Manh Vật Đột Kích

Chương 3



Edit: Thanh Dương Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___青阳内内___

Một đám người đi theo Nhậm Chi Hành, đi khoảng mười phút mới đến trường mầm non Lyles. Sau trải nghiệm vừa rồi, đối với khung cảnh mộng mơ như trong cổ tích trước mắt này Mộ Mộ không còn cảm thấy ngạc nhiên chút nào nữa. Nhưng mà, mẹ nó đây là thật sự là nhà trẻ đó hả? Quả thật còn hơn công viên giải trí Disney nữa...

Trên bãi cỏ rộng lớn, những tòa nhà mang phong cách pha trộn giữa kiến trúc Romanesque và Gothic xếp thành hình vòng cung kéo dài, có thể nhìn thấy những ngọn tháp hình nón tròn đáng yêu như những cây kem xuất hiệp khắp nơi, trên những bức tường còn điêu khắc những bức tranh kỳ lạ mà tinh xảo nữa. Trên bầu trời màu xanh nhạt kia có hai chiếc khinh khí cầu khổng lồ đang lơ lửng, chúng nó giống như người bảo vệ trung thành đứng hai bên cổng trường,

Trên bãi cỏ trước trường mẫu giáo có một con đường phủ đầy cánh hoa hồng dẫn thẳng ra cổng lớn, nhóm người sau khi bước vào tòa nhà "Kem" thì được dẫn thẳng vào ngôi nhà bên trái. Trước khi vào nhà, Nhậm Chi Hành không thèm gõ cửa cũng không thèm lên tiếng gì, cứ như về nhà mình trực tiếp xoay tay nắm cửa rồi cất cao giọng nói: "Lance, tôi mang người đến cho anh rồi đây."

Người đàn ông được gọi là "Lance" kia đang ngồi trước bàn làm việc chuyên chú đọc sách, nghe thấy tiếng thì chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng nói trong trẻo như tiếng nước suối chảy: "Hoan nghênh."

Cùng lúc đó, Mộ Mộ đang đánh giá chiếc đồng hồ quả lắc ở góc tường chợt nghe Roan và thiếu nữ tóc vàng bên cạnh hít sâu một hơi.

"Lance... Lance, đây là Lance đại nhân trong truyền thuyết, hôm nay gặp được người sống rồi!"

"Hừ, tên cuồng dâm ngu dốt mê trai."

"Câm miệng đi Ethan! Bộ mày không thích à?"

Theo tiếng cãi nhau của hai chị em Roan, Mộ Mộ ngẩng đầu, nháy mắt chạm vào đôi mắt màu nâu nhạt của người đàn ông, cô không khỏi hơi thất thần.

Người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng đơn giản cùng với sợi dây chuyền kim cương màu xanh sapphire trước cổ áo hơi hé mở, mái tóc màu nâu cùng màu với đôi mắt được ánh nắng chiếu vào khiến khuôn mặt anh càng thêm hoàn mỹ. Mỗi đường cong trên khuôn mặt đẹp trai tinh xảo đó làm Mộ Mộ nhịn không được nuốt nước miếng một cái, cái hệ điều hành đẹp quá thể đáng này quả thật là đang dụ dỗ người ta phạm tội mà!

Lance bị ba cô gái trong phòng trực tiếp nhìn chằm chằm, vậy mà anh không hề khó chịu chút nào, thậm chí còn nghiêng đầu chớp mắt cười cười về hướng đó.

"Oh my god~" Dọc theo đường đi đều bày ra dáng vẻ lạnh lùng như băng, Nettie lúc này chỉ kém nhào lên nữa thôi.

Nhậm Chi Hành đỡ trán, cho Lance một ánh mắt 'hết thuốc chữa' rồi than thở: "Dứt khoát biến trường mẫu giáo trực tiếp thành hậu cung của cậu đi." Hắn vừa hướng dẫn cho bốn người bọn họ ngồi xuống bên cạnh vừa nói: "Được rồi, đến giờ kiểm tra mọi người rồi. Trên bàn mỗi người đều có một phần đề thi, bây giờ mọi người cần làm là trả lời câu hỏi trong khi ngắm mỹ nam Lance, thời hạn 30 phút."

Mộ Mộ thầm nghĩ cuối cùng cũng đến phần bình thường của cuộc phỏng vấn rồi, đang chuẩn bị lấy sức mạnh năm đó thi đại học ra thì khi mở đề thi ra, nhìn vào đề thi, Mộ Mộ hóa đá há hóc mồm: "Nà ní?" (Cái gì?)

30 phút sau, bốn người nộp bài thi, rồi ngồi xuống đối diện với người đánh giá.

Lance lật lật mấy bài thi của họ, cong mắt mỉm cười dịu dàng như tắm mình trong gió xuân: "Rất tốt. Bây giờ mời các vị nói cho tôi biết cảm nhận về bài thi lần này bằng một câu."

Nattie trả lời trước: "Những đề thi đó là Lance đại nhân ngài ra đúng không? Tuy rằng không có tự tin lấy được max điểm nhưng mà tôi tuyệt đối cao hơn những người còn lại 20 điểm trở lên."

Ethan là người thứ hai trả lời: "Đề thi hoàn hảo, cũng có chiều sâu nhất định, xin hết."

So với em trai, tự tin của Roan có vẻ yếu đi rất nhiều: "Nội dung của phương Tây còn đỡ, phương Đông... thời gian chúng tôi ở đây không được bao lâu, lịch sử Trung Quốc lại sâu, rất nhiều truyền thuyết và giống loài tôi chưa từng nghe tới bao giờ, cho nên không trả lời được tốt lắm."

Cuối cùng, mọi người đồng thời nhìn về phía Mộ Mộ, Mộ Mộ đang ngẩn người mới chợt hoàn hồn, ho khan một tiếng rồi hơi hơi ngồi thẳng người lại, tằng hắng: "Thật ra, tôi cảm thấy... khụ, anh xem hiện tại đất nước của chúng ta đều không phải sẽ chủ trương dạy học về hợp lý, khoa học, thực hành sao? Tôi cảm thấy trẻ con biết nhiều thứ về quỷ quỷ thần thần không tốt. Làm một giáo viên mầm non, căn bản không cần thiết phải biết những kiến thức về phương diện đó không phải sao?"

Dứt lời, Mộ Mộ thở ra một hơi, trong lòng yên lặng chửi thầm, mình không nói thẳng ra "nhảm nhí" là đã cho Lance mặt mũi rồi. Đúng vậy, cái gọi là đề thi phỏng vấn trừ nhảm nhí vẫn là nhảm nhí, tuyệt đối là điều quỷ dị nhất từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ sống hơn hai mươi năm cuộc đời Mộ Mộ lần đầu tiên mới thấy cái đề điên khùng như vậy, tỷ như...

Một. Câu hỏi trắc nghiệm:

1. Loài vật nào sau đây sống ở phía đông và phía tây sông Hoàng Hà?

A. Thao Thiết (Con thứ 5 của rồng)

B. Cửu Vĩ Hồ (Cáo chín đuôi)

C. Rồng

D. Ma tộc

2. Trong số những quyển sách về thần và ma hiện đang lưu hành trên nhân gian, quyển nào do chính yêu ma biên soạn?

A. Kinh Thánh

B. Sơn Hải Kinh

C. Liêu Trai Chí Dị

D. Harry Potter

E. Cả bốn quyển trên đều không phải

Hai. Câu hỏi điền vào chỗ trống:

1. Người lùn có năng lực kháng độc và ma pháp trời sinh, thông minh chăm chỉ. Bọn họ có nguồn gốc từ (___) và là những sinh vật được tạo ra bởi (___).

2. Trong "Long sinh cửu tử" (9 con của Rồng) bao gồm: (___), Si Vẫn, (___), Bệ Ngạn, (___), (___), Toan Nghê, Tiêu Đồ, Tù Ngưu, Trào Phong và (___).

Ba. Câu hỏi tiểu luận phân tích:

1. Hãy mô tả ngắn gọn sự khác nhau giữa rồng phương Đông và rồng phương Tây.

2. Hãy giải thích rõ hơn về mối liên hệ lịch sử cụ thể giữ Lilith và ma cà rồng.

Đề thi kỳ quái quỷ quyệt đến mức vượt quá sức tưởng tượng của con người! Điều đó làm Mộ Mộ vô cùng không hiểu thái độ bình thản ung dung của ba người còn lại trong phòng, hiển nhiên bọn họ cũng không hiểu mình.

Sau khi nghe Mộ Mộ trả lời xong, cằm của ba người còn lại muốn rớt xuống bàn hết rồi. Nhậm Chi Hành còn tính là trấn tĩnh, ngẩn người ròi che miệng cười ha hả lên, chỉ có duy nhất Lance ngồi ổn định như núi Thái Sơn, giơ giơ đề thi trong tay lên, rồi hỏi: "Cho nên vì tỏ vẻ kháng nghị, tiểu thư Mộ Mộ nộp giấy trắng ư?"

"Sao gọi là giấy trắng được?!" Cô ít nhất còn ghi tên với họ mà.

"Rất tốt." Hình như Lance không muốn tranh luận với cô, dựa vào ghế da phía sau, đôi tay giao nhau để trước ngực, khôi phục lại nụ cười ưu nhã lúc trước, anh nhẹ nhàng nói: "Như vậy, tiểu thư Mộ Mộ trúng tuyển."

"Cái gì?!"

"What!"

"Quoi!"

Trong lúc nhất thời nhiều ngôn ngữ của nhiều quốc gia vang lên cùng một lúc, mọi người cất cao đề-xi-ben giọng của mình lên cùng ngôn ngữ cơ thể tỏ vẻ ngạc nhiên phát ra từ nội tâm, trong đó bao gồm cả chính Mộ Mộ bên trong. Cô ngàn vạn lần không ngờ đến... như vậy cũng có thể trúng tuyển, chẳng lẽ không chỉ phương thức phỏng vấn khác với con người mà ngay cả điều kiện trúng tuyển cũng sáng tạo khác người luôn sao? Người thấp điểm nhất trúng tuyển ư?

"Vì sao chứ?" Mộ Mộ ngây người như phỗng: "Tôi không chỉ nộp giấy trắng mà trên đường còn đánh tên kia nữa!" Mộ Mộ chỉ Nhậm Chi Hành đứng cạnh Lance đang khoanh tay trước ngực lộ ra biểu cảm xem kịch vui.

"Cũng không tính hoàn toàn là giấy trắng." Lance nhướng mày, niết tờ giấy thi sạch sẽ không thể sạch sẽ hơn trong tay: "Cô xem, ít nhất tiểu thư Mộ Mộ còn có viết tên mà."

Mộ Mộ nghẹn họng, không nói nên lời.

"Còn con hàng này thì..." Lance nghiêng đầu đánh giá Nhậm Chi Hành, do dự một hồi mới tiến đến trước mặt Mộ Mộ nói nhỏ: "Thật ra tôi đã muốn đánh hắn lâu rồi."

"Này, tôi nghe thấy hết đó." Nhậm Chi Hành xoa xoa huyệt Thái Dương, rồi vỗ tay nói: "Được rồi, nếu đã đưa ra quyết định rồi thì mời ba vị còn lại rời đi, tôi đưa mọi người ra ngoài." Dứt lời, Nhậm Chi Hành khom khom lưng cúi đầu bày ra tư thế như một quý ông.

Nettie nhảy khỏi ghế đập mạnh vào chiếc bàn gỗ: "Tôi không phục! Dựa vào đâu tuyển cô ta chứ? Bất luận là thực lực hay trí tuệ, trong số bốn người bọn tôi làm gì đến lượt cô ta!"

Roan cũng chậm chầm đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ánh mắt phức tạp nhìn Mộ Mộ. Mộ Mộ thở dài, cô rất muốn than thở rằng tôi vô tội có được không...

"Tiểu thư Nettie nói không sai." Lance vẫn giữ dáng vẻ thân thiện lịch sự: "Tổng hợp mọi mặt thì trong ba người ai cũng đều mạnh hơn cô ấy. Nhưng mà..." Lance như suy nghĩ gì đó nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đôi mắt màu nâu nhạt đã nhiễm một lớp băng sương mỏng bao phủ.

"Nhưng mà tiểu thư Nettie này." Lance nhìn Nettie sâu kín hỏi: "Cô có dám vỗ ngực nói bản thân là con người chân chính không?"

Lance vừa dứt lời, sắc mặt Nettie lập tức trắng bệch, theo bản năng lui về sau một bước, bắt đầu ăn nói lộn xộn: "Sao lại... tôi rõ ràng ngụy trang kỹ lắm rồi mà, tôi... nhưng mà Lance đại nhân, tổ tiên chúng tôi cũng là con người mà! Tuy chúng tôi là ma cà rồng..."

"Còn Roan và Ethan." Lance ngắt lời Nettie, tầm mắt chuyển sang cặp chị em sinh đôi, cả người tản ra áp suất thấp khiến người ta không rét mà run: "Tuổi thật của hai người, không cần tôi công khai ra chứ?"

Roan nghe thấy vậy như bị cái gì đó tác động đến tiến lên một bước định nói gì đó nhưng bị em trai Ethan giữ chặt lại. Hơi hơi cúi đầu, Ethan nói: "Xin lỗi vĩ đã quấy rầy, bây giờ chúng tôi đi ngay."

Sau khi ba người bất đắc dĩ rời đi, trong phòng chỉ còn lại Mộ Mộ và Lance. Lance lại lần nữa khôi phục lại nụ cười ấm áp nói: "Được rồi, nếu tiểu thư Mộ Mộ không còn vấn đề gì khác thì chúng ta chuẩn bị ký hợp đồng thôi."

Nhìn khuôn mặt đẹp trai khiêm tốn kia của Lance, Mộ Mộ không thể hiểu được mà nổi hết cả da gà da vịt lên, ai nói chỉ có phụ nữ lật mặt nhanh như bánh tráng đâu?

Truyện Nại edit hoàn toàn không mất phí!

Trong khu vườn kiểu Pháp tràn ngập các loại hoa đủ màu sắc, Mộ Mộ và Casey ngồi dưới gốc cây ngô đồng vừa tận hưởng không khí mát mẻ vừa uống hồng trà. Sau khi phỏng vấn kết thúc, Lance đã gọi Casey đến thảo luận chi tiết về việc ký hợp đồng với cô. Casey khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy công sở bình thường, mái tóc vàng kim được buộc gọn gàng sau đầu, đeo một cặp kính gọng đen dày trên mặt. Có tin đồn nói cô ấy là trợ lý của hiệu trưởng, chịu mọi trách nhiệm về mọi vấn đề từ nho nhỏ đến lớn lớn của trường mẫu giáo Lyles.

Nhưng Mộ Mộ cảm thấy dù có nhìn thế nào cũng thấy không giống.

Giờ đây Casey ở đối diện cô đang chống má ngủ gà ngủ gật, hoàn toàn quên mất đối diện còn có người khác. Mộ Mộ thấy thế nhíu nhíu mày, còn vô cùng không đành lòng chọc chọc cô ấy, có lẽ Casey đang có một giấc mơ ngọt ngào, bị chạm vào giật mình suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, sau khi miễn cưỡng ngồi ngay ngắn lại, đẩy đẩy mắt kính tỉnh ngộ nói: "À, tiểu thư Mộ Mộ xem xong hợp đồng rồi sao? Vậy tôi sẽ đóng dấu, con dấu ở.... đâu? Con dấu của trường mẫu giáo đâu rồi?"

Không thấy con dấu đâu, Casey hoảng loạn lên, Mộ Mộ thấy cô ấy định đẩy đồ ngọt trên bàn xuống để tìm thì nhanh chóng chặn lại nói: "Vừa rồi tôi thấy cô bỏ nó vào túi áo bên trái."

Casey chớp chớp mắt, nửa tin nửa ngờ sờ sờ túi áo, ngay lập tức vui vẻ trở lại: "Ồ! Thật đúng là~"

Mộ Mộ đổ hồ môi, đây là trợ lý làm nhiều quá hóa điên à, vậy mà Lance dám yên tâm đem con dấu giao cho cô ấy, đúng là một đám kỳ lạ.

Casey không nhận ra Mộ Mộ dị thường, thở dài một hơi rồi đóng dấu lên hợp đồng rồi đẩy đến trước mặt Mộ Mộ: "Tiểu thư Mộ Mộ, mời cô ký tên."

Mộ Mộ cầm bút, do dự không ký. Thật ra khi Casey ngủ gật, cô đã đọc hợp đồng N lần, không cần tiền đóng cọc cũng không cần chứng minh nhân dân gì, sáng đi chiều về, làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều và được nghỉ hai ngày một tuần. Mức lương và phúc lợi cũng giống hệt như đã đề cập trong tuyển dụng. Theo lý mà nói, một công việc tốt như vậy có thể được một sinh viên thất nghiệp mới tốt nghiệp ra trường tìm được, thật sự dẫm vào vận cứt chó mà. Nhưng nghĩ đến điều kiện tuyển dụng kỳ lạ cùng với cuộc phỏng vấn độc đáo không theo lẽ thường, thêm người phỏng vấn khiến cô chán ghét kia, Mộ Mộ lập tức có dự cảm không tốt lắm.

Cái trường mẫu giáo này sẽ không làm hoạt động gì phi pháp chứ? Ví dụ như trung tâm bắt cóc và buôn bán trẻ em gì đó không?

"Tiểu thư Mộ Mộ?" Tiếng Casey gọi kéo tinh thần Mộ Mộ đang bay xa lại, cô liếc nhìn trợ lý ngốc nghếch kia, Mộ Mộ cắn răng rồi ký tên của mình xuống hợp đồng. Mặc kệ nó! Thật sự không được thì từ chức là được rồi, có lẽ tiêu chuẩn tuyển dụng của trường mẫu giáo vẫn luôn quỷ dị như thế, chẳng phải vị tiểu thư Casey trước mặt mình là một ví dụ sao?

Ký xong hợp đồng Mộ Mộ thở dài một hơi, đang chuẩn bị cất hợp đồng của mình đi thì cảm giác được dưới gầm bàn truyền đến âm thanh loạt xoạt, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một đứa bé trai khoảng ba bốn tuổi đang ngồi xổm đang nghịch cỏ phía dưới.

"Kafka?" Casey cũng phát hiện ra cậu bé, đẩy gọng kính hít sâu nói: "A, bây giờ không phải con nên ở phòng học nhạc sao?"

Kafka nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Casey, lại quay đầu nhìn Mộ Mộ, trong miệng nhỏ đo đỏ kia còn ngậm một cây cỏ xanh.

"Phụt..." Ngay cả khi không thích trẻ con thì thấy một tiểu shota siêu đáng yêu trắng nõn như vậy thì trái tim Mộ Mộ cũng phải hòa tan. Nghĩ đến chức trách trong công việc sau này của mình, cô quyết định luyện tập trước một lần, vì thế không nói hai lời mà ôm lấy tiểu shota dưới gầm bàn ra ngoài, nhéo nhéo lấy khuôn mặt phấn nộn của cậu bé, nhe răng nói: "Nhóc con không tồi nha, còn nhỏ như vậy mà biết trốn học rồi."

"Ha ~" Kafka bỗng nhiên bị người ta bắt lại nhưng không hề phản ứng vì tình huống bất ngờ này, chỉ dùng tay bụ bẫm đó gãi gãi đầu, ngáp một cái. Vì thế, Mộ Mộ gặp được tình cảnh khó quên nhất từ lúc sinh ra đến giờ...

Tiểu shota làm nũng xoa xoa đôi mắt, trên đầu đột nhiên lộ ra hai cái tai nhọn nho nhỏ đầy lông xù màu đen trắng, nhóc con chớp chớp đôi mắt trong veo, nói một chữ: "Oa!"

Mộ Mộ: "..."

Gió thổi qua mang theo hương hoa nồng đậm của hồng trà, nhưng ngây bây giờ Mộ Mộ đang ôm tiểu shota cứng đờ như tượng đá, da gà rớt đầy đất theo làn gió quét qua.

Rốt cuộc vấn đề xảy ra ở khâu nào?

____Đây là đường phân cách Nại Nại___