài, sâu đến độ có thể nhìn thấy xương.

Lúc này, Nhậm Chi Hành vẫn đứng im như tượng đá từ đầu cuối cùng cũng nói chuyện: "Giúp đỡ sẽ bị loại nha, cô bé, nể tình đây là lần đầu cô vi phạm nên cảnh cáo một lần."

"Rốt cuộc các người đang làm cái gì!"

Sau khi nghe hắn nói vậy Mộ Mộ cũng đã hiểu sơ tình cảnh của bọn họ. Xem ra, thông báo tuyển dụng yêu cầu ứng viên phải biết võ không phải chỉ là lời nói suông, cấp độ đầu tiên của phỏng vấn là chiến đấu! Nhưng bọn họ có nghĩ đến hậu quả khi làm vậy không?

"Khốn nạn, mau bảo chúng nó dừng lại ngay! Các người như vậy sẽ có người bị thương!"

Mặt Nhậm Chi Hành vô cảm, giọng điệu bình tĩnh như đang nói thời tiết hôm nay thế nào: "Yên tâm, Phệ Hồn Khuyển* không có hứng thú với các cô, đến điểm tuyệt đối thì sẽ dừng lại." Dứt lời, hắn như có ý liếc nhìn về một bên, Mộ Mộ và Roan nhìn theo ánh mắt hắn, quả nhiên nhìn thấy một con quái vật đánh ngã một ứng viên thì ngay lập tức dừng tấn công lại. Điều đáng thương là cô gái ăn mặc gợi cảm kia gần như là nằm thỏa thân trên mặt đất.

(Phệ hồn khuyển: chó săn linh hồn. Tác giả nói trong tiểu thuyết yêu quái địa phủ, chuyên ăn linh hồn của con người do quỷ sai chăn nuôi, là khắc tinh của cô hồn dã quỷ.)

"Ồ." Nhậm Chi Hành chống cằm đánh giá, ánh mắt trong veo thanh khiết không thấy đáy, không hề có tia tục tĩu nào trong đó: "Tôi muốn nói thêm, chúng nó đặc biệt thích cắn xé quần áo của con gái, đây không phải lỗi của tôi."

Mộ Mộ bị lời nói của hắn làm tức giận, trầm mặc nửa giây rồi đột nhiên nhảy lên đập thẳng nắm đấm vào ngực hắn.

"Ồ, không tồi, xem ra đây mới là trình độ thật sự của cô. Nhưng mà đánh người của ban phỏng vấn cũng sẽ bị loại nha." Nhậm Chi Hành vừa ôm ngực né tránh vừa dương dương tự đắc nói. Nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa từng nhíu mày lấy một lần, né tránh dễ dàng giống như đang chơi trò chơi với một đứa trẻ vậy, điều đó càng làm Mộ Mộ thêm bực bội hơn, cuối cùng dùng cả tay cả chấn đánh đá đấm loạn xạ, chiêu thức không còn kết cấu gì nữa.

Roan thấy vậy khẩn trương đến mức bò dậy khỏi đất, vừa ứng phó Phệ Hồn Khuyển đang nhào lên lần nữa vừa hô to: "Cô bé ngốc nghếch kia dừng lại mau, cô như vậy sẽ bị hủy bỏ tư cách phỏng vấn đó!"

"Cái loại nhà trẻ bạo lực này." Mộ Mộ đến gần Nhậm Chi Hành, nghiến răng đấm hắn một cái nói: "Ông đây không thèm!"

Bùm!

Cùng lúc đó, trên bầu trời bỗng nhiên nổ ra pháo hoa rực rỡ, tuy là ban ngày nhưng những ánh đèn đủ màu sắc phóng lên trời vẫn chói mắt như cũ.

Bùm bùm bùm chíu!

Liên tục vang lên thêm bốn âm thanh nữa, lũ quái vật được mệnh danh là "Phệ Hồn Khuyển" đều ngừng tấn công, cúi đầu kẹp đuôi lặng lẽ không tiếng động đi vào hai bên con hẻm bên đường biến mất hoàn toàn như nước chảy mây trôi. Mộ Mộ ngơ ngác nhìn tất cả mọi chuyện, quên luôn chuyện tiếp tục truy đánh Nhậm Chi Hành. Hiện trường hỗn loạn vô cùng, chỉ còn dư lại sáu ứng viên: Mộ Mộ, Ethan, Roan, thiếu nữ mặc Kimono, cô gái mắt xanh tóc vàng châu Âu, cùng với cô gái có mái tóc bạc tay cầm lưỡi hái.

Nhậm Chi Hành chụm chân nhảy lên, nhảy ra xa cách Mộ Mộ một khoảng cách mới nhẹ nhàng vỗ tay nói: "Chúc mừng năm vị lọt vào vòng chung kết, những người khác có thể đi về rồi."

"Năm người?" Roan trừng lớn mắt kinh hô, lại xác nhận nhìn xung quanh một vòng rồi nói: "Rõ ràng có tất cả sáu người đứng, chẳng lẽ... Mộ Mộ thật sự bị loại sao?"

Mộ Mộ cắt ngang: "Tôi đã nói rồi, không thèm cái nhà trẻ tâm thần này, đi thì đi..."

"Khụ," Nhậm Chi Hành ho khan cắt ngang lời Mộ Mộ nói, lắc đầu: "Tôi không nói cô bị loại, mà là cô ta."

Theo ngón tay Nhậm Chi Hành chỉ, không chỉ có thiếu nữ mặc Kimono sợ ngây người mà tất cả mọi người ở đó đều ngạc nhiên. Nhưng mà thiếu nữ mặc Kimono nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ mặt trấn định hỏi: "Có thể cho tôi biết lý do không?"

Nhậm Chi Hành nhướng mày, chỉ chỉ đỉnh đầu nói: "Tuy rằng bây giờ có sáu người đang đứng, nhưng vừa rồi pháo hoa chỉ bắn năm viên, cho nên chỉ có năm vị đậu thôi, còn lý do vì sao thì..."

Nhậm Chi Hành vừa nói vừa búng ngón tay, giữa ngón tay trỏ và ngón tay giữa xuất hiện một tấm bùa: "Vừa rồi tiểu thư Nayagawa dùng thứ này đánh lùi Phệ Hồn Khuyển đúng không? Tôi nghĩ có lẽ tiểu thư không đọc kỹ yêu cầu trên thông báo tuyển dụng, trường chúng tôi yêu cầu ứng viên biết judo, taekwondo hoặc võ thuật Trung Quốc, nhưng hiển nhiên tiểu thư không am hiểu một trong ba loại võ đó lắm, ngược lại dùng bùa thuật để đánh trả."

"Cho nên, cô bị loại." Nhậm Chi Hành nhìn năm ứng viên còn lại nói: "Được rồi, những người còn lại tiếp tục xuất phát thôi."

"Này." Nhậm Chi Hành vừa xoay người thì giọng Mộ Mộ như du côn vang lên sau lưng: "Cứ vậy mà đi ha?"

Nhậm Chi Hành quay đầu lại, nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng giữa một đám người nằm dưới đất, chống nạnh đầy khiêu khích nhìn hắn: "Anh có biết các người như vậy là trái pháp luật không! Đột nhiên tấn công, nuôi bọn chó dữ dị chủng, tôi phải đi về tìm truyền thông để vạch trần nhà trẻ của các người ra ánh sáng!"

Roan túm Mộ Mộ lại muốn ngăn cản cô, nhưng Nhậm Chi Hành lại cười ha hả.

"Nói đúng, sao có thể mặc kệ những người bị thương thế được nhỉ! Thôi, bây giờ để kẻ bất tài tại hạ đến trị thương cho mọi người nha~"

Mộ Mộ giật mình, tự hỏi xem hắn có ý gì thì bên cạnh đã truyền đến kêu thê lương thảm thiết, cô quay đầu lại liền thấy Roan cau mày nhìn chăm chú vào vết thương của cô ấy. Lúc này, từ trong vết thương hở bò ra những con sâu nhỏ đầy màu sắc, chúng nó phun ra những chất lỏng dinh dính, bôi đầy xung quanh miệng vết thương, máu thịt tươi mới cùng với những con sâu trào ra cuồn cuộn thật sự ghê tởm nói không nên lời.

"Tại sao lại như vậy?" Mộ Mộ nghẹn họng nhìn trân trối, xoay người nhìn những ứng viên bị thương khác, trên vết thương của bọn họ cũng bò ra những con sâu đầy màu sắc giống vậy, cô gái tóc bạc thấy có người toàn bộ khuôn mặt họ đều bò đầy sâu nhỏ thì nhịn không được đỡ tường nôn khan.

"Ngu xuẩn." Thiếu nữ tóc vàng vẫn luôn trầm mặc không nói thấp giọng mắng một câu.

Nhậm Chi Hành thấy thế híp mắt lại, suy nghĩ gì đó rồi nói: "Thật xin lỗi, là kẻ thua cuộc nên cô cũng đi về đi."

"Cái gì?" Cô gái tóc bạc trợn to hai mắt, nửa đứng lên nhìn thẳng Nhậm Chi Hành, thiếu nữ tóc vàng phẩy phẩy cây quạt trong tay khinh thường nói: "Chẳng lẽ cô không thấy đây là bài phỏng vấn thứ hai sao?"

Nhậm Chi Hành gật đầu, gặp chuyện không vội nói: "Mấy đứa nhỏ thích nuôi những con thú cưng ẩm ướt, dinh dính, nhớp nháp... toàn những thứ kỳ lạ. Ngay cả những con sâu bình thường nhất mà cô cũng không chịu nỗi thì sao chịu được các khẩu vị nặng khác? Vẫn nên về nhà đi."

"Không, tôi chỉ có chút sợ hãi mà thôi..."

"Thật sự xin lỗi, cô đã bị loại." Nhậm Chi Hành lạnh nhạt cắt ngang lời cô gái tóc bạc.

Bên này Mộ Mộ lại lần nữa tiến vào trạng thái mơ màng, nhìn chằm chằm vết thương của Roan chầm chậm khép miệng lại, cằm đã rớt xuống đất từ lúc nào.

"Chuyện vừa rồi là sao vậy? Ma thuật sao?" Sao không nhìn thấy con sâu nào nữa vậy? Còn vết thương thì lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang khép lại nữa?

Roan lắc đầu: "Chắc là ảo thuật." Nghĩ nghĩ, Roan kề sát vào tai Mộ Mộ thần bí nói thầm: "Có thể đồng thời tiến hành ảo thuật và chữa trị như thế, xem ra anh Nhậm này không đơn giản."

Vẻ mặt Mộ Mộ mờ mịt, còn chưa kịp hỏi gì thì Nhậm Chi Hành đã cất cao giọng nói: "Được rồi, các vị, chúng ta thật sự cần phải đi rồi, nếu không sẽ muộn mất."

Nghe xong những lời này, thiếu nữ tóc vàng, Roan, Ethan đều đuổi theo Nhậm Chi Hành đi phía trước, chỉ có duy nhất một mình Mộ Mộ vẫn đứng tại chỗ, hiển nhiên còn có chút do dự.

"Tiểu thư Mộ Mộ." Nhậm Chi Hành chắp hai tay sau lưng không hề quay đầu lại nhưng lại chính xác gọi tên cô: "Cô biết vì sao vừa rồi cô đánh không trúng tôi không?"

Dứt lời hắn mới chậm rãi xoay người lại, trên khuôn mặt thanh tú không có biểu cảm gì, chỉ trầm tĩnh nhìn Mộ Mộ, Mộ Mộ không kiêu ngạo không siểm nịnh mà chống nạnh nhìn lại, cứ tưởng hắn sẽ nói gì đó cao thâm lắm, ai dè ở trên khuôn mặt nghiêm túc đó mở miệng là nói: "Bởi vì cô quá yếu!"

Những người bị thương vừa mới vất vả bò khỏi mặt đất lại lần nữa ngã xuống đất.

Mộ Mộ hít một hơi thật sâu, nắm chặt đấm tay, tuy biết đây là phép khích thướng, nhưng cô vẫn cắn răng cất bước đi đến, chạy tới bên người Roan, Nhậm Chi Hành cũng không nói gì nữa, yên lặng dẫn bốn người còn dư lại đi về phía trước.

Roan cười tủm tỉm: "Quyết định tiếp tục?"

"Ừ, tôi quyết định sau khi kết thúc phỏng vấn sẽ đập cho hắn một trận nhừ tử!"

___Đây là đường phân cách Nại Nại___

Các tiểu khả ái mau đến sủng ái ta~