Manh Vật Đột Kích

Chương 4



Edit: Thanh Dương Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___青阳内内___

"Hủy hợp đồng?" Trong văn phòng hiệu trưởng, Lance đang cúi đầu cho quạ đen ăn vừa nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu của anh bình tĩnh thong thả, dường như đang nói đến chủ đề rất đơn giản không có gì khó, thậm chí Mộ Mộ còn thấy khóe miệng anh đang cong lên.

"Đúng vậy..." Mộ Mộ thở nhẹ, chỉ cách có 30 phút đồng hồ đã gặp lại Lance nhưng tâm trạng cô đã hoàn toàn khác. Sau khi trải qua tất cả, Mộ Mộ cảm thấy nếu ngay bây giờ sao chổi có đâm vào trái đất khiến thế giới lập tức bị hủy diệt cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Bởi vì, cô đang ở trong tình huống càng kinh hoảng, càng hoang đường hơn đây.

Trước bàn gỗ đỏ, Lance đang cầm hộp kẹo vẫn yên lặng như cũ đút cho quạ đen ăn. Quạ đen ăn kẹo cầu vồng không hiếm lạ, lạ là con quạ ở đây ăn kẹo màu nào thì lông chim sẽ biến thành màu đó. Chỉ trong một thời gian ngắn, nó đã tự biểu diễn xong hết các màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím rồi.

Nhìn một màn này, Mộ Mộ ngoại trừ hít sâu thì vẫn chỉ có thể hít sâu, cô đang kìm chế xúc động muốn hung hăng véo bản thân mình một cái, để mình nhanh chóng thoát khỏi giấc mộng này.

"Có thể nói cho tôi biết lý do không?"

"Hả?" Mộ Mộ hoàn hồn, thấy Lance đang nhướng mày nghiêng nghiêng chăm chú nhìn mình thì thấy hô hấp cứng lại, cái giao diện yêu nghiệt kia sao lại vướng bận đến thế chứ. Khóe miệng Lance cong lên, nhìn không thấy tia tức giận nào trong đó: "Tiểu thư Mộ Mộ vừa mới ký hợp đồng đã muốn chấm dứt hợp đồng ngay rồi, đây không phải khiến người khác không thể nào tưởng tượng nổi hay sao?"

Mộ Mộ câm nín, suy nghĩ lời kịch nhưng ngay cả dấu chấm câu cũng không nghĩ ra được, nuốt nuốt nước bọt, đành phải rầu rĩ nói: "Tôi bị dị ứng lông."

"..." Còn có cái lý do nào tùy tiện hơn không?

"Lời tôi nói là sự thật!"

Cô thật sự không phải lấy cớ, những người quen biết xung quanh Mộ Mộ đều biết cô gái này ghét nhất những thứ có lông xù xù, đặc biệt là còn sống lại còn có thể động đậy! Có thể không ghét được sao? Một tuổi bị chôn dưới đống đồ chơi nhồi bông suýt chết ngạt, ba tuổi bị mèo cào mặt, năm tuổi bị chó cắn vào mông bị thương, bảy tuổi vất vả lắm mới lấy hết can đảm đi sở thú một lần, nhưng lúc cho nai con ăn thì bị nó nôn vào người khiến cả thân toàn là nước bọt của nó...

Những cô gái khác dần dần trở thành những người yêu thích động vật có lông xù xù thì Mộ Mộ lại càng ngày càng ghét đồ có lông, thậm chí còn phát triển đến mức nổi da gà khắp người mỗi khi chạm vào những thứ có lông. Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Mộ Mộ nhịn không được rùng mình thêm lần nữa, như thể hai cái tai nhỏ đầy lông đó vẫn đang đung đưa trước mắt cô vậy.

Tuy nhiên, việc phát hiện ở nhà trẻ có khả năng tồn tại giống loài kỳ quái không phải nguyên nhân mấu chốt khiến Mộ Mộ muốn hủy hợp đồng, quan trọng nhất chính là nếu cô thật sự ở lại đây, sau này có thể cô sẽ phải ngày ngày đối mặt với một đám nhóc lông xù xù kia! Mỗi đứa đều giống tiểu shota trốn học kia thì nói không chừng một lúc nào đó bỗng nhiên hiện ra đuôi chó sói, hay là đột nhiên vươn móng vuốt ra cào cô rồi sao.

OTZ... Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó thôi là Mộ Mộ liền cảm thấy sống không bằng chết. Cho nên cô tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra! Cho dù Lance trước mặt cô là người hay yêu, cô tuyệt đối liều chết không từ! Nghĩ như vậy, Mộ Mộ nắm chặt tay, trừng lớn mắt nhìn thẳng vào Lance, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

So sánh với người nào đó đang hừng hực khí thế trước mặt thì mỹ nam Lance vẫn là dáng vẻ lười biếng như cũ. Tay chống cằm nghĩ nghĩ, sau đó nhàn nhạt hỏi: "Đây là nguyên nhân à?"

Mộ Mộ không dám lơi lỏng, cắn chặt răng gật gật đầu.

"Được."

Mộ Mộ chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, thật lâu sau xác nhận mình không nghe nhầm mới dại ra lên tiếng: "Ồ?" Cứ đồng ý vô cùng đơn giản như vậy sao? Anh ta có hiểu mình đang nói gì không?

Lance xoay ghế, cầm hộp kẹo lên rồi bắt đầu trêu ghẹo quạ đen: "Tiểu thư Mộ Mộ không nghe rõ sao? Tôi nói cô có thể đi rồi." Nói đến đây anh dừng một chút, ngón trỏ sờ cằm nhìn trời xanh bên ngoài nghĩ nghĩ rồi sâu kín nói: "Tuy rằng đáng tiếc, nhưng tôi cũng không thích làm khó người khác." Dứt lời, khóe miệng anh hiện lên một đường cong tuyệt đẹp.

Ra khỏi nhà trẻ Lyles, trong lòng Mộ Mộ vẫn còn sợ hãi. Cô quay đầu nhìn lại "Lâu đài kem" phía sau, vẫn có cảm giác như còn trong mơ. Cô thật sự không thể tin được Lance lại đễ dàng thương lượng như vậy, nói cho cô đi là đi. Có lẽ, anh ta căn bản không thèm quan tâm? Không phải còn có rất nhiều người ứng tuyển hay sao? Cũng đúng thôi, bây giờ người tìm việc là nhiều nhất...

Nghĩ đến đó, Mộ Mộ gãi gãi đầu, xoay người đang chuẩn bị rời đi thì vô thức cau mày, sờ lên mặt mình, cảm thấy ươn ướt. Cùng lúc đó tiếng ào ào cũng rơi vào trong tai, trời mưa ư? Mộ Mộ đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy tòa lâu đài phía sau vẫn trời xanh quang đãng như cũ, nhưng nơi cô đứng lại bị một cái bóng đen to lớn bao phủ.

Có chút... không ổn lắm...

Mộ Mộ từ từ ngẩng đầu lên.

Ở phía trên nhà trẻ Lyles, trời xanh mây trắng, nắng chiều chiếu rọi vào "Lâu đài kem" tỏa sáng rực rỡ, lũ quỷ nhỏ vẫn đang ngủ trưa, các thầy cô giáo thì ngồi uống trà hoặc đọc sách, tất cả mọi thứ đều ổn như bình thường, ngoại trừ... ở cổng lớn xảy ra sự cố ngoài ý muốn nho nhỏ.

Lúc này, hai chiếc khinh khí cầu lớn vốn dĩ lơ lửng ở hai bên "Lâu đài kem" thì giờ chỉ còn một chiếc, chiếc còn lại đang lơ lửng trên bãi cỏ trước nhà trẻ với tốc độ chậm rãi, như đang đi dạo trong vườn nhà mình. Từ vị trí cao hơn một chút, có thể nhìn thấy lờ mờ các đặc điểm khuôn mặt của con người trên khinh khí cầu - mắt mở to, nghiến chặt răng, xét theo biểu cảm của nó thì có thể thấy nó bây giờ rất không vui.

Dưới khinh khí cầu, có một bóng người nho nhỏ đang ra sức phản kháng, cô muốn thoát khỏi cái bóng của khinh khí cầu, nhưng lại thất bại hết lần này đến lần khác.

Trên mặt cỏ, Mộ Mộ đang vỗ ngực thở dốc, toàn thân đã ướt đẫm do nước từ trên khinh khí cầu đổ xuống như mưa.

"Khốn khiếp!" Mộ Mộ nhịn không được chửi bậy ra tiếng, thứ đồ chơi này rốt cuộc là cái thứ gì? Cho dù cô có trốn nhanh đến cỡ nào cũng không có cách nào thoát khỏi ma trảo của nó, chẳng lẽ cứ thế này về nhà sao? Lỡ như nó theo mình vào nhà, cô giải thích thế nào với Thái Hậu đại nhân ở nhà bây giờ?

Nhất định phải tìm cách phá vỡ cái khinh khí cầu này mới được!

Đột nhiên, trong đầu Mộ Mộ lóe lên một ý tưởng, hehe cười gian hai tiếng, Mộ Mộ lau nước trên mặt đi, chậm rãi chạy đến một góc của nhà trẻ, dáo dác lấm la lấm lét móc ra thứ gì đó trong túi ra. Cùng lúc đó, khinh khí cầu cũng theo đuôi cô chầm chậm bay về phía nhà trẻ, ngay khoảnh khắc đó, Mộ Mộ đột nhiên nhảy lên, mượn lực từ bức tường lao lên trên bay xuống dưới, duỗi chân rồi tăng tốc, tấn công bằng "ám khí" - ngay khi lúc đối phương chưa kịp phản ứng lại, dao gọt hoa quả bén nhọn đâm vào khóe miệng của kẻ địch. Lập tức nghe thấy tiếng bong bóng xì hơi cùng với tiếng gầm gừ đầy tức giận của quái vật bóng bay.

Mộ Mộ đứng yên, ngửa đầu nhìn chiến quả của mình, hài lòng gật gật đầu. Nếu là bóng, cho dù có là bóng đá bóng cao su hay là khinh khí cầu đi nữa thì không phải đều sợ bay hơi sao? Chỉ cần không khí thoát ra khỏi bóng, mưa này nhất định sẽ tạnh.

"Tiểu thư Mộ Mộ lợi hại thật nha." Không biết từ khi nào ở phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay, Mộ Mộ quay đầu lại nhìn, trong mắt lập tức nổi lên hai ngọn lửa cháy hừng hực.

"Vương bát đản! Anh còn dám tới? Đây là cái anh gọi là "không làm khó người khác" sao?"

*Vương bát đản: tên khốn nạn, tớ thích vương bát đản của Tranh gia nên để nguyên nhá! Hehe

Lance ưu nhã đứng bên ngoài khinh khí cầu, dường như không nghe thấy Mộ Mộ nói gì mà khoanh tay. Bởi vì trước đó anh cứ ngồi mãi nên cho đến bây giờ Mộ Mộ mới phát hiện ra tên đàn ông này vậy mà còn cao hơn trong tưởng tượng của cô nhiều, không phải 1m9 thì chắc cũng 1m88? Chẳng lẽ đây chính là một thân chín đầu trong truyền thuyết ư?

Đang nghĩ lung tung thì quái vật khinh khí cầu trên đầu lại phát ra tiếng gầm gừ giận dữ, cơn mưa còn lớn hơn lúc nãy nữa, trong lúc nhất thời Mộ Mộ tát cho mình một cái trong lòng, ngu ngốc! Đến giờ nào rồi mà còn mê trai nữa? Nhớ kỹ hai người là kẻ thù! Kẻ thù!

Lance bĩu môi phản bác: "Tiểu thư Mộ Mộ nghe nhầm rồi, tôi nói "cũng không thích làm khó người khác" chứ không có nói "không làm khó người khác"."

"Vô sỉ!" Mộ Mộ cắn răng nói: "Sao anh có thể nói lời không giữ lời như thế? Anh đã đồng ý hủy hợp đồng rồi còn gì?"

Lance nhướng mày: "Xin hỏi, là ai nói không giữ lời trước vậy?"

Mộ Mộ nghẹn ngào nói không nên lời. Lance ngẩng đầu nhìn khinh khí cầu, tiếp tục nói: "Ở trường mẫu giáo Lyles, chỉ cần ký hợp đồng thì cho dù giấy hợp đồng có bị tiêu hủy thì Moore cũng sẽ nhận định cô là người của trường mẫu giáo rồi. Phàm những người rời khỏi trường học khi đang trong thời gian làm việc đều sẽ bị trừng phạt tương ứng." Ngụ ý, tôi cũng không còn cách nào khác.

Mộ Mộ phun nước trong miệng ra, mắng: "Tôi không thèm quan tâm nó là Moore hay Mole gì cả, dù sao khí cầu cũng đã bị tôi chọc thủng rồi, chỉ cần chờ thêm chút nữa là nó sẽ rơi xuống, đến lúc đó là tôi có thể rời đi!"

Nghe vậy, khóe miệng Lance càng cong lên hơn nữa, anh dùng đôi mắt màu nâu xinh đẹp nhìn nhìn Mộ Mộ, mới nhẹ nhàng hỏi: "Cô chắc chắn?"

"Gì?"

Theo ngón tay Lance chỉ, Mộ Mộ nhìn lại chỉ thấy nước mưa nhỏ giọt dần đần ngưng tụ lại, chúng như có sinh mệnh vặn vẹo một hồi rồi đứng lên, chầm chậm biến hình thành một con người! Trên đỉnh đầu Moore lại lần nữa rít gào, cơn mưa càng lúc càng nặng hạt.

"Chúc mừng cô, tiểu thư Mộ Mộ." Lance lại vỗ tay lần nữ, giọng điệu bình tĩnh: "Cô là người đầu tiên làm Moore tức giận thật sự đó."

____Đây là đường phân cách Nại Nại___

Tác giả có lời muốn nói: Moore là quái vật khinh khí cầu, trên khí cầu có ngũ quan con người, là thị vệ (người bảo vệ) trường mẫu giáo Lyles. Mỗi một thầy cô học sinh đều không trốn khỏi đôi mắt của nó. Một khi có người trốn khỏi trường học ngay trong thời gian đi học hoặc đi làm thì sẽ chịu sự truy kích và trừng phạt của nó.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!